Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệc Vân Tuyết Vốn Dĩ Không Nên Tồn Tại Trên Cõi Đời Này

Tiểu thuyết gốc · 1804 chữ

Khi hai nữ tử đi đến bờ hồ Đăng Nguyệt, thì Vương Nhàn cùng Bánh Bao Hấp đang bắt cá giữa hồ trên chiếc thuyền nhỏ.

Như Ngọc thì đang ở bên đống lửa làm gia vị chuẩn bị bếp nướng. Ba người chơi vui đến quên trời quên đất.

Vương Nhàn bỏ mồi vào ống trúc thả xuống nước, mỗi lần kéo ống trúc lên, tuy chỉ bắt được một con nhưng Bánh Bao Hấp vẫn vỗ tay kích động reo mừng liên hồi.

Đến lúc vào bờ, trong xô chỉ có năm con cá to bằng lòng bàn tay, ít thật đấy nhưng cũng đủ cho năm người bọn họ rồi.

Rất nhanh cá được Như Ngọc nướng chín, mọi người kéo nhau đến đình nghỉ mát bên bờ hồ, vừa ăn uống vừa nói cười rất là vui vẻ.

- Anh Phong, sắp tới em và Trúc phải đóng cửa luyện công, chuẩn bị cho kỳ Luận Võ Đại Hội sắp tới rồi.

Kiều Nhan nhấp một ngụm nước cam, mỉm cười nói với Vương Nhàn ngồi bên cạnh:

- Anh trông Bánh Bao Hấp giùm em nhé.

- Được.

Vương Nhàn gật đầu đáp ứng, nhóc con này rất lanh lợi lại thông minh, hắn cũng khá là yêu thích đấy.

- Bánh Bao Hấp, lo ôn luyện võ kỹ, không được làm loạn nghe chưa.

Thanh Trúc trừng mắt nhìn cậu nhóc ngồi cạnh mình này, nghiêm khắc dặn dò.

- Vâng.

Cậu nhóc gật đầu, cười hì hì đáp.

Nhóc này từ khi học được Du Xuân Kiếm Pháp, liền ngày đêm luyện kiếm, luyện đến nghiện, luyện đến quên ăn quên ngủ.

Chỉ là cậu nghe lời Vương Nhàn, không tiết lộ sát chiêu này với bất kỳ ai để giữ bí mật, nên Thanh Trúc cũng không biết mà thỉnh thoảng vẫn thường trách oan cho cậu nhóc.

- Hừ...hôm nay chơi nhiều rồi, mau về phòng nghỉ ngơi nào.

Thanh Trúc cốc yêu lên trán cậu nhóc một cái, sau đó mới nắm lấy tay cậu chuẩn bị rời đi, về phòng nghỉ ngơi.

Nàng không muốn làm bóng đèn, nên tinh ý nhường không gian cho ba người Vương Nhàn.

- Phong, bên phía sơn môn có một chút rắc rối.

Đến khi hai người Thanh Trúc đã đi khuất, Kiều Nhan mới nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Vương Kỳ Phong, khẽ thì thầm.

Giọng nói nàng dịu dàng phiêu động tựa như gió mùa thu, khẽ lướt trên mặt hồ Đăng Nguyệt làm nổi lên vài gợn sóng lăn tăng, khiến cho Vương Nhàn có cảm giác như mơ như ảo.

- Ừm...

Vương Nhàn chẳng để chuyện này trong lòng, thản nhiên ứng một tiếng.

Thật ra, chuyện giữa hắn và Kiều Nhan đã chú định rồi.

Bên phía sơn môn Phương Thiên, bọn họ không có quyền quyết định thay nàng.

Trong mắt hắn, bất kể bọn họ chơi ra yêu thiêu thân gì, cũng chỉ là yếu ớt giãy dụa mà thôi.

Chỉ có điều Kiều Nhan không nghĩ như vậy, nàng lo lắng nói:

- Rất nhiều môn phái gia tộc đã đến cửa cầu thân, muốn hỏi cưới em.

Nói đoạn, nàng tường tận kể lại việc các vị lão tổ chọn ra ngày tỷ võ kén rể, tuyển Tân lang cho nàng.

- Em đã quyết rồi, đến ngày đó em sẽ ra mặt giải quyết. Ai dám động đến anh, em sẽ đánh bọn họ một trận.

Nàng nhỏ giọng thì thào, ý chí kiên định cứng rắn vạn phần.

Khẽ cọ cọ bờ má vào đầu vai nam nhân, ngửi mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ người hắn, thoang thoảng mùi thân tre, mộc mạc mùi lá cây.

Hắn cũng giống như Như Ngọc, hai người bọn họ đều thu liễm hơi thở cùng mùi hương từ cơ thể đến mức tận cùng, hòa nhập vào trời đất xung quanh.

Nếu ngươi nhắm mắt lại, ngươi sẽ không nghe thấy một chút âm thanh, hơi thở, khí tức mùi vị gì phát ra từ hai người bọn họ.

Chỉ Kiều Nhan có tiếp xúc cực kỳ thân mật với Vương Nhàn, mới có thể phát hiện ra được mùi vị mỏng manh này.

Còn với kẻ địch, khoảng cách gần hắn đến như vậy, căn bản là đã mất mạng rồi.

- Yên tâm, chỉ là chút phản kháng yếu ớt của các vị lão tổ thôi. Em không cần quá lo lắng.

Vương Nhàn mỉm cười, đưa tay khẽ xoa xoa mái đầu nàng.

Như Ngọc ở bên cạnh nhìn một màn này. cũng chỉ nhẹ nở nụ cười.

Giống như Vương Nhàn, nàng cũng không xem chuyện này là đại sự gì.

Đến lúc đó, cứ để Kiều Nhan ra tay xử lý, sẵn tiện xem biểu hiện của cô một phen.

Nữ nhân của Vương Nhàn, không người nào là cục đất sét, ai thích nhào nặn kiểu nào thì nhào nặn kiểu đó đặng.

...

Còn hơn một tháng nữa, mới đến ngày tổ chức lễ kỷ niệm thành lập thành, cũng chính là ngày mở màn của kỳ Luận Võ Đại Hội.

Kiều Nhan Thanh Trúc đều phải đóng cửa không tiếp khách, cũng không gặp ai, để tập trung tinh thần cho cuộc tỷ võ.

Đám gia nhân ở trang viên Phí gia người nào cũng tâm lý khẩn trương, tất bật thu xếp chuẩn bị cho lần ra trận này của Đại tiểu thư nhà mình.

Đến cả Bánh Bao Hấp chỉ mới mười tuổi, nhưng suốt ngày đều vùi đầu vào luyện kiếm pháp Du Xuân.

Trừ những chỗ quá khó hiểu cậu mới đến tìm Vương Nhàn để thỉnh giáo, còn phần lớn thời gian, cậu nhóc hầu như đều chỉ tự mình luyện kiếm, không có làm phiền Vương Nhàn.

Thế là ở Phí gia, ai nấy đều bận rộn, chỉ có mỗi hai người Vương Nhàn Như Ngọc là nhàn hạ nhất.

...

- Đây là sơ đồ hành kinh, chuyển mạch, vận khí cùng nhịp thở của Diệc Vân Tuyết. Em xem đi.

Dưới mái đình nghỉ mát ven bờ hồ Đăng Nguyệt, Như Ngọc cùng Vương Nhàn ngồi cạnh nhau bên ấm trà thơm, nhàn nhã trò chuyện.

Kể cho nhau nghe những hạnh ngộ, kinh lịch mà bọn họ đã trải qua mấy tháng này.

Từ lúc bị Diệc Vân Tuyết bắt đi, hắn và nàng đã lâu rồi chưa gặp lại, có rất nhiều chuyện để kể cho nhau nghe đấy.

Xung quanh lúc này chẳng có một bóng người.

Trong bóng tối cũng không có ai.

Đúng vậy, lúc trước sẽ có một ít cao thủ cường giả trong trang viên muốn giám sát hai người Vương Nhàn Như Ngọc, để gửi tình báo về núi Phương Thiên cho các vị lão tổ.

Thế nhưng dưới thiết lệnh nghiêm phạt của Phí đại tiểu thư, từ ngày hôm đó, không còn một ai dám theo dõi hai người bọn họ nữa.

Hoàn toàn để không gian cho hai người Vương Nhàn.

Vương Nhàn là nam nhân của nàng, Như Ngọc chính là ruột thịt của hắn, hai người sẽ không làm chuyện gì gây khó dễ cho Kiều Nhan.

Huống hồ, dù có người hữu tâm muốn theo dõi, cũng sẽ không qua mắt được cảm ứng nhạy bén của Như Ngọc, chắc chắn sẽ không moi ra được tin tức gì.

Trái lại sẽ gây khó chịu, cùng phản cảm với Vương Nhàn.

Kiều Nhan tinh ý, tất nhiên sẽ không làm những chuyện tổn hại tình cảm của nàng và hắn như vậy.

Vương Nhàn cùng Như Ngọc đương nhiên cũng ẩn ẩn đoán được việc này, cơ mà hai người bọn họ chỉ làm như không thấy.

Vẫn tỏ ra bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Rút ra xấp vỏ cây đưa qua cho nàng, Vương Nhàn chậm rãi giảng:

- Đây là sơ đồ hành kinh, chuyển mạch, vận khí cùng nhịp thở của Diệc Vân Tuyết. Em xem đi.

Từ lúc gặp lại nhau, Vương Nhàn vẫn chưa có cơ hội đem bí mật

[Mường Thiên Tạo Hóa Quyết]

mà hắn đã đào móc từ trên người Diệc Vân Tuyết, truyền lại cho Như Ngọc.

Chỉ là, dưới nhiều lần quan sát Diệc Vân Tuyết ra tay, Như Ngọc cũng đã ước chừng được sức mạnh của nữ Tu Chân kia rồi.

Lúc này, đọc xấp tài liệu mà Vương Nhàn đưa qua, có đôi chỗ còn ẩn giấu, cuối cùng cũng được sáng tỏ.

Tỉ như thần thức của Tu Chân giả chẳng hạn.

Lúc trước, dưới linh giác sắc bén của mình, Như Ngọc hoàn toàn có thể cảm ứng được một luồng năng lượng mỏng manh khẽ lượn quanh người mình, mỗi khi Diệc Vân Tuyết dùng thần thức dò xét nàng.

Bây giờ, được đọc rõ ràng yếu quyết của Tạo Hóa Mường Thiên, Như Ngọc có thể mười phần khẳng định, nàng đã có cách để đối phó với cái gọi là

"Thần Thức của Tu Chân giả" này.

- Hừm...

Như Ngọc cúi đầu, lặng lẽ đọc những yếu quyết mà Vương Nhàn đào móc được từ trên người Diệc Vân Tuyết.

Một hồi sau, đọc xong toàn bộ một lượt, nàng mới gấp lại xấp vỏ cây, ngẩng đầu nhẹ nở nụ cười vô cùng tự tin.

Đôi mắt Như Ngọc lấp lánh những tia sáng kỳ dị, đầy thâm thúy.

- Trong tàng thư gác của Phí gia, em vô tình nhặt được cái này.

Như Ngọc mỉm cười, cũng đưa qua cho Vương Nhàn một mảnh vỏ cây, ngữ khí đầy thần bí nói.

- Ồ...

Vương Nhàn đầy hứng thú đón lấy, sau khi đọc một hồi hắn không khỏi kinh hãi mà lắp bắp:

- Không thể nào...

- Câu chuyện đúng là như vậy...

Như Ngọc nhấp một ngụm trà, chậm rãi kể lại:

- Sau khi rời khỏi Phí gia, em đã đi đến phế tích của Minh Dực thành một chuyến, qua dấu vết để lại, em dám chắc câu chuyện được viết trên mảnh vỏ cây này là người thật việc thật.

Cuối cùng, Như Ngọc đưa ra một kết luận, một câu khiến cho sống lưng Vương Nhàn lạnh toát.

Chỉ nghe Như Ngọc kể:

- Người kế thừa mạch Soán Thiên đời này đáng lẽ ra là Minh Trang, chứ không phải là Diệc Vân Tuyết.

- Diệc Vân Tuyết... Không, nói đúng hơn phải là Dực Vân Tuyết.

- Nàng vốn dĩ, không nên tồn tại trên cõi đời này.

- Híttt

Một luồng hơi thở rét lạnh chạy dọc xương sống Vương Nhàn, sau đó lan ra khắp cơ thể hắn.

Ánh mắt hắn không giấu được vẻ khiếp sợ, nhỏ giọng lẩm bẩm...

Minh gia...Dực gia... Minh Dực thành...

Diệc Vân Tuyết...Dực Vân Tuyết....

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.