Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xiên Nam Cung Đem Tế Cờ

Tiểu thuyết gốc · 4146 chữ

Chương 24: Bí Mật Chiếc Vòng Tay

- Sao bọn họ vẫn chưa về?

Thi Hoạ Thủy đứng ngồi không yên, sốt ruột nhìn cổng biệt thự.

Cả ngày hôm nay nàng cứ cảm thấy vô cùng bất an, lo lắng bồn chồn đến mức không có tâm trí để tu luyện.

Từ sáng sớm hai người Kiều Ân Như Ngọc đã lái xe ra khỏi nhà, đến giờ đã hơn sáu giờ tối mà bọn họ vẫn còn chưa trở về, trực giác cho nàng biết bọn họ đã xảy ra chuyện.

Và có thể, tiếp theo đây cũng sẽ có chuyện không lành đổ xuống đầu mình.

- Hắc hắc, bé con mau ra đây.

Đúng lúc này, một tràng cười quái dị ở cửa trước vang lên, một giọng nói lạnh lẽo như dao găm đâm vào tai Hoạ Thủy.

- A.

Hoạ Thủy giật mình đứng bật dậy, giương kiếm chĩa thẳng về phía cửa phòng khách.

Ầm!!!

Một lực đạo mạnh mẽ đánh nát cánh cửa lớn, vụn gỗ bay tung toé bụi bay mù mịt.

Một lá cờ màu đen in hoa văn quỷ dị từ đám bụi gỗ hiện ra, theo sát phía sau là một người đàn ông trung niên tay chống cán cờ bước vào phòng khách của căn biệt thự.

Vũ Ninh Nam Cung sắc mặt âm trầm, quét mắt một vòng đánh giá cô gái trẻ trước mặt.

Nàng đẹp tựa thiên tiên như ôn thủy, nét đẹp khiến người đã sống mấy trăm năm như Nam Cung, gặp qua không biết bao nhiêu thiên kim tiểu tư giai nhân tuyệt sắc cũng không khỏi cảm thấy kinh diễm.

Khuôn mặt tuyệt mỹ kia lúc này đã trắng bệch, đôi mắt trong vắt như nước mùa thu bây giờ đã tràn đầy sợ hãi cùng tuyệt vọng, hai tay nàng nắm chặt trường kiếm nhưng không khống chế được kinh hãi, run run rẩy rẩy chỉ vào người Vũ Ninh Nam Cung.

Chỉ là, một cô bé Nhân cấp còn chưa viên mãn trước mặt một cường giả Thiên cấp như hắn, quả thật chẳng có chút tính uy hiếp nào, căn bản chính là con sơn dương nho nhỏ đang đợi lão thợ săn như hắn làm thịt.

- Kiều Ân em về rồi à?

Cửa phòng ngủ được Vương Nhàn mở ra, chưa kịp hỏi xong hắn đã bị đống hỗn độn trong phòng khách làm cho kinh ngạc, há hốc mồm lại hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Ông là ai?

- Phong, mau chạy đi.

Hoạ Thủy nhìn Vương Nhàn như một tên ngốc đứng ngây người, liền tức giận gào lên.

- Sao cô hét lớn với tôi? Mà việc gì tôi phải chạy?

Vương Nhàn như người ngu mở miệng chất vấn.

- Ngươi…

Hoạ Thủy bờ vai run lẩy bẩy, lắp bắp nói không nên lời.

- Hắc hắc, hắn nói đúng rồi đó, tốt nhất hai người các ngươi không nên chạy làm gì, chỉ tốn công vô ích mà thôi.

Vũ Ninh Nam Cung nhếch môi cười lạnh, đầy hứng thú nhìn đôi nam nữ trước mặt.

Theo tin tức thu được, tên nhóc con trước mặt chính là Người Ứng Mệnh của cô bé này, chỉ là nhìn họ không giống một đôi nam nữ đang yêu nhau nha.

- Vô ích con khỉ gì? Thầy cúng nào tới đây xin tiền hả? Cầm lấy rồi mau biến đi.

Vương Nhàn hùng hổ bước tới, rút một xấp tiền định ném vào người tên thầy cúng để đuổi đi.

- Láo xược…

Nam Cung trừng mắt mắng, không khách khí vung cán cờ đánh thẳng vào ngực bạn Vương.

Hự!

Ầm!

Bạn Vương như con gấu bông bị đánh bay lên trời đập vào vách phòng ngủ.

- Phong! Huhu…

Hoạ Thủy nhìn Vương Nhàn ăn một gậy liền cảm thấy lồng ngực như bị lợi kiếm xuyên qua, đau đớn khóc lớn.

- Yên tâm, hắn còn chưa chết được hắc hắc.

- Ngươi…

Hoạ Thủy căm hận trừng mắt nhìn Vũ Ninh Nam Cung, tay trái nhanh chóng bấm kiếm quyết tay phải nâng trường kiếm đặt ngang khoé mắt, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một:

Đông, Thủy, Thất, Kiếm, Hàn, Hoạ.

Trên thân kiếm rất nhanh đã ngưng tụ một lớp nước mỏng, Hàn Hoạ dưới cơn phẫn nộ của chủ nhân không chỉ dày hơn lúc bình thường rất nhiều, mà nhiệt độ của lớp nước cũng hạ xuống thêm mấy phần, khiến cho uy lực của nó tăng lên đâu chỉ gấp bội.

- AAAAA…

Hoạ Thủy hét lớn vung kiếm chém tới, khí thế uy mãnh mười phần.

Chỉ có điều, trong mắt Vũ Ninh Nam Cung, nàng chẳng khác gì con sơn dương nhỏ đã mắc chân vào bẫy, chỉ đang cố gắng giãy dụa trước khi chết mà thôi.

Cộp!

Lưỡi kiếm của nàng chặt vào cán quái cờ nhưng chỉ vang lên một tiếng trầm đục, bề mặt cán cờ chẳng hề dính lên được xíu trầy xước nào.

Nguyên dải nước Hàn Hoạ uy lực kinh người đập vào ngực Vũ Ninh Nam Cung cũng chỉ như nước mưa bắn vào người, không thể thấm ướt được mép áo hắn, đừng nói đến chuyện có thể gây tổn thương.

Nhân cấp với Thiên cấp?

Căn bản là cách nhau như vực sâu với trời cao vậy, chẳng thể nhấc lên được chút sóng gió gì.

- Hắc hắc, bé con ngươi nên ngoan ngoãn một chút nha.

Tên thợ săn nhe hàm răng trắng bóc, cười lạnh lùng nhìn con sơn dương nhỏ trước mặt, đầy vẻ dụ dỗ nói.

- Ông là ai?

Nhìn sát chiêu đắc ý nhất của mình không thể làm gì đối phương, Hoạ Thủy lui lại hai bước, run giọng hỏi.

- Vũ Ninh Nam Cung.

- Vũ Ninh…ngươi… ngươi….ma quỷ…

Vũ Ninh? Nghe đến hai chữ này, đôi mắt Hoạ Thủy vốn đang toé ra lửa giận liền bị sợ hãi cùng nỗi tuyệt vọng làm cho tắt ngủm.

- Bé con, ngươi cũng không cần phí sức giãy dụa. Nếu không…

Nam Cung cũng không để ý đến Hoạ Thủy, chỉ bước đến bên cạnh Vương Nhàn, chống cán quái cờ đè lên đầu lâu hắn, lạnh lùng nói:

- Ta sẽ ngay lập tức tế sống hắn.

- Đừng...xin đừng làm hại hắn. Ông… ông muốn gì?

Hoạ Thủy đau xót nhìn Vương Nhàn, ngập ngừng hỏi.

- Đơn giản thôi, ta chỉ cần biết hắn có phải là người trong lòng của ngươi hay không?

- Hắn…

Thi Hoạ Thủy nhìn chàng trai bị đánh sấp mặt trên đất, đầy xót xa cười khổ nói:

- Đúng vậy, ta yêu hắn.

- Khục khục…

Nghe đến đây, Vương Nhàn đang giả chết cũng không nhịn được, lồm cồm bò dậy, suy yếu ngồi dựa vào vách tường.

Lúc nãy hắn cũng chỉ bị Vũ Ninh Nam Cung đánh cảnh cáo, không bị thương nghiêm trọng gì, chỉ là tức ngực khó thở ho khan liên tục thôi.

- Ồ, ta không tin.

Vũ Ninh Nam Cung lắc lắc đầu không cho là thật, nhàn nhã bước đến sofa, ngồi xuống nói:

- Thứ nhất, ngươi gặp hắn cũng gần một tháng rồi, nhưng đạo hạnh chẳng hề tiến triển chút nào, ngoại trừ dùng Thủy Nhân Sâm để đột phá ra, tu vi của ngươi vẫn dậm chân một chỗ.

- Thứ hai, cũng là lý do đơn giản nhất. Hắn không để ý đến ngươi.

Nam Cung liếc về phía Vương Nhàn, mở miệng phủ nhận.

- Ta…

Hoạ Thủy bị điểm trúng tim đen, không nói nên lời.

- Muốn ta tin? Muốn hắn tin? Dùng máu để chứng minh đi.

Chỉ tay vào mình, sau đó chỉ vào Vương Nhàn, Vũ Ninh Nam Cung bình thản nói:

- Làm ta hài lòng, hắn sẽ giữ lại được một mạng.

- Ngươi lừa ai? Ở phàm giới ngươi căn bản không thể giết người.

Hoạ Thủy vẫn bám víu lấy một tia hy vọng cuối cùng.

- Hắc hắc, ta đâu cần phải giết hắn. Khiến hắn trở nên ngu ngốc cũng được.

- Ngươi…

Hoạ Thủy tuyệt vọng khuỵu gối quỳ xuống đất, thủ đoạn của cường giả Thiên cấp có vô số, đối phó với một người phàm dễ như trở bàn tay, ước thúc gì đó căn bản không dùng được.

Chỉ còn một cách cuối cùng, chứng minh cho Vương Kỳ Phong thấy nàng thật sự yêu hắn, chỉ cần hắn có một chút động tâm với nàng thôi, nhất định sẽ được chiếc vòng tay thần kỳ này bảo hộ.

Đoạn thời gian qua, nhiều lần nàng tranh thủ cơ hội đến gần hắn nhưng chiếc vòng tay chẳng hề có chút phản ứng, có thể thấy lòng dạ Vương Nhàn sắt đá đến mức nào, dù là trang tuyệt sắc giai nhân như nàng cũng không thể lay động được.

Hít!!!

Hít một hơi thật sâu, quay ngược mũi kiếm chỉa thẳng vào ngực mình, Hoạ Thủy nhìn Vương Nhàn, cay đắng nghĩ thầm:

"Ngay từ đầu, chỉ có mỗi ta tin là mình yêu hắn, hắn không tin, đám người Vũ Ninh am hiểu về chiếc vòng tay cũng không tin."

Việc dùng máu để chứng minh tình cảm của mình trước mặt hai kẻ vô tâm này, căn bản chính là một trò cười.

Cái gì Người Ứng Mệnh, cái gì lương duyên tiền định, cái gì nàng và hắn là do số mệnh sắp đặt…

Ứng trên người khác, có lẽ người ta sẽ vui vẻ mà chấp nhận nàng, nàng sẽ có một mối tình khắc cốt minh tâm, tu vi của nàng sẽ kiếm tẩu thiên phong, đánh tan Địa cấp đột phá Thiên cấp chỉ là chút chuyện nhỏ.

Thế nhưng, ứng vào tên nam nhân tâm trí cứng như tường đồng vách sắt này, mọi chuyện lại trái ngược hoàn toàn vậy.

Hự!

Hai tên máu lạnh chăm chú nhìn mũi kiếm đâm xuyên ngực cô gái, hồng nhan hoạ thủy tiểu mỹ nhân mềm yếu ngã vào giữa vũng máu trông như một đoá mẫu đơn tươi đẹp đang nở rộ vậy.

Nhìn cô gái yếu đuối tự tay dùng máu tươi để tế sống chính mình này, cả hai tên máu lạnh trong phòng đều không khỏi khẽ thở dài.

Nhưng khác nhau là, Vũ Ninh Nam Cung thở phào nhẹ nhõm vì đã chứng minh được Vương Kỳ Phong chính là Người Ứng Mệnh của nàng.

Còn Vương Nhàn thở dài là vì cảm thán cho sự kỳ diệu của Thượng Cổ Việt Võ, của thế giới Võ Tu nhỏ bé đầy kỳ dị kia.

- Ài, Đại Việt Cổ Võ truyền thừa từ Thượng Cổ các người thật quá biến con mẹ nó thái, bức một cô gái xinh đẹp phải làm đến mức như vậy.

Vương Nhàn lắc đầu đầy cảm thán nói.

Nói đoạn, hắn chống tay đứng dậy, khẽ phủi phủi bụi bẩn dính trên áo.

- Ngươi…

Nam Cung đồng tử co rụt lại, nắm lấy cán cờ nhìn chằm chằm Vương Nhàn.

Vẻ suy yếu, ngu ngu ngơ ngơ, nhu nhược vô hại của thằng nhóc này nháy mắt đã biến mất sạch sẽ, Vũ Ninh Nam Cung có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm tản ra từ thằng nhóc này.

- Ngươi ngươi ta ta cái gì.

Vương Nhàn cũng không để ý đến cô gái nhỏ đang nằm giữa vũng máu đã hôn mê bất tỉnh, bình thản bước đến ngồi xuống ghế sofa, ung dung pha lên ấm trà, sau đó rót cho mỗi người một ly, vừa nhấp một ngụm trà nóng hổi vừa nhàn nhã nói:

- Uống chút trà đi rồi chúng ta thong thả tâm sự.

Đúng lúc này, có tiếng xe hơi chạy vào cổng, có tiếng hai cô gái nói nói cười cười, rất nhanh thân ảnh của hai nàng đã xuất hiện trước mắt Vũ Ninh Nam Cung.

Một hình ảnh mà sau khi chết, xuống địa phủ rồi mà hắn cũng không thể quên được.

Một nàng tóc xõa ngang vai, tay cầm một chiếc hộp gỗ, là chiếc hộp gỗ mà mấy tiếng trước vẫn còn trong tay của hai lão già Văn Minh Lịch Sự kia.

Một nàng tóc dài đến tận eo, sau lưng mang theo một thanh đại đao đen kịt dài hơn hai mét. Chính cây đại đao này, chỉ mấy giờ trước không một tiếng động chém hai thằng dị năng thành tám mảnh.

- Ngươi…ngươi… các ngươi…

- Là do ông quá tự tin. Dám đến phá cửa lớn nhà tôi.

Vương Nhàn dựa lưng vào sofa, bình thản nói:

- Nếu như ông muốn toàn mạng rời khỏi đây, đơn giản thôi, trả lời tôi một vài vấn đề là được.

- Hừ, các ngươi tưởng rằng có thể giữ được ta ở lại?

Nhìn hai cô gái, đúng ra là hai sát thần đứng sau lưng chàng trai, Vũ Ninh Nam Cung vẫn bình tình hỏi.

- Ông có thể thử. Cơ mà…

Nhìn ra cửa lớn một cái, Vương Nhàn lại quay đầu hướng về phía Vũ Ninh Nam Cung, nhếch môi nói:

- Cơ hội duy nhất chỉ có một lần.

Kiều Ân đứng sau lưng Vương Nhàn cũng nhếch mép mỉm cười, đầy hứng thú nhìn tên đạo sĩ, hai tay nàng xoa xoa, rất mong tên đạo sĩ này thật sự dám bỏ trốn.

- Hừ…

Vũ Ninh Nam Cung hừ lạnh, đưa tay vào ngực muốn lấy ra lá bùa hộ mệnh, chỉ là, ngay lập tức hắn đã bị lưỡi đao đen kịt lạnh lẽo đặt ngang cổ.

Cây hắc đao này giống như một con dao phay làm bếp được phóng đại lên gấp mười lần, trọng lượng đè nặng lên vai hắn ước chừng cũng hơn 100 kilograms, nhưng bàn tay nhỏ nhắn của cô gái kia lại rất dễ dàng cầm lấy cán đao thu phát tùy ý.

Chứng tỏ lực tay của nàng phải cực kỳ khủng bố, không thể khinh thường.

- Bỏ tay ra ngoài.

Như Ngọc không chút cảm tình, nghiêm giọng nói.

- Được, các ngươi muốn hỏi gì?

Vũ Ninh Nam Cung không dám khinh thường bùa đòi mạng nặng hơn một tạ này, rút tay ra khỏi ngực áo, bình tĩnh hỏi.

- Tốt, trước hết là về chiếc vòng tay đi.

- Hừ, có nói với các ngươi cũng vô dụng, các người không tu vũ kỹ, không luyện chân khí, dù ta có nói các ngươi cũng không tìm ra được môn đạo.

- Chẳng phải là có ông ở đây sao. Hay để chúng tôi tế sống ông nhé.

Kiều Ân mỉm cười nháy mắt nói.

- Ngươi…

- Đầu tiên, Người Ứng Mệnh là như thế nào? Vì sao ông kiên quyết muốn chứng minh tôi là Người Ứng Mệnh của nàng?

Từ lúc Vũ Ninh Nam Cung đến đây, chưa vội mang Vương Nhàn cùng Hoạ Thủy rời đi, chứng tỏ tên đạo sĩ này còn có mục đích khác.

Ngay từ đầu hắn đã khích Hoạ Thủy phải dùng đến cách cuối cùng, dùng máu của mình để đả động Vương Nhàn, bề ngoài dường như là đang tác hợp cho hai người, nhưng bên trong nhất định còn có ẩn tình.

- Haha, đến bây giờ ngươi vẫn còn không nhìn ra, tâm trí ngươi quả thật quá mức sắt đá. Ngươi cũng là người đầu tiên có thể kháng cự trước sức cám dỗ của Khuynh Tâm song ngọc vậy.

- Khuynh Tâm song ngọc?

- Đúng vậy, Khuynh Tâm song ngọc. Trong một cuốn cổ lão kỳ thư ta may mắn nhặt được có ghi chép về nó.

Hơn năm nghìn năm trước, một vị siêu cấp cường giả có tu vi siêu việt Thiên cấp Tam Ý, cả ba Ý đều đã vô tận viên mãn, nhưng tiếc là, hắn lại không thể bước ra thêm một bước nữa để đột phá cảnh giới cao hơn.

Cuối cùng trước khi thọ nguyên tiêu hao hết, hắn chia toàn bộ lực lượng tu vi cảnh giới tu luyện của mình thành hai phần, truyền vào đôi vòng tay của hai người vợ duy nhất của hắn.

Sau khi cả ba toạ hoá (chết già), hai chiếc vòng tay theo đó truyền thừa từ đời này qua đời khác, nhưng chỉ khi chiếc vòng cảm ứng được linh hồn của chủ nhân, sau khi nhận chủ thì người mang nó mới có thể phá giải toàn bộ phong ấn.

Vũ Ninh Nam Cung chậm rãi giảng đạo.

- Và cô ta…

Nam Cung chỉ vào Hoạ Thủy đang nằm hôn mê bất động trong vũng máu, nắm chắc mười phần nói:

- Chính là người vợ còn lại của hắn.

- Cái gì?!?

Hai nàng Kiều Ân Như Ngọc cũng quay đầu nhìn theo, kinh ngạc thốt lên.

Bằng mắt thường có thể thấy, chiếc vòng tay đang không ngừng hút lấy máu huyết của Hoạ Thủy trên sàn nhà, chứng tỏ chiếc vòng tay này đang uống máu nhận chủ, nghi thức nhận chủ này quả thực trông cực kỳ ghê tởm.

- Vậy ngươi nói, ta chính là vị siêu cấp cường giả có tu vi siêu tuyệt Thiên cấp Tam Ý kia?

- Theo cổ lão kỳ thư thì đúng là như vậy, hai chiếc vòng tay không thể nhận lầm chủ nhân của chúng được, nam nhân mà cô gái này dám dùng tính mạng để chứng minh nàng yêu hắn, không phải là vị đại cường giả kia thì còn ai?

- Sau khi nhận chủ thành công, hợp nhất được hai khối vòng tay, vị đại cường giả kia sẽ tỉnh giấc và thu lại toàn bộ sức mạnh từ chúng.

- Ách…

Vương Nhàn căn bản không còn lời gì để nói.

Kiều Ân Như Ngọc cũng kinh hãi vạn phần, các nàng không ngờ nam nhân của mình lại chính là một vị siêu cấp cường giả Võ Tu, tu vi cao tuyệt vô địch thiên hạ đấy.

Nhìn thấy hai nàng trợn tròn mắt nhìn mình, Vương Nhàn cũng chỉ biết nhún vai cười khổ.

Hắn vô cùng rõ ràng: hắn, Vương Nhàn kiếp trước, Vương Kỳ Phong kiếp này căn bản không phải là một tên trùm cuối nào đó.

Hắn, Vương Nhàn, Vương Kỳ Phong, chỉ đơn thuần là hắn.

Không phải bất kỳ ai khác.

- Thế còn Vũ Ninh Khuynh Thành, vì sao cô ta không tìm đến ta?

Vương Nhàn liền chú ý một điểm bất thường khác trong câu chuyện này.

- Ha hả, cô ta đã bị ta luyện hoá, muốn đoạt xá người Vũ Ninh gia à, hắc hắc…

Vũ Ninh Nam Cung dữ tợn cười lớn, ha hả nói.

- Giỏi, ngươi thật có đảm lượng.

Vương Nhàn giơ ngón cái khen ngợi, tên đạo sĩ này dám tiêu diệt linh hồn của vợ người khác, đến lúc tên đại cường giả kia tỉnh lại nhất định sẽ lật tung Vũ Ninh gia của bọn hắn lên cho xem.

- Hừ…

Vũ Ninh Nam Cung khinh thường hừ lạnh.

- Còn một vấn đề cuối cùng…

Vương Nhàn kéo dài chữ cuối cùng thu hút sự chú ý của Vũ Ninh Nam Cung, sau lưng hắn, Kiều Ân lặng lẽ rút ra đoạn Định Âm xích.

Không đợi Nam Cung kịp phản ứng, Kiều Ân đã ném thẳng đoạn xích gỗ về phía ngọn quái cờ ở bên cạnh hắn. Đoạn dây xích nhanh chóng quấn quanh cán cờ, đem nó chế trụ.

Đoạn dây xích bằng gỗ chỉ nhẹ không đến một kí lô gam nhưng khi quấn quanh cán quái cờ lại như định hải thần châm, Vũ Ninh Nam Cung vận hết mười phần chân khí vào lòng bàn tay cũng không thể đem chúng nhấc lên được.

- Các ngươi…

- Ta chỉ nói cho ông toàn mạng rời đi, không nói nó (ý chỉ ngọn quái cờ) nha.

Vương Nhàn tủm tỉm cười nói:

- Vấn đề cuối cùng cũng đơn giản thôi, ta chỉ muốn biết trong hộp sọ đám tu sĩ các người có chứa gì, mà có thể tu luyện ra chân khí vậy?

- Ngươi… các ngươi nuốt lời.

Vũ Ninh Nam Cung tức giận, há mồm rống to.

Cái gì muốn biết trong hộp sọ ta có gì? Đây chẳng phải là muốn bổ sọ não ta ra làm đôi hay sao?

Vũ Ninh Nam Cung từ đầu đã biết hôm nay khó tránh khỏi ác chiến, thập tử vô sinh, nhưng cuối cùng vẫn bị Vương Nhàn vô liêm sỉ chọc cho nổi giận.

- Không trách chúng ta được, có người đặt hàng cây gậy nát của ngươi rồi nha, hihi.

Kiều Ân cười khanh khách chỉ phần cán của ngọn quái cờ.

- Khốn kiếp

Vũ Ninh Nam Cung buông ra cán cờ, trong nháy mắt chồm người phóng về phía Vương Nhàn. Bắt giặc bắt vua trước, thằng nhóc này nhất định là mệnh căn của hai nữ sát thần kia, chỉ cần tóm được nó, hai cô gái kia không thể làm gì được mình.

Thế nhưng, cây đại đao to như tấm ván lớn kia đã nhanh hơn hắn một bước, mũi đao lấy khí thế không thể cản phá đâm thẳng vào ngực hắn, tốc độ ra đao nhanh đến mức một cường giả Thiên cấp như Nam Cung cũng không thể né tránh, đem lồng ngực hắn xỏ xuyên qua.

Vũ Ninh Nam Cung bị cây đại đao nhấc bổng lên, trông như một con cá lớn bị một cây xiên nướng xỏ xuyên người, cho dù con cá lớn này có ra sức vùng vẫy giãy dụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi vận mệnh bị người ta làm thịt.

Như Ngọc tay phải cầm chuôi thanh đại đao, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Vũ Ninh Nam Cung đang điên cuồng quẫy đạp hai chân vào không trung, hai bắp tay hắn gồng lên nắm chặt vào thân đao, cắn răng nhịn đau dùng hết khí lực bú sữa mẹ đẩy cơ thể ra khỏi ngọn đại đao.

Máu tươi từ ngực hắn như thác lũ liên tục trào ra, mỗi lần lui ra được một phân, máu tươi lại tràn ra chảy dài trên lưỡi đao, rất nhanh, cả lưỡi đao đen kịt đã bị máu tươi của Vũ Ninh Nam Cung nhuộm đỏ.

Khung cảnh ghê rợn này nếu để người ngoài nhìn thấy, chắc chắn sẽ không nhịn được mà lông tóc dựng đứng, dạ dày nhộn nhạo đến mức phải ói mửa liên hồi, sau đó vì quá mức khiếp đảm mà đột quỵ chết ngất.

Thế mà ba người Vương Nhàn lại bình thản, không chút đổi sắc giương mắt nhìn một màn này.

Kiều Ân bước tới cầm lên ngọn quái cờ, đặt mặt lá cờ phía dưới ngọn đại đao hứng lấy máu tươi của Vũ Ninh Nam Cung.

Vương Nhàn nhìn lá hắc cờ dưới máu tươi dần biến thành một lá huyết cờ, chậm rãi nói:

- Vũ Ninh, hai chữ này khiến không biết bao nhiêu người nghe đến phải nghiến răng nghiến lợi thoá mạ. Để luyện ra một lá quái cờ này, không biết Nam Cung mày đã tế sống hết bao nhiêu người.

- Một ngàn? Một vạn người?

- Lúc mới đến đây, mày muốn tế sống tao đúng không, giờ tao sẽ cho mày biết thế nào mới gọi là tế sống.

- Ặc Ặc…Tha... mạng...

Nhìn tinh huyết của mình liên tục chảy xuống lá cờ, Vũ Ninh Nam Cung ánh mắt tràn đầy kinh hãi tuyệt vọng, điên cuồng liều chết vùng vẫy bức cơ thể ra khỏi ngọn đại đao.

Từng đường hoa văn quỷ dị in trên lá cờ đen dưới máu tươi của chủ nhân mau chóng bị rửa trôi, lá cờ đen dần biến thành một tấm vải màu lam ngọc.

Từng đám tàn hồn bằng mắt thường không thể nhìn thấy từ bên trong lá cờ bay ra, cúi đầu cảm tạ ba người Vương Nhàn, sau đó tan biến vào không trung. Bọn chúng trước kia là những người thường vô tội đang sống sờ sờ bị Vũ Ninh Nam Cung đem đi tế cờ, cuối cùng bây giờ đã được ba người Vương Nhàn giải thoát, sau khi tạ ơn ân nhân liền chuyển kiếp đầu thai.

- Cho hắn một cái thống khoái đi.

Vương Nhàn nhàn nhạt phân phó một câu.

----*----

Tái bút: Sau khi Họa Thủy dùng máu của mình để tế ngọc cùng Vũ Ninh Nam Cung giảng đạo, Vương Nhàn Kiều Ân Như Ngọc rốt cuộc hiểu rõ bí mật về hai chiếc vòng tay của Hoạ Thủy và Khuynh Thành.

Ba người Vương Nhàn và các bạn cuối cùng cũng đã rõ ràng căn nguyên, vì sao Thi Hoạ Thủy không một lý do yêu thích Vương Nhàn rồi đấy nhé, hehe *^^!

Bạn đang đọc Siêu Cấp Ăn Bám Đại Thiếu Gia sáng tác bởi seya2007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi seya2007
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.