Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tận Diệt Vũ Ninh

Tiểu thuyết gốc · 6021 chữ

Last Editted: Ngọc Bút Sinh Linh

- Chạy mau.

Vũ Ninh An Định nhìn Khinh Tật lão tổ một cái, sau đó quay về phía bốn đứa cháu trai của mình, cắn răng nói.

Người không có thực lực ở bên trong vòng xoáy lớn này căn bản không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì được. Chỉ có hắn cùng bốn tên đệ tử còn lại của Vũ Ninh gia được sự che chở của lão tổ mới có thể yên ổn di chuyển.

Bốn tên đệ tử nhanh chóng chia làm bốn hướng ba chân bốn cẳng vác giò lên cổ, ngay lập tức muốn chạy ra khỏi vòng xoáy lớn.

Còn An Định thì quay người lại, bàn tay nắm chặt lấy trường đao của mình. Mặc dù biết hôm nay mình khó tránh khỏi cái chết, nhưng hắn vẫn ở lại tử chiến đến cùng, quyết không bỏ chạy.

Ánh mắt chứa đầy nỗi căm hận, An Định rống lớn:

- Kỳ Linh cấm đạo, hôm nay hai người các ngươi dám đến diệt môn nhà Vũ Ninh chúng ta. Con cháu Vũ Ninh gia ta dùng có thành quỷ cũng không tha cho Kỳ Linh sơn các ngươi.

Chớp mắt, chỉ vì một câu nói của gia chủ nhà Vũ Ninh, mọi tội lỗi đều đã bị đổ hết lên đầu Kỳ Linh cấm đạo.

Đúng vậy, tự nhiên hôm nay đệ tam lão tổ đến đây, sau đó đột nhiên xuất hiện một người áo đen thần bí, không phải Kỳ Linh sơn ủ mưu diệt nhà Vũ Ninh thì còn ai nữa?

Cùng với thái độ vừa rồi của lão Kỳ Dật, nếu nói người áo đen không phải là lão tổ thần bí của Kỳ Linh sơn, ai sẽ tin?

- Khốn kiếp, các ngươi ngậm máu phun người.

Kỳ Dật tức giận hét lên, sau đó nghiến răng nói:

- Được lắm, vậy thì nhà Vũ Ninh chúng bây chết hết đi.

Nói rồi, từ trong túi vải bên hông, Kỳ Dật lấy ra một viên đá nhỏ màu đỏ sáng long lanh, bề mặt lồi lõm xấu xí nhưng toát ra một sức nóng kinh người, cứ như một cục than đang cháy dở được rút ra từ trong bếp củi vậy.

Kỳ Dật biết, nếu hôm nay dù chỉ một người họ Vũ Ninh trốn thoát, về sau nhất định sẽ hậu hoạ khôn lường. Nhà Vũ Ninh không chỉ nổi tiếng vì sự độc ác của bọn chúng, mà còn khả năng sống sót kinh người.

Công pháp võ kỹ của nhà Vũ Ninh cực kỳ bá đạo, thâm độc không gì sánh bằng, cứ như cỏ dại mọc trong vườn vậy, nếu không tận diệt ngày sau ắt sẽ phủ kín cả khu vườn, vô cùng ghê tởm.

Không chút chần chờ, lão đặt cục than đỏ lên trên mặt bảo gương, không chỉ điên cuồng truyền chân khí vào chiếc gương mà còn vận khởi mười thành chân khí vào bàn tay, một chưởng đập thẳng xuống cục than đỏ rực.

ẦM...

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang vọng chín tầng trời, Cổ Võ giả ở cách đó hơn 50 mươi dặm vẫn bị tiếng nổ lớn chấn cho đinh tai nhức óc, tất cả mọi người mặt mày biến sắc, kinh hãi nhắm phương hướng nhà Vũ Ninh chạy tới.

Từ phương xa bọn họ đã nhìn thấy một vòng xoáy màu đen khổng lồ xông thẳng lên trời, lúc này nó đang bị một ngọn lửa vô cùng to lớn cắn nuốt. Lửa này mọi người ở đây không biết là lửa gì, nhưng khi trông thấy vòng xoáy đen lớn cứ như một khúc gỗ thông bị nó đốt cho không còn hình dạng thì không khỏi kinh hãi há hốc mồm.

Toàn bộ vòng xoáy đen khổng lồ chỉ mấy hơi thở sau đã biến thành một vòng xoáy lửa bốc cháy càng thêm dữ dội, như muốn đốt cháy luôn trời cao vậy. Không chỉ muốn đốt lên cả trời, mà hoả diễm của đám lửa cũng nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.

Cả trời đất trong phạm vi hai mươi dặm xung quanh ngay lập tức bị nhấn chìm trong biển lửa.

Bọn người ở xung quanh đang chạy đến lúc này đều vội vàng dừng lại, hãi hùng khiếp vía nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lớn, rất sợ ngọn lửa này sẽ đốt đến chỗ bọn họ.

- Nóng quá! Nó rốt cuộc là thứ gì vậy?

Đám người đứng cách ngọn lửa hơn mười dặm nhưng hơi nóng vẫn như muốn thiêu rụi luôn cả râu tóc, trong đời bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy một ngọn lửa khủng bố đến vậy.

- Chẳng lẽ là Hoả Tiên thạch trong truyền thuyết?

Một người trẻ tuổi lục lọi trong trí nhớ của mình, ở bên trong một cuốn sách cổ nào đó hắn có nhìn thấy hoả tiên thạch uy lực vô biên, nhưng chưa thấy tận mắt bao giờ.

- Phải vậy không? Nếu là Hoả Tiên thạch ắt nó sẽ đốt trụi Tiểu Thiên thế giới của chúng ta luôn rồi.

Một vị trung niên nam nhân nhíu nhíu mày do dự nói.

- Chắc là không phải Lửa Tiên rồi.

Người trẻ tuổi cũng gật đầu cho là phải, nếu là Lửa Tiên thì bọn họ giờ này cũng đã thành tro bụi rồi.

- Tắt... lửa muốn tắt rồi kìa.

Một người tinh mắt nhìn thấy ngọn lửa đang cháy trên trời đang rút dần xuống, vội vàng chỉ tay lên trời hô lớn.

Mọi người nhìn theo liền thấy lửa trên trời đã tán đi, bầu trời khôi phục lại một màu xanh biếc vốn có của nó.

Ngọn lửa lớn như những cơn mưa rào ngày hè, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Biển lửa lấy hậu viện Vũ Ninh gia làm trung tâm, bằng mắt thường có thể nhìn ra chúng đang dần co lại.

Chỉ chớp mắt, ngọn lửa khổng lồ vốn đang cháy ngập trời đã tiêu tán không còn một mảnh, lộ ra một vùng đất rộng đến hai mươi dặm bị đốt trụi. Toàn bộ mọi thứ ,từ cây cối đến con người đến cả động vật hoang dã cũng đều bị cháy thành tro bụi.

Mặt đất bị nung nóng đến đỏ rực, từ xa nhìn lại cả vùng đại địa như một chiếc chảo lớn đang đặt trên bếp lửa, trông cực kỳ ghê rợn.

- Ực!

Mọi người đứng trên đỉnh núi hướng ánh mắt nhìn sang, cả vùng đại địa đang phát ra một màu đỏ đến chói mắt, không khỏi nuốt ực một cái.

Cái này... quá mức khủng bố đi.

- Kia, có người còn sống kìa.

Một người tinh mắt nhìn thấy ở trung tâm của vùng đất, trong phạm vi Vũ Ninh gia vẫn còn có hai bóng người đang đứng.

Tất cả mọi người nhanh chóng căng mắt ra nhìn theo, liền nghe một tiếng hét lớn từ phía đó vang vọng tới.

- KỲ DẬT CHÓ MÁ, KỲ LINH SƠN CHÓ ĐẺ, NHÀ VŨ NINH TAO QUYẾT KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI CHÚNG MÀYYYY...

Bóng người bị nung đến đỏ bừng như ngọn đuốc kia hét lớn, sau đó quay người chật vật bỏ chạy. Rất nhanh đã rời khỏi đất Vũ Ninh, biến mất vào trong rừng sâu.

Bóng người còn lại lúc này cũng đã lung lay sắp ngã, chật vật chạy ra khỏi vùng hoả địa, vừa chạy lão vừa run rẩy dữ dội, như sắp kiệt lực bỏ mệnh vậy.

Mọi người mau chóng chạy tới, liền nhận ra người này là ai.

- Kỳ Dật tiền bối!

- Kỳ Dật tiền bối đồ diệt Vũ Ninh gia rồi ư?

- Đệ tam lão tổ của Kỳ Linh sơn, Kinh Lý Kỳ Dật dùng hoả tiên thạch đốt trụi nhà Vũ Ninh.

- Kỳ Linh cấm đạo có tiên thạch?!?

Mọi người mồm năm miệng mười định xúm lại hỏi chuyện lão Kỳ Dật, chỉ là lão lúc này đã không trụ vững nổi nữa, dứt khoát quay người vội vàng chạy đi.

- Kỳ Dật tiền bối...

Mọi người cùng nhau gọi nhưng trông thấy lão đã bỏ trốn nên cũng đành thôi.

Chỉ là...

- Cái này...

Mọi người quay đầu nhìn nhau, sau đó đồng loạt nhìn về phía đất Vũ Ninh ở bên kia.

Đất Vũ Ninh giờ đã trở thành một nơi vô chủ, lòng đất bên dưới nhất định được nhà Vũ Ninh giấu không ít bảo vật.

Không ai nói một lời, ánh mắt sáng rực đầy tham lam xông về phía trung tâm của vùng hỏa địa.

Người có thực lực thấp không chịu nổi sức nóng thì ở vòng ngoài, tìm kiếm chút râu ria.

Còn cao thủ Địa cấp thì cùng nhau chạy vào khuôn viên nhà Vũ Ninh. Lấy ra trường kiếm đại đao, xẻng lớn của mình cùng nhau đào tung lên ba thước đất.

Mặt đất vốn đã bị lão Khinh Tật chấn cho thành mạng nhện với đầy rẫy vết nứt rồi, giờ đám cao thủ Địa cấp này không chút khó khăn nào đã nhanh chóng đào ra được bảo vật.

- Haha, ta đào được một khúc Tử Âm thụ ha hả...

- Ta đào được một viên Tụ Âm châu rồi, hahaha...

...

- Ách...

Vân Trung Hậu vừa chạy lên đỉnh núi lớn, mới nhìn xuống đã không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.

- Vũ Ninh gia môn... đâu rồi?!?

Vốn là sau khi Lưu Thủy Tiên Trì bị một kiếm của nữ nhân kia chẻ làm đôi, hắn dùng bí thuật may mắn chạy thoát, định tìm đến nhà Vũ Ninh để cầu cứu, nhưng không ngờ...

Nhà Vũ Ninh cũng đã bị người ta đốt thành tro bụi rồi?!?

Thường thường khi hắn đến Vũ Ninh gia, lúc đến ngọn núi này sẽ nhìn thấy phía xa chính là nhà cửa cùng cờ lớn của họ. Trên không trung cũng sẽ có âm khí lượn lờ, đó chính là khí tức của nhà Vũ Ninh, không lẫn vào đâu được.

Ấy thế mà... ở dưới kia, cây cối nhà cửa đều đã không còn, đất đai bị đốt cho trụi lủi, mặt đất lúc này đã thành một màu đen kịt bên trên phủ đầy tro bụi. Đến cả âm khí của Vũ Ninh gia cũng đã biến mất sạch sẽ.

- Đây là có chuyện gì? Ai diệt nhà Vũ Ninh mất rồi?

Sắc mặt Vân Trung Hậu kinh nghi bất định, nhíu nhíu mày lẩm bẩm.

Phạch phạch!

Bỗng có một con chim cú bay ngang qua đỉnh đầu, Vân Trung Hậu nhanh như cắt tung người lên tóm lấy.

Trên cẳng chân của nó có gắn một ống tre nhỏ, Vân Trung Hậu rút từ trong ống ra một mảnh giấy nhanh chóng đọc tin tức ở bên trong:

"Kỳ Linh cấm đạo tiêu diệt Vũ Ninh gia.

Một lão tổ thần bí Thiên cấp Hậu Ý đại viên mãn của Kỳ Linh sơn đột nhập vào nhà Vũ Ninh đồ sát toàn bộ đệ tử Nhân cấp Tam Kỳ cùng cao thủ Địa cấp Tam Thanh.

Đệ tam lão tổ Kinh Lý Kỳ Dật sau khi cướp đi Tử Thiên thạch, liền dùng hoả tiên thạch đốt toàn bộ gia môn Vũ Ninh thành tro bụi.

Vũ Ninh lão tổ - cường giả Thiên cấp Song Ý đại viên mãn, Vũ Ninh Khinh Tật đã trốn thoát.

...

"

Phía dưới là lời kêu gọi hợp tác cùng trao đổi của hai gia tộc nhỏ ở miền Bắc, góc dưới cùng có con dấu cùng gia huy của Linh Liên gia tộc.

Đây chính là chim cú đưa thư của bọn họ, Vân Trung Hậu tiện tay bóp chết con cú ném sang một bên, xé nát mảnh giấy thành mảnh vụn, sau đó lặng lẽ cau mày suy tư.

Mọi chuyện lúc này đã vượt ra khỏi dự tính của hắn, bỗng nhiên ở Tiểu Thiên thế giới xuất hiện hai đại cường giả cực kỳ hùng mạnh, mà lại hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của mình.

Một người là nữ Tu Chân có tu vi thâm hậu không thể xem thường, một kẻ thì lại thần thần bí bí, không thể nhận biết là ai.

- Rốt cục hai người này là ai?

Không thể là người của Kỳ Linh sơn, không có chuyện Kỳ Linh cấm đạo vô duyên vô cớ diệt nhà Vũ Ninh.

Kỳ Linh sơn có hoả tiên thạch ư?!? Chuyện này lại càng vô căn cứ hơn nữa.

Liệu người thần bí này có liên hệ gì với nữ tu sĩ kia không?

Chuyện này quả thật có quá nhiều điểm đáng ngờ, không chỉ có mình Vân Trung Hậu đang hoài nghi, mà toàn bộ các môn phái gia tộc, cùng các truyền thừa lớn nhỏ trên khắp Tiểu Thiên thế giới cũng đang nghi thần nghi quỷ.

Rốt cuộc thì có chuyện gì đang xảy ra?

Đại Việt từ khi nào đã có Tu Chân giả?

Đột nhiên Lưu Thủy Tiên Trì, một trong tứ đại môn phái trong vòng một ngày bị người tu chân tiêu diệt.

Vũ Ninh, một đại gia tộc cứ như vậy bị người ta đốt thành tro bụi.

Hai chuyện cực kỳ chẳng lành này khiến các truyền thừa nhỏ nơm nớp lo sợ, cài chắc then đóng kín cửa, phong môn bế núi, nghiêm cấm đệ tử của mình ra ngoài rèn luyện.

Truyền thừa lớn thì lại càng căng thẳng hơn, không biết ngày mai liệu môn phái mình có bị người ta tìm đến cửa diệt môn hay không.

Tin tức hai đại truyền thừa bị hủy diệt như từng cơn gió lạnh thổi vù vù giữa mùa đông giá rét, khiến cho người ta ai nấy đều cảm thấy da đầu tê dại.

Sau một đêm mất ngủ, mái đầu của các chưởng môn nhân cùng các vị gia chủ đều mọc thêm vài sợi bạc trắng, nếp nhăn trên trán cũng càng thêm dày đặc.

...

Thảo Dược môn.

Danh xứng với thực, xét về thực lực là một trong bốn truyền thừa đứng đầu đại lục Việt Thiên, nhưng nếu xét về dược đạo thì có thể xưng là duy ta vô địch.

Chín phần mười các loại thuốc chữa thương và bổ trợ cho quá trình rèn luyện của Cổ Võ giả, đều được phân phối từ Thảo Dược môn cùng các truyền thừa phụ thuộc của nó trên khắp đại lục.

Nằm ở miền cực Nam của đại lục Việt Thiên, nơi này không chỉ linh khí vô cùng dồi dào, mà khí hậu quanh năm cũng ôn hoà mát mẻ, cực phù hợp cho các loài cây cỏ quý hiếm sinh trưởng, số lượng các giống thuốc quý đều nhiều hơn hẳn so với bốn miền - Đông Tây Trung Bắc còn lại.

Nhất là trăm dặm sơn mạch nằm phía sau Thảo Dược môn, trên từng ngọn núi lớn nhỏ đều mọc vô số các loài cây thuốc.

Trăm dặm sơn mạch này chính là dãy Hoàng Liên Sơn.

Tất nhiên, tên gọi này từ lúc Tiểu Thiên thế giới được mở ra, người dân Đại Việt bước chân vào khai phá đã đặt cho dãy núi lớn cả trăm dặm này, cốt là để tưởng nhớ dãy Hoàng Liên Sơn ở trái đất.

Nơi mà mấy ngàn năm trước, con dân Đại Việt đã quyết chiến cùng người phương Bắc hết trận chiến này đến trận chiến khác, có thể nói là một trong ba cổ chiến trường đẫm máu nhất của Đại Việt.

Còn ở thế giới nhỏ này thì khác, trăm dặm Hoàng Liên Sơn có thể xưng là chốn thần linh phúc địa. Nơi đây đã sản sinh ra không biết bao nhiêu vị anh hùng hào kiệt cùng thầy thuốc kinh thế hãi tục.

Có thể nói là kinh thế hãi tục, vì thầy thuốc được sinh ra ở đây hễ ra tay, thì dù ngươi chỉ còn lại một hơi thở cũng có thể cứu khoẻ lại được.

Tuy không thể xưng là đoạt thiên địa tạo hoá hay khởi tử hồi sinh, nhưng giữ lại ngươi khỏi tay thần chết là dư sức.

Mặc dù dãy Hoàng Liên Sơn là phúc địa có hằng sa số các giống dược thảo trân quý, nhưng từ xưa đến nay chẳng ai dám ngấp nghé đến, vì sau lưng nó chính là vùng biên giới hư không của phía Nam đại lục, hai bên thì có bốn gia tộc lớn trấn giữ, người ngoài muốn đánh lén Thảo Dược môn trước hết phải vô thanh vô tức tiêu diệt ít nhất hai gia môn phòng ngự bên hông.

Còn phía trước Thảo Dược môn, nơi trấn giữ cửa vào của dãy Hoàng Liên Sơn, chính là thành phố Hoàng Liên. Một thành thị tụ tập đầy cao thủ cường giả Cổ Võ, là nơi đầu nguồn kinh doanh buôn bán thuốc men dược liệu của các đại môn phái gia tộc trên khắp đại lục.

Động đến nơi này chẳng khác gì chọc vào tổ kiến lửa, chỉ cần đánh vào Hoàng Liên thành, nhất định sẽ bị toàn bộ các truyền thừa lớn nhỏ hợp lực vây giết. Thế nên thành phố Hoàng Liên từ xa xưa đã sầm uất, theo thời gian lại càng đông đúc nhộn nhịp hơn.

Người người nhà nhà ở đây an cư lạc nghiệp, dần dần mở rộng địa phận thành phố lên đến hơn 10 ngàn cây số vuông (gấp 5 lần Tp. Hồ Chí Minh: 2061.2 km vuông), nhà cửa công trình kiến trúc, đài điện lâu vũ, hàng quán khách sạn, nhà nghỉ quán nhậu không thiếu một thứ gì hết, vô cùng nhộn nhịp lại tràn đầy sức sống vậy.

- Các vị từ từ nghe ta giải thích.

Một người đàn ông trung niên mặc một thân trường bào màu đen bóng loáng đầy vẻ sang trọng cùng quý phái, đứng trên đài cao giang tay ổn định đám đông đang kêu gào bên dưới, sau đó mới cao giọng nói:

- Kỳ Linh cấm đạo chúng tôi không có cái gọi là "Hoả Tiên thạch", đó là đồ vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, từ xưa đến nay chưa ai nhìn thấy nó bao giờ.

- Mà nếu có đi chăng nữa, không ai trong số chúng ta ở đây dám sử dụng, như các vị biết đấy, một khi đánh vỡ Hoả Tiên thạch, toàn bộ đại lục Việt Thiên của chúng ta sẽ bị nó đốt thành tro bụi.

- Thật ra viên đá hôm trước lão tổ Kỳ Dật đánh vỡ chỉ là Hoả Nguyên thiên thạch, từ trong hư không vô tình rơi xuống Kỳ Linh sơn chúng tôi. Và cũng chỉ có mỗi một viên đấy mà thôi.

Nam nhân trung niên ôn tồn giải thích, thái độ thành khẩn mười phần.

- Có thật không?

Có người nhịn không được mở miệng hỏi.

- Thật chỉ có mỗi một viên đấy ư?

- Tin được không đây?

- ...

Có người khởi đầu, mọi người nhao nhao hùa nhau hỏi dồn theo.

- Không chừng, hôm nay Kỳ Linh cấm đạo các người bảo hết rồi, ngày mai lại mang nó đến nhà chúng ta đốt nhà cướp của thì sao?

Một người thanh niên cao giọng trào phúng.

Đám đông bên dưới nghe vậy liền cảnh giác nhìn chằm chằm trung niên nam nhân.

"Con mẹ nó!" Trung niên nam nhân cắn răng, trong lòng chửi rủa mười tám đời tổ tông tên áo đen khốn kiếp kia một trận.

Kỳ Linh sơn không chỉ diệt nhà Vũ Ninh giùm hắn, mà còn phải cõng thay hắn cái danh diệt môn nhà người khác nữa chứ.

- Hừ, Kỳ Linh sơn chúng ta không phải hạng ác bá như Phương Thiên môn các ngươi, đừng có ở đây châm ngòi thổi gió.

Một hộ vệ trẻ tuổi đứng phía sau trung niên nam nhân không nhịn được giận dữ hét lớn.

- Vậy các người cho tất cả mọi người ở đây biết lý do, vì sao vô duyên vô cớ lại tiêu diệt nhà Vũ Ninh đi? Chứ nhà họ Phí nhỏ bé của ta không chịu nổi đao to búa lớn của Kỳ Linh sơn đâu.

- Đúng vậy, Bình phó thị trưởng cho chúng ta một cái lý do đi.

Mọi người tiếp tục hùa theo người thanh niên trẻ tuổi họ Phí kia.

Nhà Vũ Ninh thì ai cũng ghét, nhưng chẳng ai muốn động đến gia tộc đáng ghê tởm này. Nhưng giờ tự dưng một trong tứ đại môn phái không nói một lời liền ra tay tiêu diệt.

Chuyện này quả thực quá mức đáng ngờ?

- Các vị cứ bình tĩnh nghe ta nói...

Bình phó thị trưởng - Kinh Lý Bảo Bình, phụ trách việc kinh doanh tại thành phố Hoàng Liên của Kỳ Linh cấm đạo, đương nhiên có quyền lên tiếng cho Kỳ Linh Sơn.

Nội trong một ngày, hai đại truyền thừa bị người ta tiêu diệt, chắc chắn sẽ gây khủng hoảng cho tất cả các truyền thừa lớn nhỏ khác. Thân là một trong hai hung thủ, tất nhiên người của Kỳ Linh sơn phải đứng ra giải thích rồi.

Được cái là nhà Vũ Ninh từ xưa đến nay đã làm không biết bao nhiêu chuyện cùng hung cực ác, ai ai cũng căm ghét, nên khi Kinh Lý Bảo Bình đưa ra một bó lớn bằng chứng để chứng minh, mọi người ai cũng không còn gì để bắt bẻ.

Đương nhiên, chẳng ai ở đây lên tiếng ủng hộ hay tung hô Kỳ Linh sơn hành hiệp trượng nghĩa, hay thay trời hành đạo làm gì.

Ai biết ngày mai bọn họ có đem Hoả Tiên thạch đến đốt trụi nhà mình rồi bao biện vài cái lý do để lấp liếm hay không?

Muốn thay trời hành đạo thì cũng phải bố cáo thiên hạ cho người ta biết chừng, gióng trống khua chiêng lên cho dân chúng ủng hộ, đằng này im hơi lặng tiếng xử lý sạch sẽ sau đó mới tung ra chứng cứ.

Nghe sao cũng thấy nó sai sai hết á!

...

[Khách

sạn

Bảo

Linh]

Tấm gỗ nhỏ treo dọc dưới mái hiên của một tòa khách sạn khẽ đung đưa trong gió, một nàng tuyệt sắc mỹ nhân khoác trên mình làn váy trắng không nhiễm bụi trần, nhẹ nhàng bước đến.

- Chị Vân Tuyết.

Lý Linh Nhi trông thấy bạch y nữ tử bước vào cửa khách sạn, dáng người thướt tha dịu dàng, dù tấm lụa mỏng đã che khuất hơn nửa khuôn mặt nhưng nhìn đôi mắt sáng long lanh như vầng trăng rằm kia, nàng tin chắc mười phần cô gái kia phải là một trang giai nhân tuyệt sắc.

Váy trắng quen thuộc, mạn che mặt quen thuộc, vóc người quen thuộc, Lý Linh Nhi nhận ra ngay người đến là ai, vui mừng chạy ra tiếp đón, tươi cười gọi.

- Lâu rồi không gặp, chị càng ngày càng xinh đẹp.

- Hì, em quá khen.

Diệc Vân Tuyết mỉm cười nói.

- Thật hihi.

Lý Linh Nhi cười hì hì đáp, sau đó vui vẻ nói:

- Vừa vặn căn phòng chị thích hôm nay không có người thuê, chị đợi một lát em kêu người dọn phòng cho chị nhe.

- Được!

Diệc Vân Tuyết hài lòng gật gật đầu.

Đợi Lý Linh Nhi phân phó người làm xong, nàng mới quay sang hỏi:

- Bảo Linh có nhà không em?

- Dạ có, chị Linh đang ở trên phòng ạ. Để em lên báo với chị ấy một tiếng.

- Không cần, để chị tự lên.

Đưa tay cản cô bé nhanh nhẹn này lại, Diệc Vân Tuyết mỉm cười nói, sau đó mới nhẹ nhàng cất bước đến cầu thang, đi lên tầng cao nhất.

Khách sạn Bảo Linh chỉ có sáu tầng, riêng tầng sáu vừa là nơi nghỉ ngơi vừa là nơi làm việc của cô chủ khách sạn - đại tiểu thư Kinh Lý Bảo Linh.

Hai nữ vệ sĩ xinh đẹp đang đứng canh trước cửa phòng, trông thấy người đến là bạn thân của đại tiểu thư liền mỉm cười chào Diệc Vân Tuyết.

Từ lúc bước chân vào khách sạn, thần thức của Vân Tuyết đã trông thấy Bảo Linh đang cặm cụi xử lý núi hồ sơ, thu thập tình báo để chuyển về Kỳ Linh sơn, đây là công việc hằng ngày của cô.

Diệc Vân Tuyết tháo mảnh lụa mỏng che mặt xuống, khẽ gõ cửa sau đó mới đẩy cửa bước vào phòng, mỉm cười nói:

- Dạo này cậu bận rộn ghê nha.

- Vân Tuyết, cậu đến rồi đấy à!

Bảo Linh trông thấy Vân Tuyết liền vui mừng thốt lên, cô nhanh chóng gấp lại cuốn sổ rồi mới quay người về phía sau, từ tủ lớn bên cạnh lấy ra một chiếc hộp gỗ.

Diệc Vân Tuyết gật đầu cười, tự nhiên như ở nhà bước đến bàn trà bên cạnh cửa sổ, nhẹ nhàng mà duyên dáng ngồi xuống.

Bảo Linh cẩn thận ôm lấy chiếc hộp gỗ, bước nhanh đến bàn trà đặt xuống trước mặt Diệc Vân Tuyết, vui vẻ nói:

- Tớ vẫn chưa khui, đợi cậu mãi á!

Diệc Vân Tuyết không khỏi nở nụ cười ấm áp nhìn cô bạn mình, đưa tay cầm lấy chiếc hộp gỗ.

Gỡ đi lớp giấy niêm phong, vừa mở hộp gỗ ra thì mùi đậu xanh thơm ngào ngạt đã tràn vào mũi, tỏa ra khắp cả căn phòng.

- Bánh đậu xanh Dương Hải Cổ Thôn nha.

Diệc Vân Tuyết không nhịn được nuốt ực một cái, thì thào khen ngợi.

Trông thấy từng khối vuông vàng óng, nhỏ nhỏ xinh xinh nằm gọn trong lớp vải lụa đắt tiền, hai trang tuyệt sắc giai nhân không khỏi sáng rực hai mắt nhìn chằm chằm vào.

Bảo Linh nhanh nhẹn ngồi xuống, lấy ra hộp trà quý thuần thục pha ngay một ấm trà thơm.

Trà thơm phối cùng bánh đậu xanh Đại Việt cổ truyền, phải nói là nhất tuyệt.

Hai giai nhân tuyệt mỹ ngồi thưởng bánh thức trà bên cạnh cửa sổ trên lầu cao, người đi đường bên dưới vô tình ngước lên sẽ không khỏi nhìn ngây ngẩn một hồi.

Nhất là cô gái mặc váy trắng kia, vẻ đẹp của nàng đã hoàn toàn vượt trên nữ nhân loại, vượt qua sức tưởng tượng của những hoạ sĩ tài hoa nhất. Từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt nàng đẹp tựa trong tranh, như một bức tượng tinh mỹ được tự tay thần tiên thánh nữ đắp nặn nên vậy.

Nàng quá đẹp!

Đẹp đến mức khiến người ta cứ tưởng như mình đang mơ khi nhìn thấy nàng vậy.

Mỹ nhân còn lại nhan sắc tuy không bằng cô gái mặc váy trắng, nhưng nàng lại khiến người khác cảm thấy chân thực hơn rất nhiều.

Nàng quấn gọn mái tóc dài đen mượt của mình thành một búi tóc cao trên đỉnh đầu, xuyên qua búi tóc một cây trâm lục ngọc sáng lóng lánh, trông vừa năng động lại vừa sang trọng, đầy quý khí.

Khuôn mặt tròn trịa tinh xảo, bờ má phấn nộn cùng đôi môi đỏ mọng vô cùng kiều diễm, chiếc áo dài ôm sát tôn lên đường cong đầy đặn trên cơ thể của nàng, khiến mọi chàng trai giang hồ lãng tử lần đầu nhìn thấy đều không khỏi nhìn ngắm nàng đến thần hồn mê mẩn.

...

Trông thấy đám đông đang tụ tập dưới quảng trường trung tâm ở phía xa, trên đài cao là Kinh Lý Bảo Bình đang cố gắng ổn định lại mọi người, Diệc Vân Tuyết không khỏi cảm thấy hứng thú mà nhìn nhiều vài lần.

Bảo Linh cũng đang lo lắng nhìn cha mình, bất đắc dĩ thở dài, kể lại mọi sự cho Diệc Vân Tuyết nghe.

- Mặc dù chính tay Kỳ Dật lão tổ phóng hỏa thiêu rụi Vũ Ninh gia, nhưng lúc đó lão tổ tớ là bị người thần bí kia ép buộc. Nếu không thì ba tớ cũng không phải cố gắng giải thích như bây giờ.

- Ồ, cậu có hình của người đó không?

- Không, lão tổ Kỳ Dật kể lại, người thần bí này khoác trên mình một chiếc áo choàng đen, tất cả ánh sáng đều bị chiếc áo choàng này hút hết, không thể nhìn rõ bên trong rốt cuộc là người hay quỷ. Quỷ dị vô cùng.

- Thế à! Thật kỳ quái nha?

Diệc Vân Tuyết không khỏi nhíu nhíu mày suy tư.

Hơn tám trăm năm lăn lộn, nàng cũng chưa từng nghe nói về một người áo đen hay bất kỳ bảo vật nào mang hình dáng áo choàng đen hết.

- Ừ...

Bảo Linh không khỏi đầy lo lắng ừ nhẹ.

Lão tổ Thiên cấp Song Ý đại viên mãn của Vũ Ninh gia đã trốn thoát, còn có người áo đen thần bí ẩn trong bóng tối kia nữa, Kỳ Linh cấm đạo các nàng vô duyên vô cớ đắc tội hai đại cường giả, nguy hiểm lúc nào cũng đang rình rập lấy nàng.

Kinh Lý Bảo Linh, nàng chính là đại tiểu thư họ Kinh Lý, một trong tam đại chủ mạch của Kỳ Linh cấm đạo.

Mặc dù các vị lão tổ hết lời khuyên nàng nên mau chóng quay về Kỳ Linh sơn, để tránh bị kẻ địch bắt cóc gây uy hiếp cho môn phái. Nhưng nàng nhất quyết không chịu về núi, nhất định phải ở lại Hoàng Liên thành để lo công chuyện của cấm đạo.

- Cậu đừng lo. Mình sẽ ở lại đây ít hôm, hy vọng hắn sẽ nhanh chóng tìm đến cậu.

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng mỉm cười.

- Hihi, có Diệc nữ hiệp võ kỹ cao tuyệt ở đây, người áo đen là thần hay là quỷ cũng sẽ bị cậu chém chết.

Bảo Linh làm mặt quỷ le lưỡi nói.

Sau đó không nhịn được mà tò mò hỏi:

- Nay cậu đến Hoàng Liên làm gì vậy? Không phải chỉ đến vì bảo vệ mình đâu nhờ?

- Ừ, mình đến tìm một người.

- Ồ, có cần tớ tìm phụ không?

- Không cần đâu, cô ta ở gần đây thôi. Dù sao cũng không chạy đi đâu được...

Như nhớ ra chuyện gì, Diệc Vân Tuyết thuận miệng hỏi:

- Đúng rồi, cậu có bảo vật nào phụ trợ cho đàn ông tu luyện Cổ Võ không?

- Ồ, là ai?

Bảo Linh nghe đến đây, không khỏi kinh ngạc há hốc mồm bật hỏi, sau đó nháy nháy mắt đầy ý tứ với Diệc Vân Tuyết, thần thần bí bí hỏi:

- Là chàng trai nào được Diệc đại mỹ nhân của chúng ta ưu ái đến vậy? Hihihi...

Năm nay Bảo Linh cũng chỉ mới 25, nàng gặp Diệc Vân Tuyết từ năm 18 tuổi, nàng vốn tưởng cô bạn này cũng cùng trang lứa với mình, nên nói chuyện vô cùng thoải mái không câu nệ gì, sau nhiều lần Diệc Vân Tuyết xuất thủ cứu mạng nàng, cả hai bất giác liền trở thành bạn thân của nhau.

Hơn bảy năm qua, nàng chưa từng thấy cô bạn thân mình nhìn nhiều bất kỳ chàng trai hay tên đàn ông nào.

Điều này cũng bình thường thôi, Diệc Vân Tuyết vốn là một tuyệt sắc đại mỹ nhân, không chỉ nhan sắc mà tư chất luyện võ của nàng cũng cực kỳ xuất chúng kinh người, căn bản trên thế giới này chẳng có đệ tử thiên tài nào xứng đôi với nàng cả.

Vậy mà hôm nay đột nhiên cô bạn mình mở miệng cầu bảo cho một người đàn ông, chuyện này phải nói là vô cùng đặc sắc với Bảo Linh nhà chúng ta nha.

Đây không thể là đệ tử của Diệc Vân Tuyết được, mới hai mấy tuổi mà thu đệ tử thì quá sớm.

Lại càng không thể là trưởng bối của nàng, vì Diệc Vân Tuyết vốn là một tán nhân, lại còn mồ côi từ nhỏ, nên không thể có cha hay ông nội nào được.

Suy luận một hồi, Bảo Linh kiên quyết đây chính là người đàn ông của cô bạn mình rồi, hehe.

- Không phải, là ý trung nhân của em họ tớ.

- Em họ? Cậu khi nào lại có em họ rồi vậy.

Bảo Linh tỏ vẻ kinh ngạc, không cho là thật nói.

- Mới thu.

Diệc Vân Tuyết chu môi tỉnh bơ nói.

- Hì hì, hắn bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, là con em của đại gia tộc hả?

Bảo Linh hỏi một hơi ba câu, sau đó rướn người tới, nháy nháy mắt nhỏ giọng hỏi:

- Hắn rất đẹp trai đúng hông?

- Hông, là người phàm thôi, mới hơn hai mươi cũng chưa từng luyện võ kỹ công pháp gì.

Diệc Vân Tuyết tỉnh bơ cắt đứt ảo tưởng của cô bạn mình, thản nhiên phất tay nói.

Vừa nhắc đến hắn, Vân Tuyết không khỏi nghĩ lại chuyện mấy hôm trước, mình xiên hắn như nướng thú rừng, lại còn tế sống hắn nữa, giờ ngẫm lại thì toàn bộ mọi chuyện đều do mình tự cho là đúng, chứ vốn hắn cũng chẳng có liên quan gì đến Bá Quyền Vương kia.

Nhớ đến Vương Nhàn, nàng không khỏi có chút áy náy thở dài nói:

- Vốn là mình định tìm cho hắn một môn phái để rèn luyện thân thể, tặng cho hắn một ít bảo vật, xem như là bù đắp lại cho hắn mà thôi.

- Nhưng mấy hôm trước hắn đã không lời từ biệt mà bỏ đi rồi.

- Ồ là ai mà không có mắt như vậy?

Bảo Linh không khỏi cảm thấy kỳ quái, tròn mắt ngạc nhiên hỏi.

Có một tuyệt sắc giai nhân nguyện ý trải đường cho mình, mà tên ngốc này lại không để ý chút nào, thật không có đầu óc nha.

- Là... A...

Vừa định mở miệng, Diệc Vân Tuyết đã trông thấy ở phía xa có một thân ảnh quen thuộc đang nhàn nhã đi bộ dưới lòng đường, liền bất ngờ thốt lên.

- Ai vậy?!?

Bảo Linh cũng tò mò nhìn theo.

Giữa dòng người mang y phục của Tiểu Thiên thế giới, xuất hiện một chàng trai mặc áo thun trắng của thế giới bên ngoài liền trông hắn cực kỳ nổi bật.

Cả người chàng trai này chẳng hề toát ra khí thế của người tu luyện Cổ Võ chút nào, chỉ đơn giản là một người thường từ thế giới bên ngoài bỗng dưng lạc vào đây mà thôi.

- Là hắn à?

Bảo Linh quay sang nhìn Diệc Vân Tuyết, sau đó kinh hãi há hốc mồm hỏi:

- Là chính cậu dẫn hắn từ Trái Đất vào đây hả?

- Ừ, hắn đấy, không ngờ hắn lại có thể đi được đến tận Hoàng Liên Sơn.

Diệc Vân Tuyết cũng là mười phần không lường trước được, không hiểu vì sao hắn lại dám đến tận đây nha.

Đây là miền cực Nam của Việt Thiên đại lục, cửa chính ra vào giữa hai thế giới lại nằm ở miền Trung, muốn về Trái Đất thì hắn phải đi theo hướng ngược lại mới đúng, không nên chạy đến Hoàng Liên Sơn mới phải.

Mặc dù ở đây ai cũng đều là người Việt cả, nhưng giang hồ hiểm ác, một người phàm như hắn lại ngang nhiên đi dạo giữa một rừng Cổ Võ giả, thật đúng là nghé con không hề biết sợ cọp.

- Diệu Nhi, mau dẫn tên nhóc mặc áo thun trắng đang đi dưới đường kia lên đây.

Bảo Linh đầy hứng thú nhìn cô bạn thân mình, sau đó hướng về phía cửa phân phó một tiếng.

- Vâng tiểu thư.

----*----

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.