Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đất Núi Rung Chuyển

Tiểu thuyết gốc · 1186 chữ

Sau tràng đại chiến, thành Hoàng Liên vừa bị đại kiếm cùng huyễn ảnh Cửu U Sơn nghiền ép cho sụp đổ hoàn toàn, vừa bị dư lực chân nguyên cường đại của hai nàng Tuyết Nhan tàn phá triệt để.

Không một cái công trình nhà cửa nào còn nguyên vẹn.

Phải đến mấy ngày sau, dân thường cùng tu võ giả mới dám bước chân quay trở lại thành.

Sau thảm họa, giờ này chẳng còn ai để ý đến cái gì luận võ đại hội, hay tranh thiên hạ đệ nhất gì nữa;

Mọi người tạm thời gác lại ân oán cá nhân, mâu thuẫn giữa cái đại môn phái, cùng nhau bắt tay vào tu sửa lại nơi ở của mình.

Luận võ hội kết thúc, Phí Kiều Nhan biết việc của mình ở Hoàng Liên Thành cuối cùng cũng xong;

Bèn bàn giao sổ sách giấy tờ lại cho vị lão tổ Thiên cấp Tam Ý, người mà mấy hôm trước tham gia tràng đại chiến kia;

Nhường Phí gia trang ở nơi này lại cho lão.

Lại phân phó đám Thanh Trúc Bánh Bao Hấp, cùng Mạc Tử Hiên đi riêng một đường về Phương Thiên sơn môn trước.

Còn nàng, mang theo Vương Nhàn Như Ngọc cùng Niêm Diệu lão giả vừa mới thu nhận, bốn người đồng hành trở về Tổ Địa của Phí gia.

Trước thắp hương tế bái gia tiên, sau lại ra mắt các vị trưởng bối nhà nàng một bận.

...

Ngũ Hành Sơn Mạch

Dãy núi cao nằm ở vùng Đông Bắc của đại lục Việt Thiên.

Nơi này nhiều khoáng sản, khoáng thạch cùng tài liệu quý hiếm, nên dân đào mỏ thường tụ tập về đây tìm kiếm khai quật, rồi đem đi bán cho các gia tộc môn phái;

Dân thường thì kiếm chén cơm manh áo, còn tu võ giả thì đổi lấy tài nguyên tu luyện, lợi ích bậc này nên nơi đây thường ngày có rất nhiều người hay lui đến.

Ầm ầm ầmmmm

Thế nhưng hôm nay, bỗng một tiếng nổ long trời lở đất, khốc quỷ liệt thần đột ngột vang lên, chấn cho chúng nhân đinh tai nhức óc, đầu óc quay cuồng không biết chuyện đang xảy ra.

Mặt đất dưới chân rung chuyển dữ dội khiến cho đất đá từ trên núi cao ầm ầm đổ xuống, cùng với hàng loạt hầm mỏ bị chấn động làm cho sụp đổ hoàn toàn;

Chôn vùi không biết bao nhiêu là sinh linh nhân mạng.

Mọi người ở vòng ngoài may mắn sống sót đều hãi hùng khiếp vía, vắt giò lên cổ ba chân bốn cẳng thi nhau chạy ra khỏi dãy sơn mạch này.

- Tiểu thư, bên kia xảy ra chuyện rồi.

Niêm Diệu lão giả ngồi ở ngoài thùng xe, sau khi vận chân khí để trấn tĩnh lại não hải, liền vội đập đập cửa xe, gấp rút kêu gọi.

- Mau qua bên đó xem.

Vương Nhàn mở cửa nhảy xuống xe, nhíu nhíu mày nhìn về phía Ngũ Hành Sơn Mạch một chút, liền hạ lệnh phân phó.

Như Ngọc cùng Kiều Nhan cũng đồng loạt nhảy xuống, dõi mắt cùng nhìn theo.

- Tiểu thư, hay chúng ta đi đường vòng đi.

Niêm Diệu lão giả nhìn Vương Nhàn cùng Như Ngọc một chút, lo lắng nói.

Nếu mình lão thì chắc chắn lão sẽ phóng qua bên đó liền.

Thế nhưng ở đây có tận hai phàm nhân, lão không chắc mình có thể bảo hộ hai người này không, nên lựa chọn đi đường vòng;

Hơi xa một chút nhưng an toàn là được.

- Ngọc, cậu thấy thế nào?

Kiều Nhan trông thấy khói xám bốc lên ở phía xa, nhưng lại chẳng nhìn ra được manh mối gì, nên dè dặt quay sang hỏi Như Ngọc.

- Diệu lão, ngài dẫn theo Tiểu Mã đi đường vòng đi. Nơi này không an toàn với ngài đâu.

Như Ngọc nheo mắt chăm chú nhìn khí tượng trên bầu trời một hồi, cuối cùng mới hướng về Diệu lão, lễ phép nói.

- Như Ngọc cô nương, phía trước rất nguy hiểm.

Diệu lão đối với Như Ngọc vẫn rất vừa ý, nên liền can ngăn không chút do dự.

Tính ra, từ lúc Niêm Diệu trở thành thủ hộ giả của Kiều Nhan, dù không biết thật giả thế nào, nhưng nể mặt tổ sư lão vẫn phải theo lệnh mà làm.

Chỉ có điều, vì trong lòng còn có khúc mắt, nên khi đối diện với Kiều Nhan, trong lòng lão vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Đối với Vương Nhàn, một tên mặt trắng mang tiếng xấu là siêu cấp ăn bám này, lão cũng không có đặt hắn vào trong mắt;

Nói thẳng là xem thường luôn cũng được.

Chỉ có Như Ngọc, cô bé này khiêm cung hữu lễ, nói chuyện với lão vẫn rất lễ phép đầy đủ lễ độ;

Không vì nàng ngang hàng với Kiều Nhan mà hô to gọi nhỏ với lão.

Thời gian này, nàng đối đãi lão cũng rất tốt, khiến cho lão khi nhìn nàng, cũng khá là vừa lòng.

Giờ trông thấy cô bé này vì người yêu của mình mà dấn thân vào chốn nguy hiểm, lão cũng thật lòng mà nhắc nhở nàng một câu.

- Cảm ơn Diệu lão, ngài cứ yên tâm, chút chuyện nhỏ không làm gì chúng ta được.

Như Ngọc mỉm cười gật đầu cảm tạ, rồi mới bình thản nói:

- Ngài cứ đi đường vòng đến khách sạn của Phí gia ở thành Minh Hàng trước, rồi chúng ta sẽ hội ngộ sau.

- Đi thôi.

Vương Nhàn không muốn dây dưa nữa, dứt khoát dẫn theo hai cô gái nhỏ chạy thẳng vào Ngũ Hành Sơn Mạch ở ngay phía trước.

- Ài, không biết tốt xấu, đúng là tự tìm đường chết mà.

Nhìn bóng lưng ba người trẻ tuổi dần mất hút trong chốn núi rừng âm u, Niêm Diệu không khỏi thở dài một tiếng, khẽ than thở.

Thật ra, nếu ba người bọn họ chết hết cũng chẳng có chút liên quan gì đến lão cả.

Thậm chí, nếu Kiều Nhan chết mất xác luôn cũng được, lão đỡ phải vướng bận cái gì mệnh lệnh của Cửu U Sư Tổ, khỏi phải mất công bảo hộ cho nàng.

Vì mục tiêu của lão hiện giờ, chính là mau chóng bắt cho kỳ được Diệc Vân Tuyết, cướp đoạt pháp môn của nàng mới là chính đạo.

Chỉ là, trước hết lão vẫn nên chạy đến thành Minh Hàng đợi ba tên nhóc con này trước, chờ tin tức của bọn hắn đã.

- Đi thôi con ngựa mắc dịch.

Nghĩ đoạn, lão liền nắm lấy dây cương bẻ đầu Tiểu Mã qua bên trái, vung chân đá một cước vào mông nó một cái.

Con ngựa hí lên một tiếng bén nhọn, nó chờ giây phút này rất lâu rồi, liền cắm đầu cắm cổ chạy, chạy khỏi cái nơi đầy rẫy nguy hiểm chết người này.

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.