Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vương Kỳ Phong, ngươi nhất định phải chết

Tiểu thuyết gốc · 6824 chữ

- Các ngươi là ai, hà cớ gì lại đến nhà họ Phí chúng ta làm loạn, hô đánh hô giết, đả thương người vô tội.

Hai hung thần đánh đến cửa nội viện Phí gia liền bị một đôi nam nữ trung niên chặn lại.

Đôi nam nữ có vẻ ngoài chỉ mới bốn mươi, đứng tựa vai vào nhau, không cần nói cũng biết, bọn họ hẳn là một cặp vợ chồng rồi.

Nam tử vóc người cao lớn, khuôn mặt không quá tuấn tú nhưng góc cạnh vuông vức rõ ràng, khí chất cũng không quá nổi bật nhưng vừa vặn trầm ổn, khí độ vững vàng.

Nữ tử thì lại khác, có thể xưng là một mỹ thiếu phụ. Gương mặt thanh tú phủ đầy dấu vết của gió sương, tuy không còn xuân sắc như tuổi đôi mươi, nhưng lại ngập tràn hương vị thành thục của một người vợ lâu năm trong gia đình.

Bọn họ một đôi vợ chồng, ôm hai thanh trường thương bạch ngân hắc thiết, lạnh lùng nhìn hai vị hung thần phía đối diện.

- Mau đem trộm tặc giao ra đây.

Lão giả tóc râu tóc bạc trắng mặc một thân áo gai, ánh mắt hung ác nhìn vào bên trong nội viện, sau đó nhướng mày quát lớn.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì, đây là nội viện của Phí gia chúng ta, không có trộm cắp gì ở đây hết.

Nam tử trung niên, Nguyễn Văn Toàn trầm giọng đáp.

- Không cần nhiều lời, đánh trước tính sau, đừng để con bé kia có thời gian chạy trốn.

Nữ nhân mặc váy trắng, đeo mạn che giấu dung mạo, lạnh lùng cất lời.

Nói rồi vung trường kiếm đánh tới mỹ thiếu phụ.

- Lũ đê tiện, khinh người quá đáng.

Mỹ thiếu phụ Phí Anh Thư tức giận quát mắng, phẫn nộ phóng trường thương đánh qua.

Bên kia, Nguyễn Văn Toàn cùng lão giả tóc bạc cũng quấn với nhau đánh thành một đoàn.

Mỹ thiếu phụ xử thanh bạch ngân thương, mỗi Ngũ Liên kích được tung ra, những đường thương ảnh giao nhau tạo thành một tấm lưới bạch ngân sáng chói mắt.

Tấm lưới bạch ngân bao phủ trường kiếm của nữ nhân che mặt, như thiên la địa võng bao vây tứ phía thanh trường kiếm.

Chỉ là, thanh trường kiếm của nữ nhân che mặt như có mắt vậy, chuyên nhắm vào sơ hở của thương ảnh võng mà xuyên qua, sau khi tránh thoát liền đánh bật bạch ngân thương trở về.

Phải biết vợ chồng Nguyễn Văn Toàn - Phí Anh Thư đều là cường giả Thiên cấp Sơ Ý đỉnh phong, thương kỹ đều là nhất tuyệt trong nhà họ Phí.

Muốn tìm ra sơ hở trong tấm lưới thương ảnh mà Phí Anh Thư đánh ra, nói thì dễ chứ làm thì thật khó, dù là Thiên cấp Tam Ý cũng chưa hẳn có thể làm được.

Vậy mà nữ nhân che mặt khu động trường kiếm như mây bay nước chảy, trước khi thương võng hình thành đã tìm ra ngay sơ hở để mà đột phá rồi, kiếm kỹ của nữ nhân che mặt này thật quá mức quỷ dị.

Bên kia, lão giả áo gai dù dùng tay không nhưng không hề e sợ hắc thiết thương của Nguyễn Văn Toàn xíu nào.

Lão giả tuy râu tóc trắng bạc, nếp nhăn đầy trán, thế nhưng mặt mũi lại hồng hào tươi tốt, đôi mắt sáng rực như ánh mặt trời ban trưa, chứng tỏ nội khí trong người lão cực kỳ hùng hậu.

Không những vậy, lão còn đang chiếm thế thượng phong, đôi tay nhanh như thiểm điện chỉ lưu lại từng vết tàn ảnh, cận công như như sói già vồ mồi, ra tay như vũ bão, khí thế lăng tuyệt đè ép Nguyễn Văn Toàn phải liên tục lùi bước.

Chứng tỏ lão già này tu vi ít nhất cũng phải hơn Văn Toàn một bậc, là một lão tổ tông Thiên cấp Song Ý hàng thật giá thật.

Nguyễn Văn Toàn vừa thủ vừa lui, chật vật chống đỡ chưởng pháp xảo diệu của lão giả tóc bạc. Lòng hắn sầu não không thôi:

"Sao đột nhiên một vị cường giả có thực lực cấp lão tổ tông (tức Song Ý) lại đánh vào Phí gia cơ chứ, kẻ nào đui mù học trộm tâm pháp bản môn của hắn làm gì để rồi gây hoạ cho Phí gia ta vậy kìa. Ôi, lần này đời ta coi như xong rồi..."

- Chết đi!

Đột ngột lão giả tóc bạc hét lớn một tiếng chấn nhiếp tinh thần của tất cả mọi người, tiếp đó đôi tay lão kết một thủ ấn xảo diệu, liền đó, trên khung trung nơi hỗn chiến ngay lập tức xuất hiện một đoá Tử Liên sáng rực.

Ánh tím chiếu rọi khắp địa địa, quét ngang toàn bộ bầu trời thành Hoàng Liên.

Đám đông đang kéo đến Phí gia xem náo nhiệt, trông thấy đoá Tử Liên huyền ảo này, ngay lập tức kinh hãi trợn ngược tròng mắt, há họng ngoác mồm gào to:

- Cửu Liên Cửu Bộ thần công.

- Cha mẹ ơi, con không nhìn lầm đi.

- Đ* có lầm được, là Cửu Liên Cửu Bộ Khúc bí tịch.

- Trời ơiii, là Cửu Liên tâm pháp chính tông đó.

Tiếp đó, tất cả mọi người không khỏi quay mặt nhìn nhau, trong ánh mắt không giấu được nỗi khiếp sợ, trong lòng mỗi người đều xuất hiện hai chữ:

[ CỬU U ]

Đúng vậy, người đánh vào Phí gia hôm nay chính là cường giả ở trên núi Cửu U.

- Mau, mau vào xem.

Đám đông từ bốn phương tám hướng như thấy được mồi ngon, đua nhau kéo về trang viên Phí gia khu Đông thành.

Phụt!

Một đoàn máu tươi đỏ thẫm văng tung toé lên trời.

Khoé mắt Phí Anh Thư như muốn rách toạc ra, nàng trợn trừng mắt nhìn chồng mình bị lão giả tóc trắng đánh một chưởng vào lồng ngực hất văng lên cao, sau đó Nguyễn Văn Toàn như diều bị đứt dây bay thẳng vào nội viện nhà họ Phí.

- AAAA, Cửu U Sơn, ta giết ngươi!

- Thập Đại Ngũ Liên Kích.

Phí Anh Thư nghẹn ngào gào lên, mặc kệ mũi kiếm sắp đâm vào bả vai, nàng vung thương thi triển một chuỗi hơn mười lộ liên hoàn năm kích đánh về phía lão giả tóc trắng.

Chỉ là, một mình nàng đã đánh không lại nữ nhân che mặt, làm sao có thể tạo nên kỳ tích gì trước mặt hai cường giả có cảnh giới Song Ý.

Một kiếm chém đôi thanh bạch ngân thương.

Mũi kiếm đâm xuyên bả vai kéo theo một đoá hoa máu.

Một chưởng như trời giáng đánh thẳng vào bụng nàng.

Phí Anh Thư như con chim nhỏ bị mũi tên xuyên qua đôi cánh, bị viên sỏi đánh thẳng vào vùng bụng, cả cơ thể mất khống chế bay ngược ra sau, đập vào cửa lớn nội viện, làm cho hai cánh cửa lớn bị đánh nát vụn, từng mảnh gỗ nhỏ nổ tung ra, bụi gỗ bay đầy trời.

Cứ thế, hai đại cường giả cấp lão tổ chớp mắt đã bị người ta đánh cho hôn mê bất tỉnh, nằm im bất động không ai biết sống chết như thế nào.

- Không muốn chết cút qua một bên.

Nữ nhân che mặt quét mắt đảo xung quanh một vòng, hướng về phía đám con cháu đệ tử Phí gia lạnh lùng nói một câu.

Đến cả lão tổ còn bị hai tên hung thần này đánh cho hấp hối, thì bọn họ có lao lên cũng chỉ là nạp mạng mà thôi.

Cứ như vậy, một già một nữ đi thẳng vào sâu trong nội viện Phí gia, đám con cháu đệ tử Phí gia nhìn thấy bọn họ, cũng chỉ biết nhường đường.

Dù sao. hai kẻ lạ mặt này cũng không nhắm vào những nơi trọng yếu của gia tộc, nên cũng không cần thiết phải liều mạng.

Chỉ là, phương hướng hai người này nhắm đến lại chính là biệt viện của đại tiểu thư nhà mình.

- Mau cứu hai vị lão tổ.

Nước xa không cứu được lửa gần, các vị lão tổ khác muốn chạy đến cứu viện cũng phải mất mấy ngày, căn bản Phí gia bây giờ đã vô phương chống đỡ hai kẻ hung thần ác sát này.

Chi bằng trước hết lo cứu chữa hai vợ chồng lão tổ này cái đã.

- Cửu U nhất mạch, chúng ta có thù oán gì với các người, mà các người lại muốn diệt nhà họ Phí chúng ta.

Một già một nữ lúc đi tới cổng biệt viện của Phí Kiều Nhàn, thì nơi đó đã đứng đầy người.

Đứng trước hết chính là một cô gái mặc váy dài màu xanh dương, tóc để ngang vai, dáng người ngạo nhân đầy thành thục.

Phía sau là các cô chú của nàng, và người vừa lên tiếng hạch tội chính là chú ba của Phí Kiều Nhan.

- Hừ, chớ có giả ngu giả dại với ta.

Lão giả lạnh lùng hừ một tiếng, trừng cặp mắt lão quát lên, sau đó chỉ vào Kiều Nhan, nghiêm mặt nói:

- Ngươi, dám lén lút học trộm tâm pháp của bản môn...

- Này này này, đi đứng ngay ngắn vào đừng có lộn xộn.

Một tiếng rống lớn cắt ngang lời của lão giả tóc bạc, khiến lão không khỏi nhíu mày, giận dữ quay đầu nhìn lại.

Tất cả mọi người ở đương trường cũng nhìn sang theo.

Xoạt xoạt xoạt!

Một trận âm thanh ồn ào truyền tới, tiếng mắng chửi nhau huyên náo cả một vùng trời.

Chỉ thấy đám đông như ong vỡ tổ lao về phía biệt viện của Kiều Nhan, dẫn đầu là một tên thiếu niên văn nhược nắm lấy một tên mập mạp to như con heo.

Một gã thư sinh cao gầy, một tên tiểu lưu mạnh đã lùn lại còn béo ục ịch, sự tương phản này vô cùng chói mắt, khiến mọi người không tự chủ được mà bất giác dõi mắt nhìn theo hai người bọn họ.

Tên thư sinh văn nhược nắm lấy tên mập vừa chạy vừa oang oang chửi mắng đám đông phía sau.

- Các ngươi nên nhớ đây là Phí gia, đã theo ta đến đây rồi thì nên ngoan ngoãn mà đứng xem kịch. Chớ có mà lộn xộn rồi giở trò trộm cắp. Cẩn thận bị nhà họ Phí nhớ mặt rồi truy giết đấy nhá!

Đến cách biệt viện của Kiều Nhan một đoạn khá xa đủ an toàn, cả đám đông mới dừng lại, sau đó bắt đầu soi mói bàn tán về hai người lạ mặt, một lão già một nữ nhân trẻ tuổi kia.

- Vị lão giả kia hẳn là lão tổ tông của Cửu U sơn nha.

- Đúng vậy, lão mà không yếu, chắc chắn là do tu luyện Cửu Liên thần công rồi.

- Ước gì ta có thể bái làm người rửa chân cho ngài ấy ha.

- Mơ đi cưng...

Đây là hội fan cuồng về những thần thoại của Cửu Liên Cửu Bộ Khúc.

- Chị gái kia gọi thẳng tên con rể nhà họ Phí, hẳn là tên con rể này lừa gạt tình cảm của chị gái xinh đẹp này đi.

- Đúng vậy, họ Vương kia khẳng định là giàu đổi bạn sang đổi vợ, mới khiến chị gái xinh đẹp này đánh đến cửa.

- Nhà họ Phí không ngờ cũng có ngày này, bị người ta tìm tới cửa oánh ghen nha, hahaha.

- Hừ, đồ đàn ông lòng lang dạ sói, cẩu nam nhân.

Đây là đám người nhiều chuyện, chuyên đi moi móc chuyện thiên hạ làm niềm vui đây.

- Oáp, mới sáng sớm có chuyện gì mà ồn ào thế mấy chế?

Một tiếng ngáp đầy lười biếng vang lên, từ trong biệt viện bước ra một thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi hơi ngu ngơ do còn chưa tỉnh ngủ hẳn, đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, không khỏi thắc mắc hỏi.

- Đó, hắn chính là cẩu nam nhân Vương Kỳ Phong kìa.

Đám đông nhiều chuyện vừa nhìn thấy, liền xôn xao chỉ trỏ về phía Vương Nhàn.

- Cẩu nam nhân?!?

Vô duyên vô cớ bị mắng là chó, Vương Nhàn kinh ngạc trợn tròn mắt, chả hiểu mô tê gì đưa tay lên gãi gãi đầu, làm đầu tóc mới ngủ dậy còn chưa kịp chải, lại càng rối bù hơn.

- Mi Mi, Mị Mị...

Vương Nhàn kệ cm cuộc đời, trân gân trân cổ gào to lên:

- Châm trà dọn hoa quả.

- Dạ vâng.

Hai tiếng kêu non nớt của thiếu nữ vang lên, từ bên trong biệt viện, hai tiểu la lỵ bưng theo bàn trà cùng ghế dựa bước ra ngoài.

Mặc kệ toàn bộ đám người của ba bên đang ngây ngẩn nhìn mình, Vương Nhàn kéo ghế ra ngồi uỵch xuống, nhàn nhã đầy lười biếng dựa vào lưng ghế, giương mí mắt nhìn về phía lão giả tóc trắng cùng nữ nhân đeo mạng che mặt kia.

Bên cạnh hắn, Mi Mi tay chân nhanh nhẹn pha trà, châm nước sôi làm khói bay lên nghi ngút.

Mị Mị cũng không nhàn rỗi, những ngón tay nhỏ bé đầy phấn nộn bứt từng trái nho, nhẹ nhàng đặt vào khoé môi Vương Nhàn.

Như một tên đại thiếu gia nhà giàu mới nổi, hắn lười biếng mở miệng hút lấy trái nho tươi xanh vào mồm, nhai nhoàm nhoàm một hồi, sau đó chép chép miệng khen ngợi:

- Tuyệt cmn vời, nho xanh mà không chua lại còn rất ngọt nha. Tiếp trái nữa nào...

Cứ thế, tất cả mọi người đương trường không khỏi nóng mắt nhìn một màn kẻ ăn người đút đầy láo xược trước mặt.

- Hừ, nhóc con láo xược.

- Thật đúng là đồ vô liêm sỉ.

- Ê mày, qua bên đó ngồi uống trà chơi đê...

Tên mập ục ịch ngửi được mùi trà thơm, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt đánh ực một cái, quay sang rủ tên thư sinh văn nhược một tiếng.

- Ô kê con bê...

Tên thư sinh văn nhược gật đầu tán thành, ngoắc tay ra lệnh:

- Ghế.

Ngay lập tức hai tiểu đồng đeo giỏ mây sau lưng chạy lên, rút ra hai cái ghế xếp từ giỏ mây đưa tới.

Tên thư sinh văn nhược gật đầu vô cùng hài lòng, cứ thế bốn người hai chủ hai tớ thản nhiên coi thiên hạ là không khí, tỉnh bơ bước đến bàn trà của Vương Nhàn.

- Bọn tui ngồi uống miếng trà được chớ bạn?

Tên thư sinh văn nhược mặt mũi đạo mạo,

nhưng mở miệng lại như một gã giang hồ lãng tử, kết giao bạn bè bốn phương.

- Tự nhiên bạn.

Vương Nhàn hút thêm một trái nho xanh từ những ngón tay trắng mềm không xương của Mị Mị, thản nhiên gật đầu đáp ứng.

- Cảm ơn bạn nhé.

Hai tên thư đồng mang theo giỏ mây nhưng hành động mau lẹ vô cùng, vừa nghe Vương Nhàn đáp ứng liền đem ghế xếp mở ra, đặt ngay ngắn cạnh bàn trà, phủi phủi mặt ghế sạch bong như mới xong, mới lui ra đứng sang một bên.

Tên thư sinh văn nhược cùng tên mập vô cùng tự nhiên ngồi xuống.

Hai tên thư đồng tớ cũng như chủ, tùy ý giống như ở nhà của mình mà chạy đến soạn ly rót trà thơm đặt đến trước mặt hai tên cao mập.

Sau đó hai tên thư đồng đánh mắt nhìn nhau, đồng loạt xoay người bước tới đứng ngay sau lưng tên thư sinh văn nhược.

Vị trí của hai tên thư đồng cực kỳ xảo diệu, hoàn toàn có thể quan sát toàn bộ tràng diện trước mặt, lại thủ hộ vững chắc sau lưng tên thư sinh, nếu có bất kỳ ai có ý đồ đánh tới, đều không thể tránh thoát ánh mắt của bọn chúng.

- Trà ngon, khà...

Tên thư sinh hớp một ngụm trà, sau đó mỉm cười quay sang Vương Nhàn mà hỏi:

- Bạn hẳn là Vương Kỳ Phong nổi tiếng tại thành Hoàng Liên gần đây đấy nhờ?

- Ừ, đúng vậy.

- Tui là Nguyễn Trần Học Văn, còn thằng này là Đinh Văn Thực, người ở miền Tây Bắc Việt Thiên..

Tên thư văn nhược chỉ mình rồi chỉ sang tên mập, tự giới thiệu một phen, sau đó vô cùng tự nhiên hỏi tiếp:

- Nghe chất giọng thì bạn hẳn là đến từ thành phố Gia Định của Đại Việt ngoài kia phải không?

- Đúng vậy, trong một lần vô tình thì bị lạc vào đây.

Vương Nhàn bình thản đáp.

- Thật à, làm sao lại lạc được vào đây hay vậy bạn?

Tên mập nhịn không được hỏi.

- Đi leo núi chơi, ai ngờ trượt chân té núi, tưởng chết rồi ai ngờ khi tỉnh lại lại thấy mình ở một chỗ kỳ lạ như này này.

Vương Nhàn tủm tỉm cười cười đáp.

- Vãi nồi...

Tên mập nghe vậy không khỏi chửi thề một tiếng, thằng nhóc này cũng thật may mắn nha.

- Không giấu gì bạn, bọn tui cũng hay ra ngoài đó chơi, hồi nhỏ còn sinh sống rồi đi học ở Gia Định một đoạn thời gian nữa, vừa gặp bạn bọn tui như thấy được người quen cũ ở đó vậy. Có gì bất tiện thông cảm nghen.

Tên thư sinh văn nhược mặc trang phục Việt Thiên, nhưng cách ăn nói lại như người Đại Việt bản địa, làm đám người ở đương trường không khỏi ngoẹo đầu đầy kinh ngạc. Ánh mắt khi nhìn hai tên cao mập bất đối xứng này như đang trông thấy quái thai vậy.

Ở đây tu võ không ưng, còn rảnh rỗi chạy ra ngoài kia ăn chơi, đã vậy còn rêu rao khắp nơi, ăn nói như phường lưu manh thật đúng là không biết xấu hổ.

- Hello chị dâu nhé.

Trông thấy Kiều Nhan quay đầu lại nhìn, tên mập mạp run run mấy khối nọng mỡ dưới gò má, cười toe toét vẫy tay chào.

Kiều Nhan nghe tên béo gọi mình một tiếng "Chị dâu", nhịn không được đỏ bừng mặt xấu hổ, lại mỉm cười đầy dịu dàng nhìn về phía Vương Nhàn, mong chờ nhìn hắn.

Vương Nhàn đánh mắt về phía lão giả tóc bạc cùng nữ nhân che mặt một vòng, sau đó đôi mắt như tinh hà của hắn loé lên những tia sáng kỳ diệu nhìn thẳng vào đôi mắt Kiều Nhan, chiếu sâu vào trái tim cô gái nhỏ.

Kiều Nhan trông thấy ánh mắt đầy ủng hộ của Vương Nhàn, không cần nói thành lời nghe thành tiếng, nàng cũng hiểu ý nghĩa của ánh mắt đó là:

"Đánh được, nàng không phải sợ bọn họ."

Kiều Nhan mỉm cười đầy ngọt ngào, gật đầu đối Vương Nhàn một cái, sau đó quay người lại, đôi tay nắm chặt ngọn trường thương, thanh trường thương dùng vô số trân ngọc quý thiết đặc chế đã làm bạn với nàng từ lúc còn mới chập chững bước đi.

Bảo mệnh trường thương trong tay như tiếp thêm động lực cho nàng, ánh mắt Kiều Nhan loé lên chiến ý nồng đậm, khiêu khích hai kẻ hung thần trước mặt.

- Tốt tốt tốt, bé con khá lắm...

Lão giả tóc bạc tất nhiên cũng nhìn ra chiến ý của Kiều Nhan, cười lạnh nói, sau đó nghiêm mặt mà rằng:

- Dám trộm đi tâm pháp bản môn, còn khiêu khích người Cửu U ta, hôm nay ta nhất định bắt lấy bé con ngươi về núi. Từ từ mà trừng phạt.

- Cô bé này, ta muốn giết.

Vừa dứt câu, lão giả tóc bạc đã bị nữ nhân che mặt đánh gãy.

- Hừ, người học Đạo Liên Kinh không phải bé con ngươi muốn giết là giết.

Lão giả tóc bạc cũng không yếu thế, quắc mắt nghiêm giọng nói.

- Nếu không muốn bị diệt môn ngươi hoàn toàn có thể đem nàng đi.

Nữ nhân che mặt không thèm đặt lão giả tóc bạc vào mắt, ngữ khí lạnh như băng mà nói.

- Hừ, đúng là ngựa non háu đá, không biết sống chết là gì.

Lão giả tóc bạc khinh thường hừ lạnh, trong mắt lão, cô gái đeo mạn che mặt chẳng qua chỉ là một nữ nhân điên. Chỉ muốn giết kẻ muốn cướp chồng bà mà thôi, thực lực măc dù rất mạnh nhưng đòi diệt môn lão ư?

Thật đúng là ếch ngồi đáy giếng, xem trời bằng vung.

- Người anh em, bạn không lo cho vợ mình hay sao?

Tên thư sinh văn nhược trông thấy Vương Nhàn từ đầu đến cuối chỉ thản nhiên dựa lưng vào ghế, nhàn nhã ăn trái ngọt uống trà thơm, không khỏi nghiêng đầu đầy thắc mắc hỏi.

Cường địch đánh tung nhà vợ, đòi cướp đòi giết vợ mình, vậy mà họ Vương này vẫn thản nhiên như không, cứ như là đang xem sân khấu diễn kịch vậy, cực kỳ quỷ dị.

- Vì sao phải lo chứ? Dù sao hôm nay Kiều Nhan không thể nào chết được.

Vương Nhàn không quay đầu, nhìn nhìn một già một trẻ đang võ mồm với nhau kia, cười cười đáp một tiếng.

- Ách...

Thư sinh văn nhược Nguyễn Trần Học Văn cùng tên mập Đinh Văn Thực không khỏi quay sang đầy không hiểu nhìn nhau.

Chẳng lẽ họ Vương này bị doạ sợ đến phát điên rồi chăng?

- Đánh, đánh nhau rồi kia...

Đinh Văn Thực khoé mắt trông thấy nữ nhân che mặt nâng lên trường kiếm, liền vỗ vỗ vai tên thư sinh văn nhược, vội vàng nói.

Nó đoạn, tay phải hắn rút nửa con gà quay vẫn treo bên hông ra, vừa xé thịt gà đưa vào mồm nhai ngốn nghiến, vừa chăm chú nhìn vào trường hỗn chiến, ánh mắt hắn như thấy được mồi ngon, hau háu nhìn kiếm kỹ cùng chưởng pháp của hai kẻ hung thần không chớp mắt.

- Không cần nhiều lời, bắt lấy nàng trước đã...

Nữ nhân che mặt không muốn nhiều lời, kẻ nào muốn chết thì cứ cướp lấy Kiều Nhan, không thèm để ý đến lão giả tóc bạc, nàng vung trường kiếm chém tới.

Lão giả tóc bạc cũng không chút yếu thế, như một đầu sói lao vào vồ lấy Phí đại tiểu thư.

Kiều Nhan gặp hai cường giả Song Ý liên thủ đánh tới vẫn không chút sợ hãi.

Cước bộ không rối, thương ảnh không loạn, từng tấm thương võng lớn được nàng nhanh như thiểm điện dệt ra, những sợi thương quang đan xen vào nhau như thiên la địa võng bao phủ lấy một già một trẻ đối diện.

Kiều Nhan tuy tu vi chỉ Sơ Ý đại viên mãn, còn cách Song Ý cảnh một đoạn khá lớn, lại còn là một Sơ Ý đấu với hai kẻ có thực lực Song Ý; nhưng vẫn không có cảm giác bị đè nén nghiền ép như trong tưởng tượng.

Đương trường ai nấy không khỏi trợn trừng mắt, há hốc mồm kinh ngạc.

Khiêu chiến vượt cấp không phải là bọn họ chưa từng thấy, nhưng chỉ là ở dưới cảnh giới thấp mà thôi, còn đây đang là giao thủ ở cấp bậc lão tổ trở lên.

Lại còn một yếu đánh hai mạnh nữa chứ.

Thật con mẹ nó phấn khích quá mà.

Ở đương đại, ai cũng biết cái gọi là vượt cấp khiêu chiến đấy.

Nhưng chủ yếu là ở Địa cảnh trở xuống, người yếu hơn chỉ có thể đánh cùng một người hơn mình một hai tiểu cảnh giới, tỉ như trung kỳ có thể đánh với hậu kỳ hoặc là viên mãn.

Kết quả thường thấy là thua hoặc bất phân thắng bại, cùng lắm là trọng thương bỏ trốn bảo toàn mạng sống là cùng.

Còn Thiên cảnh trở lên, muốn đánh vượt cấp căn bản là người mê nói sảng, mơ mộng hão huyền.

Ấy thế mà khung cảnh trước mắt là như thế nào?

Dù có nghĩ nát cả óc, mọi người cũng không thể hiểu nỗi:

Vì sao một người yếu hơn, lại có thể đánh ngang tay cùng hai kẻ địch có tu vi hơn hẳn mình một đại cấp bậc.

Rốt cuộc là làm sao ta?

Rất nhanh bọn họ đã nhìn ra được mánh khoé.

- Bé con được lắm, ăn một chưởng của ông nội ngươi.

Bàn tay trái lão giả tóc bạc lại kết ra một thủ ấn xảo diệu, tiếp đó huyễn ảnh đoá sen tím xuất hiện vừa rồi, một lần nữa lại hiện ra trên bầu trời Phí gia, chiếu rọi khắp thành Hoàng Liên.

Khung cảnh cực kỳ mờ ảo huyền diệu.

Chưởng ấn như kinh thiên đánh thẳng về phía lồng ngực của Kiều Nhan, mọi người có thể nghe được tiếng không khí bị đè ép nổ lên đôm đốp giòn giã, như pháo hoa nổ liên thanh vậy.

Một chưởng này lực đạo còn mạnh hơn một chưởng mà lão đã đánh hấp hối vợ chồng Văn Toàn Anh Thư rất nhiều.

Đảm bảo nếu Kiều Nhan không thể đỡ được một chưởng này, e rằng cả lồng ngực nàng sẽ bị chưởng lực như một toà núi lớn đập thẳng xuống đại địa này, đánh thành thịt vụn.

Mọi người thầm hô to trong lòng:

"Né đi nha, không né là nát bét đó."

Dĩ nhiên, không để tất cả mọi người lo lắng thêm.

Phí đại tiểu thư nhanh chóng thu về trường thương, lấy một thủ thế vô cùng quỷ mị vung lên trường thương, sau đó nhanh như sấm sét xoay tít thanh trường thương bảo mạng của nàng lên.

Thanh trường thương lấy một tốc độ nhanh khủng khiếp không thể hình dung, liên tục quay tròn quanh người Kiều Nhan.

Mọi người ở đương trường ngay lập tức nhìn thấy một đoá Hắc Liên bao phủ toàn bộ cơ thể nàng vào bên trong, cản lại Tử Liên chưởng ấn kinh thiên động địa kia.

Oànhhhh

Ầmmmm

Tiếng nổ như ngàn vạn đạo sấm rền cùng một lúc nổ tung giữa trời quang, khiến mọi người ai nấy không khỏi kinh hãi há hốc mồm.

Sau đó là từng dải sóng xung kích, lấy nơi Tử Liên chưởng ấn cùng Hắc Liên thương quang va chạm làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phương tám hướng xung quanh.

Cây cối bị sóng xung kích chém gãy ngang thân, bột gỗ văng tung toé khắp nơi, lá cây tứ tán bay ngập trời; tường vây rào lớn của các tòa biệt viện khác trong nội viện Phí gia đều bị đánh ngã nghiêng ngã ngửa, chỉ có nhà cửa may mắn được làm từ gạch men thượng hạng hấp thu xung lực, nếu không đều bị sóng xung kích đánh cho đổ sập hết rồi.

Toàn bộ dân chúng phàm nhân ở khu Đông thành Hoàng Liên đều bị sóng âm đánh cho đầu óc điên đảo, cuối cùng không chịu nổi lực xung kích bao phủ, đều té ngã lăn quay trên mặt đất, co giật mấy cái sau đó liền hôn mê bất tỉnh toàn bộ.

Dù là đám cao thủ cường giả thì cũng phải chật vật chống đỡ xung lực, vận đến mười phần chân khí mới miễn cưỡng đứng vững.

Người bên ngoài Phí gia đã như vậy, thì chúng nhân ở đương trường tràng ác chiến càng khốn đốn hơn.

Nếu không phải nhiều người tụ lại giúp phân chia bớt lực lượng, thì có lẽ bọn họ đã trực tiếp bị xung lực đánh văng hết ra ngoài rồi.

Dẫu vậy, tóc tai cùng quần áo của bọn họ đều bị thổi tung lên, rối tinh rối mù, bám đầy bụi đất.

Đến khi bụi đất tan biến, chỉ thấy lão giả tóc bạc cùng nữ nhân đeo mạn che mặt đứng một bên, Phí đại tiểu thư mặc dù quần áo có đôi chút hỗn loạn, nhưng đôi chân nàng vẫn đứng vững như thành đồng.

Chỉ là đôi chân đã bị lún sâu vào đại địa, ngập đến hơn phân nửa ống quyển.

Cũng không có gì lạ, thân thể nàng chính là nơi trực tiếp nhận lực, ăn nguyên một chưởng như núi lớn đập xuống như vậy, chưa bị ghim toàn bộ cơ thể vào trong lòng đất là may mắn lắm rồi.

- Hộc!

Kiều Nhan gấp rút thở ra mấy ngụm không khí bị đè nén trong lồng ngực, sau đó mới tham lam hút lấy hút để không khí tươi mới ở xung quanh vào cơ thể.

Nhanh chóng rút ra đôi chân bị lún sâu lên mặt đất, nàng vung lên một đường thương chiêu, tạo một hình vòng cung tuyệt mỹ, sau đó mũi thương trực chỉ hai người đối diện, ánh mắt loé lên chiến ý nồng đậm.

- Wow, ta không nhìn lầm đi, nàng vừa rồi hẳn là sử dụng một đoá sen đen để phòng thủ đi.

- Cha mẹ ơi, nàng hẳn là cũng tu Cửu Liên thần công đi.

- Ông trời ơi, sao nàng có thể cùng lúc song tu hai loại tâm pháp, luyện hai loại tâm kinh một lượt cơ chứ.

- Con mẹ nó, người với người thật chênh lệch như vậy.

Mọi người sau khi tỉnh hồn liền kêu la gào khóc ngập trời.

Không ngờ lần đầu tiên trong đời, bọn họ nhìn thấy một võ tu có thể tu luyện hai loại tâm pháp cùng một lượt nha.

Đây là chuyện căn bản không bao giờ có thể xảy ra, hoàn toàn đánh đổ nhận thức đã được in sâu vào trí óc của đám cao thủ võ giả.

"Một người có thể tu nhiều loại võ kỹ, nhưng tâm pháp thì chỉ một mà thôi. Muốn tu luyện một loại tâm pháp khác, nhất định phải phế bỏ tâm pháp hiện đang tu luyện."

Dẫu vậy, tỉ lệ tu luyện được tâm pháp mới vô cùng thấp, chẳng ai ngu ngốc làm một chuyện tốn thời gian lại còn cực kỳ nguy hiểm như vậy.

Thế nhưng mà, Phí đại tiểu thư này là cái gì vậy nha?

Nàng làm thế nào lại cùng lúc đánh ra được hai đại tuyệt chiêu của hai đại truyền thừa khác nhau.

Nàng có thể vừa đánh ra những đường Ngũ Liên Thương Kích, thứ mà phải tu luyện Phí gia tâm pháp chính thống, trong người phải có một lượng lớn Phí gia chân khí mới có thể làm được.

Đã vậy, lúc rơi vào nghịch cảnh, nàng còn có thể múa trường thương để huyễn hoá ra một đoá Hắc Liên, một trong cửu đại tuyệt chiêu của Cửu Liên Thần Công.

Không phải nói mỗi người tu một tâm sao, cô gái này song tu sao lại không bị bạo thể mà chết.

Đã vậy còn cường đại đến rối tinh rối mù vậy kìa.

Nếu bọn họ biết Kiều Nhan không chỉ võ đạo song tu thì sẽ còn sốc đến mức nào nữa.

Ngoài Phí gia tâm pháp, Cửu Liên chính tông tâm pháp, nàng còn một lượng lớn Hoá Cốt chân khí trong người.

Dù Cửu Liên Hoá Cốt Công cùng Cửu Liên Thần Công có chung nguồn gốc, đều bắt nguồn Cửu Liên Cửu Bộ Khúc do Cửu U lão giả viết ra.

Nhưng mấy ngàn năm trôi qua, cả hai bộ tâm pháp đều đã đặt vững chắc cơ sở cho võ tu, xây nên hệ thống võ đạo của riêng mình.

Nên Phí Kiều Nhan vẫn có thể tính là võ đạo tam tu.

Và quan trọng nhất là, nàng hiện tại còn là một Tu Chân giả hàng thật giá thật, đứng vững tại Luyện Khí Kỳ tầng thứ ba hậu kỳ.

Một thân kiêm nhiệm bốn đại đỉnh cấp pháp môn.

Phí Kiều Nhan không cường đại mới lạ.

Huống hồ, nàng còn là tuyệt đại thiên kiêu của Phí gia, tư chất tuyệt đỉnh, trí tuệ tuyệt diệu, tao ngộ tuyệt thế cơ duyên.

Nếu nàng còn không thể vượt cấp khiêu chiến, không thể một lúc cân hai thì nghe quá vô lý rồi.

(Các người ngạc nhiên cái gì? Này cũng quá xem thường công pháp của Cửu U ta đi. - Cửu U lão giả hậm hực)

- Này, chị dâu không khỏi quá trâu bò đi...

Tên mập Đinh Văn Thực thịt gà không kịp nhai, há hốc mồm nhìn bóng lưng Kiều Nhan, nhịn không được thều thào một tiếng.

- Kỳ lạ, sao ta cảm thấy nàng không chỉ song tu hai đại tâm pháp thôi đâu, trong lúc bị lão già kia chấn động, một đoàn chân khí từ trong cơ thể nàng bị thất thoát ra ngoài nữa.

Tên thư sinh văn nhược ánh mắt loé lên từng tia sáng kì dị, phe phẩy quạt lông nghiêng đầu quan sát Kiều Nhan, nhỏ giọng nói.

- Cái gì? Không chỉ song tu?

Nghe văn nhược thư sinh thì thào suy đoán, Đinh Văn Thực không nhịn được trợn ngược tròng mắt, quay đầu lại nhìn chằm chằm tên thư sinh, thấp giọng nói:

- Mày chắc chắn chớ?

- Đúng vậy, tao không nhìn lầm được.

Nguyễn Trần Học Văn phe phẩy quạt lông, gật đầu kết luận một cách chắc nịch.

Híttt!!!

Phí Kiều Nhan này, thật con mẹ nó biến thái, quá mức trâu bò đi.

Hai tên cao mập châu đầu vào nhau nhỏ giọng thì thầm, sau đó quay sang nhìn Vương Nhàn với ánh mắt đầy ước ao.

Một nam nhân tầm thường không có gì đáng để nhắc tới, một phàm nhân lại có thể lọt vào mắt xanh của một Cổ Việt Võ giả cực kỳ thiên tài, tam tu ba đại pháp môn cùng một lúc.

Đã vậy, cô gái này còn cực kỳ yêu thích nam nhân này của mình nha.

Không biết họ Vương tu nhân tích đức mấy ngàn kiếp, đến kiếp này mới có thể có được một người vợ như vậy.

- Vì sao vừa rồi ngươi không đánh?

Lão giả tóc trắng râu tóc dựng ngược, trừng mắt nhìn nữ nhân che mặt đứng cạnh, tức giận quát.

- Tại sao ta phải hợp kích cùng ngươi?

Nữ nhân che mặt nghiêng nghiêng đầu, nheo mắt hỏi.

- Hừ, đừng có ở đây kéo dài thời gian, Thần Dược cùng Kỳ Linh còn đang nhìn chúng ta, mau đánh rồi rút lui.

Lão giả tóc bạc mất kiên nhẫn, nếu hai người bọn lão còn không hợp lực liên kích, hôm nay một mình lão cũng đừng mong đánh bại người ta.

Đừng nói đến chuyện mang người về sơn môn để trừng phạt đồ.

- Được.

Nữ nhân che mặt gật đầu đáp, sau đó nâng lên trường kiếm, đâm thẳng yết hầu Kiều Nhan, thế kiếm nhẹ nhàng như nước chảy nhưng tốc độ lại như truy phong, lực lượng lại mười phần hùng hậu.

Kiều Nhan vừa nhìn thấy mũi kiếm lao tới, vội vàng vung lên trường thương, đập thẳng vào thân kiếm. Mũi thương của nàng như rắn độc, nhắm vào bàn tay của nữ nhân che mặt đang nắm lấy chuôi kiếm mà đâm tới, trường kiếm huơ đến đâu, mũi thương như giòi bọ truy sát đến đó.

Hai nữ nhân ngang tài ngang sức, trường thương như giòi bọ cuốn lấy thanh trường kiếm, thì trường kiếm lại như có mắt vậy, trong đường tơ kẽ tóc lắt léo tránh thoát sự truy giết của mũi thương.

Đã vậy, sau khi né tránh, trường kiếm không chút ngập ngừng, như nước chảy mây trôi lấy góc độ cực kỳ xảo diệu, quay ngược lại đâm về phía Kiều Nhan, ép nàng phải thu lại trường thương để phòng thủ.

Đám đàn ông ở đương trường nhìn hai cô gái kiếm đi thương lại mà không khỏi cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Họ là nữ nhân, mà võ kỹ phải nói là không một tên nam nhân nào ở đây không cúi đầu thán phục, tự nhận không bằng nha.

Tên thư sinh văn nhược ánh mắt cũng lấp lánh vạn phần, như si như say nhìn từng đường kiếm chiêu như hoa rơi nước chảy của nữ nhân che mặt.

Thi thoảng lại hít hà, chép chép miệng.

Kiếm kỹ tinh diệu, diệu đến tột đỉnh nha.

Lão giả tóc bạc thấy vậy, trong lòng cũng không khỏi trầm trọng thêm, lúc nhìn về phía nữ nhân che mặt không giấu được vẻ ngưng trọng trong đôi mắt.

Nữ nhân điên này tuy cuồng vọng tự đại, nhưng thực lực thật không thể xem thường được, hoàn toàn có thể đánh ngang tay cùng lão đấy.

Nói đoạn, lão dời ánh mắt chăm chú nhìn về phía Kiều Nhan...

"Đúng lúc này rồi..."

Lão giả kích động thầm hô to trong lòng.

Trong một chớp mắt này, Kiều Nhan bỗng nhiên cảm thấy trường thương bị một loại lực lượng nào đó khống chế, trong một phần tỉ tỉ giây, nàng cũng thầm hô to trong lòng:

"Thôi xong rồi."

Trường thương đang dệt ra những tấm lưới lớn thì bỗng nhiên khựng lại, đứng chết trân giữa không trung, dù Kiều Nhan có vận hết khí lực cũng không thể lay động được thanh trường thương bản mệnh này của nàng.

Thừa dịp này, nữ chân che mặt ánh mắt loé lên sát khí đậm đặc, mũi kiếm đâm thẳng vào mi tâm của Kiều Nhan, muốn đem đầu lâu của nàng đánh vỡ hoàn toàn, một kiếm đoạt mệnh nàng.

Lão giả tóc bạc cũng nhân cơ hội mà vung tay kết thủ ấn, Tử Liên lại hiện, một chưởng đánh thẳng vào đan điền của Kiều Nhan.

Dưới sự vây công của hai đại sát chiêu, dù Kiều Nhan có kịp nghiêng đầu né được mũi kiếm, cũng không thể thoát được chưởng ấn của lão giả.

Dù nàng có bảo toàn được mạng sống nhưng đan điền cũng sẽ bị đánh cho vỡ nát, lại lần nữa trở thành phế nhân mà thôi.

Trong lúc tuyệt vọng, nàng dường như nhìn thấy trời đất tối đen như mực, một cánh cửa địa ngục hiện ra trên không trung, bên trong bước ra hai quỷ sai của Diêm Đế, được cử lên nhân gian để thu lấy hồn phách của nàng về địa phủ vậy.

Nàng muốn vùng vẫy thoát khỏi sự vây bắt của hai quỷ sai, muốn ở lại dương thế, muốn mãi mãi ở bên cạnh Vương Kỳ Phong, người yêu của nàng.

Bên tai nàng còn văng vẳng lời thì thầm đêm hôm đó của hắn:

"

- Tu chân chỉ là thứ yếu, cốt là để giúp nàng khôi phục lại Tiên Thiên Võ đạo mà thôi. Quan trọng nhất vẫn là Tu Võ Nhan nhé.

Vương Nhàn nghiêm giọng, ngữ khí trầm chắc như búa trời gõ mạnh vào lòng Kiều Nhan, chậm rãi truyền đạo rõ ràng từng chữ:

- Tu chân ngày rộng tháng dài, chưa biết bao giờ mới gặp được cơ duyên đột phá. Nhưng Võ đạo thì lại khác, với căn cơ vững chắc của nàng, thì sau khi cơ thể được bù đắp trọn vẹn, nàng nhất định sẽ một đường thẳng tiến, Thiên cấp đỉnh tiêm đại viên mãn gì đó, không thành vấn đề. Đột phá Thiên cấp tiến lên cảnh giới Võ học cao hơn là điều nàng hoàn toàn có thể làm được.

- Nhớ, sau này dù có gặp chuyện không may như vừa rồi, nàng nhất định phải bền gan vững chí đối mặt, tìm cách phá cục, đột phá tai kiếp, có vậy mới vấn đỉnh vô thượng được. Nhớ nhé!

- Ừm, ta nhớ.

Tiểu Kiều Nhan bị ngữ khí nghiêm cẩn của Vương Nhàn cảm nhiễm, chăm chú gật đầu chắc nịch đáp.

"

---*---

Phá cục, làm sao phá vỡ sát cục này bây giờ?

Kiều Nhan mặc dù tư chất tuyệt đỉnh, nhưng kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn quá non nớt khi đem so với hai lão quái vật trước mặt.

Trước mặt hai con cáo già này, nàng như con chim nhỏ gãy cánh sắp bị tươi sống cắn chết, tùy ý bọn họ ăn thịt vậy.

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.