Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiềm Chế Cửu U Sơn

Tiểu thuyết gốc · 1151 chữ

- Chị Nhan, Đại trưởng lão vừa từ sơn môn mới đến.

Vừa về đến cổng trang viên Phí gia, ba người Vương Nhàn từ xa đã trông thấy Mạc Tử Hiên cùng hai chị em Thanh Trúc đang đứng chờ mình.

Mạc Tử Hiên vội bước đến nói.

- Ba em hả? Chú ấy đến có chuyện gì à?

- Vâng.

Mạc Tử Hiên đáp một tiếng, khé liếc Vương Nhàn rồi nói:

- Trong môn có đại sự, ba em đang đợi chị ở Thư phòng ạ.

- Ừ.

Kiều Nhan gật đầu, sau đó quay sang dịu dàng cười với Vương Nhàn, nói:

- Anh Phong, em có việc đi trước đã. Như Ngọc, cậu cứ tự nhiên như ở nhà nhé.

Nháy mắt với Như Ngọc một cái, nói rồi, Kiều Nhan cung Thanh Trúc theo chân Tử Hiên bước về phía Thư phòng của nàng.

Thanh Trúc thân là đại tiểu thư của Hồng Nhiên gia, không phải người ngoài, tất nhiên đại sự trong Phương Thiên môn không thể thiếu nàng rồi.

- Bánh Bao Hấp, không được làm loạn.

Bánh Bao Hấp trông thấy Thanh Trúc trừng mắt nhìn mình, liền le lưỡi làm mặt quỷ.

Sau đó đợi chị hai cùng Kiều Nhan đã đi xa, lúc này mới chạy đến nhảy lên người Vương Nhàn, miệng nhỏ hô to:

- Anh Phong, chỉ em luyện Vô Địch Kiếm Pháp đi.

Bữa trước, Vương Nhàn chỉ mới truyền tâm pháp cùng sơ lược kiếm kỹ, nên cậu nhóc vẫn chưa luyện thạo được.

Đôi chỗ hay quên, một số động tác khó cậu nhóc căn bản là chưa thể làm được, nên hôm nay rảnh rỗi, nhất quyết bám lấy Vương Nhàn đòi hắn chỉ dạy.

- Được, đi luyện kiếm nào.

Vương Nhàn mỉm cười, vui vẻ ôm lấy Bánh Bao Hấp cùng Như Ngọc đi về phía bờ hồ Đăng Nguyệt, sâu trong nội viện Phí gia.

- Bánh Bao Hấp, em cũng biết Du Xuân Luyến Ca?

Trên đường đi, Như Ngọc nghe cậu nhóc mười tuổi đang bám dính lấy Vương Nhàn, nghêu ngao ngâm nga những giai điệu vô cùng cổ xưa của một bài ca từ nhiều ngàn năm trước, nhịn không được tò mò hỏi.

- A, chị Ngọc cũng biết đến Du Xuân Luyến Ca hả?

Bánh Bao Hấp kinh ngạc hét lên, vội quay đầu nhìn sang Vương Nhàn.

Theo cậu, ngoài Vương Nhàn cùng mình ra, không ai có thể biết đến trường khúc này nha.

Chỉ có điều, như nhận ra điều gì, cậu nhóc liền chu môi gật đầu tự đáp:

- Đúng rùi, chị Ngọc là nữ nhân của anh Phong tất nhiên phải biết bài này rùi.

- Nữ nhân của anh Phong? Híc híc...

Như Ngọc nghe cậu nhóc chỉ mới mười tuổi mà cũng nói ra được câu này, nhịn không được bật cười khúc khích, liền đưa tay khẽ xoa xoa đầu cậu nhóc.

- Đúng nha, chị là nữ nhân của anh Phong.

Bánh Bao Hấp hùng hồn đáp, sau đó vô cùng tự nhiên nói:

- Chị Nhan cũng là của anh Phong nè.

- Haha...

Vương Nhàn ở bên cạnh xấu hổ không dám nhìn Như Ngọc, vội ngửa mặt già lên trời cười khan hai tiếng.

- Híc híc, nhóc con...

Như Ngọc bị cậu nhóc chọc cười khúc khích liên tục.

- Còn chị Trúc tất nhiên là của... ách.

Bánh Bao Hấp đang nói đến say sưa, chỉ là đến đoạn này liền nín bặt, ngượng ngùng ngậm chặt miệng.

- Thanh Trúc là của ai nè?

Như Ngọc nheo mắt nhìn Vương Nhàn, khiến hắn giật thót mình, vội vàng lắc đầu nguầy nguậy tỏ ý mình vô tội, không liên quan đến chị Trúc của nhóc con đang bám trên người này đâu nha.

- À... là... của... của...

Cậu nhóc bị Như Ngọc vặn hỏi, liền mặt mũi đỏ bừng, lắp bắp nói không nên lời.

Chuyện này đại cấm kỵ, là tuyệt đại bí mật giữa cậu và anh Phong.

Không thể nói loạn bừa bãi được.

Nghĩ vậy, cậu nhóc nhanh trí đổi cách nói, đưa tay vỗ vỗ ngực, cao giọng nói:

- Em nhất định sẽ luyện thành Du Xuân Kiếm Pháp, bảo vệ chị Trúc, không để chị ấy bị ai bắt nạt, chịu ức hiếp.

- Hừ, bại hoại.

Như Ngọc nghe thế liền quay sang nhìn nhìn Vương Nhàn, ánh mắt đầy vẻ kỳ dị, thấp giọng mắng:

- Chỉ giỏi bày hư trẻ nhỏ.

Đúng nha, Như Ngọc làm sao không biết ý nghĩa của Du Xuân Luyến Ca cơ chứ.

Năm xưa, trong tết mùa xuân, hai vợ chồng Du Hạo tiên sinh đi dạo ngắm cả trời nở ngàn hoa, tức cảnh sinh tình, Du Hạo tiên sinh liền ngâm một khúc hát tặng phu nhân nhà mình.

Về nhà, tiên sinh liền soạn ngâm khúc đó thành một bài tình ca hoàn chỉnh, ý nghĩa vô cùng rõ ràng:

Cả đời bảo hộ lấy vợ mình, trọn kiếp ân ái bên nhau.

Tâm kết của tâm pháp chính là bảo vệ người mình yêu, tình cảm sâu đậm mới luyện thành được.

Bánh Bao Hấp hùng hồn tuyên bố như thế, ý tứ hướng đến Thanh Trúc tất nhiên Như Ngọc có thể nhìn ra được.

Thế nhưng, bọn họ là hai chị em, khiến cho mối lương duyên này chính là một đại cấm kỵ.

Trưởng bối trong nhà nhất định sẽ không cho phép.

- A a...

Vương Nhàn cười khan hai tiếng, mặt già đỏ bừng xấu hổ vuốt vuốt mũi.

- Hì hì...

Bánh Bao Hấp trông thấy hai anh chị nhà này chỉ liếc mắt đưa tình với nhau, Như Ngọc không phản đối cũng không nói gì đến tâm tư nho nhỏ của cậu, nên liền vui vẻ hì hì cười tít mắt.

...

- Đại trưởng lão, sơn môn có chuyện gì ạ?

Trong thư phòng, Kiều Nhan châm thêm trà vào ly của Đại trưởng lão, lại rót hai ly cho mình cùng Thanh Trúc, lúc này nàng mới ngay ngắn ngồi xuống, nghiêm túc hỏi.

Nàng không biết Đại trưởng lão đến đây gấp như vậy là có chuyện gì.

Luận Võ Đại Hội đã được nàng thu xếp ổn thỏa hết, đến ngày khai mạc tỷ đấu thôi.

Sơn môn thì đã có các vị trưởng lão cùng Chưởng môn nhân là cha nàng dư sức xử lý.

Nếu có chuyện gì thì chỉ cần cho đệ tử mang tin đến cho nàng là được.

Nàng cảm thấy, chắc ở sơn môn phải có chuyện gì rất trọng đại xảy ra rồi.

- Đúng vậy, đều là chuyện không nhỏ chút nào.

Mạc Tư Thành ngữ khí cẩn trọng, nghiêm túc mười phần nói:

- Kỳ Linh sơn muốn cùng Thảo Dược môn và Phương Thiên ta kết thành liên minh...

- Diệt nữ Tu Chân, giết Hắc Sát Ma Ảnh, kiềm chế Cửu U sơn.

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.