Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Đường Phi Kiếm Song Ý Thành Hai Đoạn

Tiểu thuyết gốc · 2453 chữ

- Tử Hiên, em hộ tống Thanh Trúc cùng Bánh Bao Hấp trở về nhé.

Đoàn người phe Phương Thiên môn vừa ra khỏi Thảo Dược Các, Kiều Nhan liền phân phó Mạc Tử Hiên cùng gia nhân bảo vệ hai chị em Thanh Trúc quay về trang viên Phí gia.

- Chị Nhan, cẩn thận cô ta nha.

Mạc Tử Hiên liếc nhìn bóng lưng Như Ngọc đang đứng cùng Vương Kỳ Phong ở phía bên kia, nhỏ giọng nói.

- Yên tâm, Như Ngọc sẽ không làm khó ta...

Kiều Nhan lắc lắc đầu tỏ ý không sao, phất phất tay đuổi đám Mạc Tử Hiên về nhà.

Sau đó mới đến chỗ hai người Như Ngọc Vương Nhàn, tò mò hỏi:

- Phong, chúng ta sẽ đi đâu vậy?

- Đi xem đánh nhau.

Vương Nhàn mặt tỉnh bơ, nở nụ cười vô tư vô hại đáp:

- Chắc chắn sẽ có người phải chết, hehe.

Nói rồi, hắn phất tay hô:

- Géc gô! ( Let's go! - Đi nào.)

Vương Nhàn Như Ngọc ngay lập tức rảo bước chân bước hướng về phía khu thành Bắc.

- A, là ai đánh nhau vậy?

Kiều Nhan thấy vậy cũng vội đuổi theo hai người, nhịn không được tò mò hỏi.

Hai người Vương Nhàn Như Ngọc tuy là đi bộ, cước bộ cũng rất thong thả, nhưng tốc độ lại vô cùng nhanh, khiến cho Kiều Nhan có cảm giác bọn họ như một đôi thần tiên hiệp lữ chân không chạm đất đạp gió lướt đi vậy.

Phải dùng đến cả chân khí của mình để di chuyển, Kiều Nhan mới không bị bọn họ bỏ rơi lại.

- Chẳng phải cậu là Tu Chân giả hay sao?

Như Ngọc đôi chân không ngừng, tuy là phải quay sang nói chuyện cùng Kiều Nhan, nhưng cước bộ không hề rối loạn, giữa đường phố đông đúc nhưng nàng vẫn uyển chuyển rảo bước như đang đi giữa chốn không người.

Nàng mỉm cười nhìn sang Kiều Nhan đang chật vật đuổi theo mình, đầy hứng thú dẫn đạo:

- Vừa vặn, hôm nay Tu Chân giả kia phải ra tay giết người đoạt mỹ nữ nha.

- A...

Kiều Nhan sửng sốt bật thốt lên, suýt chút nữa đã tông trúng người đi đường phía trước, may có Vương Nhàn kéo nàng qua, để nàng chạy theo sau lưng hắn, lúc này nàng mới tròn mắt kinh ngạc hỏi:

- Ý cậu là Diệc Vân Tuyết kia ấy hả? Cô ta sẽ đánh cướp ai?

- Mộc Chân Chiêu.

Vương Nhàn ở phía trước nhếch môi nở nụ cười đầy ý vị thâm trường, thản nhiên đáp.

- Ủa? Vì sao lại là Mộc Chân Chiêu?

- Vì Bá Cương.

Vương Nhàn bình tĩnh giải thích.

Hắn kể sơ cho Kiều Nhan nghe về chuyện xưa của hai chiếc vòng tay Khuynh Tâm song ngọc, cùng chuyện Thi Họa Thủy nhận lầm mình là Bá Cương, rồi giải thích về căn nguyên của toàn bộ câu chuyện một lượt.

Vương Nhàn Như Ngọc Kiều Nhan vừa nói chuyện vừa đẩy nhanh bước chân, vượt qua từng ngọn đồi, leo qua từng ngọn núi chạy song song với con đường lớn.

Vì Diệc Vân Tuyết là Tu Chân giả nên Vương Nhàn không muốn bám theo đám người kia quá gần, nhất định sẽ bị thần thức của Vân Tuyết quét trúng.

Thỉnh thoảng Vương Nhàn cùng Như Ngọc đánh mắt nhìn xuống, với đôi mắt sắc bén cộng với thị lực kinh người của mình, hai người họ có thể dễ dàng quan sát thấy ba bốn chấm đen đang phóng như bay ở dưới con đường lớn kia.

Chỉ cần nhiêu vậy là đủ để hai người họ theo dõi Diệc Vân Tuyết cùng chiếc xe ngựa đang đuổi giết nhau, đủ kịch tính rồi.

May là Kiều Nhan vừa đột phá Thiên cấp, lại còn được ba tầng chân nguyên chân tu bổ trợ, nếu không cũng chưa chắc đã đuổi kịp hai người Vương Nhàn Như Ngọc.

Thật vậy, đến cả một Thiên cấp cường giả như Kiều Nhan cũng phải nể phục tốc độ của một nam một nữ người phàm trước mặt.

Nàng không thể hiểu nỗi, làm sao mà hai phàm nhân lại có thể chạy nhanh đến thế, bọn họ lấy lực lượng ở đâu để duy trì thể lực cùng độ bền bỉ siêu trâu bò như vậy.

Trong mắt Kiều Nhan, Tu Chân giả với vô số thuật pháp cùng chân nguyên cực kỳ hùng mạnh, chẳng khác gì là thần tiên cả.

Ấy thế mà, Vương Nhàn Như Ngọc chỉ là hai người bình phàm, lại có thể đuổi kịp thần tiên cưỡi phi kiếm luôn nha.

Quả thật là chuyện không thể nào tưởng tượng nổi.

Rốt cuộc thì Kiều Nhan cũng hiểu rõ được, với thân pháp cực kỳ khủng bố của Như Ngọc, lần trước cô vô thanh vô thức rời khỏi Phí gia, thì làm sao có ai có thể phát hiện được cơ chứ.

Mà dù có phát hiện cũng chưa chắc đã giữ được nàng ở lại.

- Dừng rồi kìa.

Đang chạy như bay, bỗng Như Ngọc khẽ hô một tiếng, khiến cả ba đều phải lập tức dừng chân ngay lại.

Chỉ thấy Diệc Vân Tuyết vốn đang đạp trên phi kiếm bay trên không đột nhiên hạ xuống, đứng ngay giữa đường đón đầu chiếc xe ngựa.

Ba người Vương Nhàn thấy vậy, cũng liền dừng bước chân, lại cẩn thận đi bộ xuống ngay lưng chừng núi.

Ở đây, vừa đủ xa để không bị thần thức của Diệc Vân Tuyết quét trúng, vừa đủ gần để dễ dàng quan sát toàn bộ tình cảnh bên dưới, lại còn có thể theo tiếng gió mà nghe rõ người bên dưới nói chuyện nữa.

Này đúng là một vị trí cực đẹp để làm ngư ông đắc lợi.

Chỉ là hôm nay Như Ngọc không định ra tay, nên cũng không muốn làm ngư ông cái gì.

Đơn giản là nàng dẫn theo Kiều Nhan đi xem kịch hay, vừa để nàng quan sát Tu Chân giả đánh nhau cùng Tu Võ giả, học hỏi chút kinh nghiệm.

- Ách...

Đến lúc chiếc xe ngựa dừng lại, rồi tiếng huýt sáo đầy chói tai của lão già đánh xe kêu gọi hai người Vũ Ninh Khinh Tật cùng Niêm Diệu lão giả chạy đến.

Rồi cuộc cà khịa mỉa mai của hai phe, Kiều Nhan mới vô cùng kinh ngạc bật hỏi:

- Chẳng phải Cửu U sơn cùng Diệc Vân Tuyết là một phe sao?

Rõ ràng hôm trước lào giả núi Cửu U cùng Diệc Vân Tuyết liên thủ đánh vào Phí gia muốn giết nàng, thế nhưng hôm nay sao lại thành kẻ địch rồi?

- Vì Diệc Vân Tuyết cũng là con mồi của Vân Trung Hậu cùng Cửu U sơn.

Như Ngọc nhìn một màn phía dưới, khẽ nhếch môi thản nhiên giải thích.

- Ra tay rồi kìa.

...

Vúttt

Ngay lập tức Niêm Duật lão giả bật người nhảy tung lên, vung roi ngựa đập thẳng xuống đỉnh đầu Diệc Vân Tuyết, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng, khí thế ác liệt vạn phần:

- NGƯƠI NHẤT ĐỊNH PHẢI CHẾT.

Niêm Diệu lão giả cũng không để cho Diệc Vân Tuyết có cơ hội chống đỡ, vận mười thành chân khí vào lòng bàn tay, vung chưởng đánh thẳng vào lồng ngực nàng.

Vũ Ninh Khinh Tật từ phía sau cũng một quyền đấm thẳng vào lưng nàng.

Đối mặt ba đại sát chiêu, những tưởng rằng Diệc Vân Tuyết sẽ ngay lập tức bị đánh thịt vụn.

Thế nhưng...

Một ánh kiếm loé lên...

Xoẹt!!!

Một tiếng xé gió sắc bén kinh người vang lên, như âm thanh của dao phay cắt ngang qua một khối thịt lợn vậy.

Chỉ có điều, dao phay ở đây là một thanh trường kiếm, và khối thịt lợn ở đây, không ai khác chính là:

-Vũ Ninh Khinh Tật-

Hắn vốn tưởng rằng hai cường giả Song Ý cảnh cùng một đại cường giả Thiên cấp Tam Ý sẽ ngay lập tức miểu sát đối phương.

Khiến cho đối phương chỉ có thể quay người né tránh, nhưng không ai có thể ngờ rằng, người đầu tiên mà cụ bà tám mươi tuổi trước mặt nhắm đến, lại là Vũ Ninh Khinh Tật hắn.

Đến khi Diệc Vân Tuyết từ trong hư không quăng ra một chiếc hộ thuẫn dày như tấm ván sắt chặn lại roi da cùng chưởng ấn của hai lão già Niêm Diệu, lại vừa quay ngược trường kiếm chém về mình hắn mới sững sờ đầy kinh ngạc.

Không đợi Vũ Ninh Khinh Tật có phản ứng, trường kiếm của nàng đã chém thẳng vào nắm tay đang tung quyền của hắn.

Thế kiếm quá độc, tốc độ ra kiếm quá mức nhanh, nhanh đến mức chỉ để lại một vệt mờ trong không khí.

Ánh kiếm chỉ vừa mới loé lên, thì lưỡi kiếm hung ác ngoan độc đã chạm vào da thịt nơi đầu nắm tay của Khinh Tật, trong khoảnh khắc chỉ bằng một phần tỷ tỷ giây này, hắn có thể cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương cùng nhiệt độ lạnh lẽo của thanh trường kiếm truyền vào lòng bàn tay.

Từ đầu nắm tay, lưỡi kiếm chém dọc theo cánh tay của hắn, rồi trường kiếm lấy một thế không thể cản phá chém ngang qua lồng ngực của hắn.

Vũ Ninh Khinh Tật có cảm giác như một lưỡi dao vô cùng sắc bén đi xuyên qua cơ thể mình vậy, nhiệt độ rét lạnh truyền khắp cơ thể khiến hắn nhịn không được mà muốn run rẩy một cái.

Chỉ là.

Chỉ vừa run một cái, hắn liền nhìn thấy trời đất trước mắt bỗng nhiên quay cuồng.

Vũ Ninh Khinh Tật kinh hãi vạn phần cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy nửa phần trên của thân thể mình chậm rãi trượt ra khỏi nửa phần cơ thể còn lại bên dưới.

Dù hắn có cố gắng lấy cánh tay nguyên vẹn để giữ lại thì cũng không thể thay đổi được gì.

Bịch!

Đến khi đầu lâu cùng nửa phần trên cơ thể rơi bịch trên mặt đất, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng đôi chân của mình ở ngay trước mắt.

Hình ảnh trước khi chết của hắn, chính là máu tươi của mình từ nơi vết chém phụt lên không trung như suối phun, nội tạng, ruột gan lá lách phèo phổi, cùng bộ lòng non của hắn từ trong cơ thể thi nhau trượt xuống, che phủ toàn bộ đầu lâu của hắn vào bên trong, che luôn đi tầm nhìn của hắn.

Trời đất trong đôi mắt của Vũ Ninh Khinh Tật ngay lập tức tối đen như mực, sau đó...

Và cũng chẳng còn sau đó nào nữa.

Ầm!!!

Chưởng ấn cùng roi da của hai lão già Niêm Diệu đánh nát tấm hộ thuẫn của Diệc Vân Tuyết thành mảnh vụn, sau khi vụn gỗ bị gió thổi bay đi, hai lão cùng Vân Trung Hậu mới có thể nhìn thấy rõ tràng cảnh đầy máu tanh trước mặt.

Đồng bọn của họ, Vũ Ninh Khinh Tật đã bị đối phương trong tích tắc chém thành hai đoạn, nội tạng cùng máu tươi vương vãi đầy đất, chết đến không thể chết hơn được nữa, chết không toàn thây.

- Ách...

Khoé mắt của ba người co giật mấy cái, chưa đầy mấy hơi thở, một cường giả Thiên cấp Song Ý cứ như vậy bị bà lão tám mươi tuổi trước mặt chém chết, thật không thể tưởng tượng được.

- Bà...bà... là.... "Vương Tuyết".

Vân Trung Hậu ánh mắt tràn đầy nỗi khiếp sợ, vươn ngón trỏ chỉ về phía Diệc Vân Tuyết run giọng lắp bắp, sau đó liền nghẹn ngào gào khóc lên:

- Ngươi chính là Tu Chân giả đã đạp diệt Lưu Thủy Tiên Trì của ta.

Đúng vậy, nếu không phải Tu Chân giả có túi trữ vật, làm sao có thể từ trong hư không quăng ra một tấm hộ thuẫn được chứ?

- Hắc hắc, đoán đúng rồi đó, tiếc là không chỉ không có thưởng, mà còn bị giết mất một người nữa nha, khà khà...

"Vương Tuyết", người đã đồ diệt Lưu Thủy sơn môn khẽ vung trường kiếm trong không trung, khiến cho sợi máu tươi nóng hôi hổi còn vương trên lưỡi kiếm nhẹ rơi xuống mặt đất.

Nàng chĩa mũi kiếm xuống hai đoạn cơ thể bị mình chém làm đôi ngay dưới chân, ánh mắt lạnh lùng ngập tràn sát khí lạnh thấu xương, nhìn ba tên nam nhân trước mặt, cười lên đầy quái dị, mỉa mai nói:

- Còn không mau giao người, thì hôm nay các ngươi cũng sẽ giống như con lợn này vậy.

- Hừ, ác tặc to gan ra tay độc ác, hôm nay Cửu U sơn ta quyết thay trời hành đạo, diệt trừ ma đầu nhà ngươi.

Niêm Duật trong lòng dâng lên từng đợt sóng to gió lớn, vội hét lớn để che đi nỗi khiếp sợ đang hiện rõ trên mặt mình.

Lão cũng giống như Vũ Ninh Khinh Tật kia, đều là cường giả Thiên cấp Song Ý.

Mặc dù tu luyện Cửu Liên Thần Công cường đại vô cùng, nhưng đối phương có thể dễ dàng chém giết Vũ Ninh Khinh Tật, Niêm Duật không chắc hôm nay mình có thể sống sót được dưới phi kiếm của "Vương Tuyết" này hay không nữa.

- Nếu muốn chết...

Diệc Vân Tuyết nhếch môi cười nhẹ một cái, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích nói:

- Có thể tới thử một chút.

Lại nhìn nhìn Niêm Diệu lão giả từ trên xuống dưới một vòng, ung dung nói:

- Hôm nay ta cũng không ngại ra tay, chém thêm một Thiên cấp Tam Ý.

- Ngươi...

Niêm Duật mày râu dựng ngược, run giọng lắp bắp nói không nên lời.

----*----

- Diệc Vân Tuyết chỉ mới luyện khí tầng bảy, nhưng thực sự rất mạnh nha.

Trên ngọn núi phía xa, Phí Kiều Nhan nhìn xuống cuộc chém giết bên dưới, trông thấy Diệc Vân Tuyết dễ dàng chém chết Thiên cấp Song Ý cường giả, nàng cũng kinh hãi vô cùng, nhịn không được mà thốt lên một tiếng.

- Tất nhiên, cô ta đã tu bổ xong phi kiếm, tu vi lại còn tiến triển lên một đoạn nhỏ nữa.

Vương Nhàn ánh mắt chăm chú quan sát Diệc Vân Tuyết, gật gù đầu nhận xét:

- Ba đánh một, nhưng hôm nay chưa biết hươu sẽ chết vào tay ai.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.