Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển Hai Thành: Muốn Hỏi Cưới Kiều Nhan

Tiểu thuyết gốc · 2416 chữ

Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh

Sáng hôm sau, bầu không khí thành phố Hoàng Liên ầm ầm dậy sóng.

Những tin tức kinh thiên động địa như từng con sóng lớn quét ngang toàn bộ bốn khu lớn của đại thành.

Sau đó, chúng lấy tốc độ như bôn lôi, theo chân từng thớt liệt mã trải đi khắp mọi miền trên Việt Thiên đại lục.

Từ miền ngược tới miền xuôi, đám tin tức như đại hồng thủy cuồn cuộn tràn qua, len lỏi vào từng ngõ ngách nhỏ nhất của tiểu thế giới.

Chúng còn nương theo những cơn gió bay lên đến cả những đỉnh núi cao nhất, đâm xuyên vào tầng mây, rơi vào tai của những lão giả ẩn cư trong thâm sơn cùng cốc, khiến những đôi mắt già nua bỗng chốc sáng rực lên, đồng loạt hướng ánh nhìn về phương Nam.

Người người nhà nhà, từ chúng cao thủ cường giả võ tu cao cao tại thượng, cho đến dân chúng phàm nhân cũng lấy những chuyện này ra bàn luận mỗi khi trà dư hậu tửu.

Tin tức đầu tiên cũng là tin tức nóng hổi nhất.

- Lần đầu tiên trong giới Thượng Cổ Việt Võ, hay Cổ Việt Võ Tu xuất hiện tu võ giả cùng lúc song tu hai đại tâm pháp, luyện hai đại tâm kinh đỉnh cấp nhất:

Phí gia gia truyền tâm pháp

Cùng Cửu Liên Thần Công trong truyền thuyết.

Cổ Việt võ giả này điên cuồng vượt cấp khiêu chiến, chỉ dùng thực lực Sơ Ý cảnh kịch chiến cùng hai cường giả cấp bậc lão tổ tông có cảnh giới Song Ý.

Một người trong đó chính là lão tổ tông trên đỉnh Cửu U sơn.

Đó cũng chính là tin tức nóng thứ hai, ẩn giả trên núi Cửu U rốt cục xuất thế, Cửu Liên Thần Công lần nữa lại xuất hiện.

Mỗi lần hai chữ Cửu U nổi lên, thiên hạ đều sẽ dậy sóng, Việt Thiên đại lục đều sẽ bị nhấc lên kinh đào hãi lãng.

Nhưng lần này lại khác, lần đầu tiên hai chữ Cửu U bị người đánh vỡ.

Và đây cũng là tin tức kinh thiên thứ ba.

Đại lục Việt Thiên bỗng nhiên xuất hiện một người thần bí mặc áo choàng đen che kín môn đạo, vác một thanh đại hắc đao to như tấm ván cửa, chuyên đi bắt giết ma tu, rút hồn luyện cốt cực kỳ hung ác, người người vừa nghe hung danh đã sợ vỡ mật, hãi hùng khiếp vía run lẩy bẩy.

Chính người này đã bức lui hai đại cường giả có thực lực Thiên cấp Song Ý cảnh kia.

Trắng trợn nhục nhã, uy hiếp Cửu U sơn.

Kẻ vô danh này không ai biết cước căn của hắn, không biết hắn đến từ đâu, gia môn ở nơi nào.

Thực lực của hắn cũng không ai rõ, nhưng ít nhất cũng phải Song Ý đại viên mãn.

Cực kỳ cường đại.

Liên hệ cùng việc hai đại truyền thừa vừa bị diệt môn cách đây không lâu, mọi người đều sống lưng lạnh toát, cảm thấy Việt Thiên đại lục sắp chuẩn bị lật trời đến nơi rồi.

...

Ngay buổi sáng sau hôm đại chiến, trước cửa lớn của Phí gia, người ngựa đứng đông nghịt, quà cáp sính lễ chất thành từng núi lớn, hộp to hộp nhỏ đủ màu sắc chồng lên nhau cực bắt mắt.

Không cần nói cũng đủ hiểu, đây là người của các đại truyền thừa, gia tộc môn phái đến cửa cầu thân đấy.

- Các vị, tiểu thư chúng ta hôm nay không tiếp khách, đóng cửa bế quan. Muốn bàn đại sự thì cũng đợi tiểu thư nhà chúng ta mở cửa hẵng nói.

- Hẹn các vị hôm khác nhé!

Mạc Tư Hiên mặc võ phục, đầy đầu mồ hôi, lần đầu tiếp khách vẫn còn hơi lúng túng, ngữ khí gượng gạo, nói chuyện thẳng thắng không chút lòng vòng.

Chuyện là sáng nay, nàng còn đang tập vũ kỹ ở võ trường thì được gia nhân chạy đến báo rằng, có người muốn đến cửa cầu thân.

Nói ra mới biết là muốn hỏi cưới đại tiểu thư nhà mình.

Nàng ngay lập tức nổi giận đùng đùng chạy đi tìm tiểu thư, thì được biết tiểu thư đã đóng cửa luyện công, không tiếp ngoại nhân không bàn ngoại sự.

Tất nhiên một nữ đệ tử như nàng làm sao có thể một mình chạy ra đón khách được. Vì vậy nàng chạy qua biệt viện của chú ba.

Chú ba đóng kín cửa viện, lấy lý do bị trọng thương ở ngực nên không thể ra ngoài, đóng cửa trị thương.

Nàng lại chạy sang phòng của cô bốn, cô bốn tâm thần bị đả kích, phải uống thuốc an thần, tĩnh dưỡng một thời gian mới khoẻ lại được.

Chú năm hôm qua lúc đất bụi bay mù trời, đôi mắt bị mảnh gỗ bắn trúng, bị thương không nhẹ, không nhìn thấy gì hết nên phải mời y sư đến chữa trị.

Chú sáu, cô bảy... đều bị đại chiến hôm qua ngộ thương, phải trị thương không thể ra tiếp khách.

- Ủa, hôm qua mọi người đều ở sau lưng tiểu thư, một mình tiểu thư gánh hết, có ai bị thương đâu.

Gia nhân đứng cạnh nàng đầu hiện lên dấu chấm hỏi to đùng, nghệch mặt hỏi.

Dĩ nhiên, bọn họ là cố ý trốn đi đấy.

Đại tiểu thư là đương gia ở trang viên này, có người đến cửa cầu hôn nàng, nàng không ra mặt thì làm sao có người dám tự chủ trương thay nàng cơ chứ.

Tiểu tổ tông tính tình không nhỏ, không hề dễ nói chuyện nha.

Nàng cũng đã có được nam nhân mà mình tìm kiếm bao nhiêu năm nay, tình cảm cả hai đang mặn nồng, tình chàng ý thiếp ân ân ái ái bắn tứ phía, những bậc cha chú này đâu có bị đui.

Đâu có dại mà chạy ra cửa nhận sính lễ, đón khách tới cầu hôn nàng làm gì cơ chứ.

Vì vậy, đám cha chú này đều lấy lý do bị trọng thương sau đại chiến để trốn cho thật kỹ, qua cơn sóng dữ này bọn họ mới dám lộ mặt, để không mất lòng bất kỳ ai hết.

Cuối cùng, Mạc Tư Hiên đành phải vác mặt ra để chống đỡ đám người đến cửa hỏi cưới kia.

Những tông môn gia tộc này đều là người ở thành Hoàng Liên, vừa sau đại chiến, chứng kiến được kỳ tích của Phí đại tiểu thư, liền tranh thủ gần nhà mà chạy đến hỏi cưới trước.

Bọn họ đều biết Mạc Tư Hiên là ai, chính là con gái thứ ba của Đại Trưởng lão Phương Thiên môn - Mạc Tư Thành.

Nàng còn là tâm phúc, chị em thân thiết của Phí đại tiểu thư đấy, nên không ai ở đây dám làm khó dễ nữ đệ tử nho nhỏ này.

- Tư Hiên à, chú Huy đâu, anh muốn vào thăm chú ấy?

Một tên thanh niên dáng dấp cao ráo, tóc vuốt ngược phô ra gương mặt điển trai, bước đến tươi cười, đầy quan tâm hỏi.

- Chú ấy bị trọng thương ở ngực, phổi bị tổn thương nên khó thở, không tiện gặp người ạ.

Mạc Tư Hiên tuy thân phận không tầm thường, nhưng nói chuyện rất lễ độ, đầy đủ lễ nghĩa.

- Ách...

Một thanh niên khác quần áo là lượt, một thân đỏ rực đầy chói mắt, cũng bước tới, cao giọng nói:

- Cha ta lâu ngày không gặp chú Nghĩa, có đôi lời muốn nói nên bảo ta qua thăm, cho ta vào gặp chú ấy được chứ?

- Có lời gì thì cứ việc nói với ta, ta sẽ truyền đạt lại cho chú năm sau.

Nhìn quần áo đỏ choét của tên thiếu gia này, Tư Hiên không khỏi nhíu mày, chán ghét nói.

- Không tiện nha.

- Không có gì là không tiện hết. Chú năm bị mảnh gỗ bắn vào mắt, hiện vẫn còn đang trị thương. Hôm khác hẵng đến thăm.

- Ạch...

- Tư Hiên à, hôm qua đại chiến cô Hiền có làm sao không con?

Một vị mỹ phụ nhân của một đại gia tộc bước đến hỏi, ngữ khí đầy vẻ lo lắng cùng quan tâm.

- Dạ, cô bốn tinh thần bị đả kích không nhẹ, nửa đêm hôm qua phải uống thuốc an thần mới ngủ được, giờ vẫn chưa tỉnh ạ.

Đối mặt mỹ phụ nhân khí chất đầy phú quý này, Mạc Tư Hiên liền dịu giọng đáp lời.

- ...

Cứ thế, cả đám người ai nấy đều bị Mạc Tư Hiên một câu từ chối, nói một hồi khô nước miếng, nàng sốt ruột nhìn mặt trời đang lên cao, sau đó ngữ khí đầy vẻ mất kiên nhẫn, dứt khoát nói:

- Xin lỗi, sư phụ còn đang chờ ta ở võ trường, ta phải vào luyện võ rồi. Các vị về trước đi, bao giờ cô chú ta khoẻ hẳn rồi hẵng đến gặp nhé. Ta đi đây.

- Đóng cửa!

Nó rồi, nàng quay người bước vào trong, không quên bảo hộ vệ đóng lại cửa lớn.

Ầm!

Hai cánh cửa lớn bị hộ vệ mạnh mẽ đẩy ra, đóng chặt vào nhau va ầm một tiếng đinh tai nhức óc, che khuất hoàn toàn tầm mắt của đám người tới hỏi cưới.

Hơi gió mát rượi quạt vào mặt khiến cả đám ngây ngẩn há hốc mồm, đứng như trời trồng nhìn cửa lớn khép kín mít, không chút kẽ hở.

!!!

Đây là bên dùng lễ để cầu thân, ai cũng giữ mặt mũi cho mình, nói chung xử lý cũng khá dễ.

Mà bên kia thì khác, cả đám đàn ông từ thiếu niên cho đến trung niên tụ tập kéo nhau đến Đại Quảng Trường, rút đao tuốt kiếm kêu gào chửi bới loạn xà ngầu, làm huyên náo cả một vùng trung tâm thành phố.

Đám đàn ông nhưng miệng mồm không thua kém gì cánh chị em phụ nữ, mắng hay như hát, chửi nghệ như ca, khiến Đại Quảng Trường không khác gì cái chợ vỡ.

Vô số ánh mắt đều hướng về cái chợ vỡ này nhìn sang, hai lỗ tai liên tục truyền vào những câu chửi rủa vô cùng nhức nách.

Từ chửi có văn hoá đến không có chút gì gọi là văn hoá.

Từ những câu từ mắng người đầy hoa mỹ, cho đến những từ ngữ thô tục, thô tục hơn, thậm chí còn thô tục đến cực điểm, khiến người nghe phải đỏ mặt xấu hổ đều được phun tung toé ra bốn phía, bay đầy trời.

Đúng thật là đặc con mẹ nó sắc.

- Vương Kỳ Phong đâu rồi, ta Triệu Chi Kinh muốn khiêu chiến ngươi. Đến đại quảng trường đánh với ta một trận.

- Vương Kỳ Phong đâu, thằng mặt trắng chuyên bám váy phụ nữ, mày có ngon ra đây, cùng Doãn Chi Binh tao đánh nhau tay đôi nào.

- Vương đại vô sỉ, thằng đ* đực được Phí gia bao nuôi trốn đâu mất rồi, ra đây cho bố mày vả vào cái mặt chó mày nào.

- Thằng đ* chó Vương Kỳ Phong, ra đây ăn * của ông nội mày đê...

- ...

Tất nhiên, đây chỉ là một số trong vô số những câu mắng chửi kinh khủng tởm của đám đàn ông này thôi.

Bốp!

Có người không chịu nổi dâm ngôn uế ngữ của đám đàn ông ở cái chợ vỡ này, liền xách trứng thối ném qua.

Một người ném, một người khác học theo, cũng xách rau cải hư ném theo qua.

Bốp

Bốp

Bốp

Một người, hai người rồi ba người... rồi càng nhiều người hơn cũng bị những từ ngữ ô uế này chọc giận, thẳng tay đem những gì hôi thối nhất ném tới.

Khiến cho trứng ung, cá chết cùng vô số rau củ quả quá hạn sử dụng bay đầy trời.

Đám đàn ông bị ném bẩn đầy người, tức giận vác đao xách kiếm rượt qua đuổi chém đám người chọi đồ thối vào mặt mình kia.

Hai bên vừa đuổi đánh nhau vừa chửi bới nhặng xị, khiến Đại Quảng Trường tức thời loạn thành một đoàn.

Huyên náo đến mức khiến các đại gia tộc môn phái phải cho người đến dẹp loạn.

Cơ mà, bên thứ ba xen vào chỉ khiến hiện trường đã loạn lại càng rối thêm.

Mọi người đang hăng máu nên không phân biệt ai là ai, đánh nhau đến quên trời quên đất. Khung cảnh phải nói là cực kỳ hỗn loạn.

Cuối cùng, phải đến khi các vị lão tổ thiên cấp ra tay dẹp loạn thì cuộc đại ẩu đả này mới có thể chấm dứt được.

Ngoài kia đánh nhau loạn xạ, còn nhân vật chính được chửi đến thì lại tỉnh bơ như không, ngồi trên lầu cao nhàn nhã ăn trái mát uống trà thơm, hứng thú nhìn đám đông ồn ào náo loạn ở dưới kia.

---*----

Kết thúc Đệ Nhị Quyển:

Mình xin được phép đặt tên quyển hai là:

- Như Kiều Vân -

Để nêu bật cuộc đụng độ của ba nàng:

Như Ngọc - Kiều Nhan - Vân Tuyết.

Phần này, Vương Nhàn đã bước đầu xây dựng được cuộc đời ăn bám của mình.

Đã ăn bám thì sẽ không ra tay.

Đã quyết tâm không ra tay thì sẽ không ra tay một chút nào hết.

Coi như mỹ mãn.

Các bạn có chỗ nào thắc mắc, lấn cấn; hoặc không vừa ý chỗ nào thì cứ vào bình luận mà hỏi thăm sức khoẻ... thằng nam chủ họ Vương kia nhé.

Vương Nhàn: Mắc mớ gì chửi tui cha.

(-_-)

Đệ Tam Quyển, sẽ hé lộ về map thứ ba, cùng khai mở một số chuyện xưa, truyền thuyết thần thoại và những bí mật đã bị che giấu.

Phần hai này Kiều Ân vẫn chưa ra sân, nên có bạn nào thích Như Ngọc thì hãy tiếp tục ủng hộ nàng ấy ở cuốn thứ ba sắp tới nhé. (^.<)

Củm ơn các bạn nhìu ^^!

----*----

Vương Nhàn: Bớ người ta, thằng tác câu chương !!! /( ' 0')/

Ngọc Bút: Cút !!!

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.