Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khắc phục?

Phiên bản Dịch · 3027 chữ

Sau khi ghé qua phòng y tế thăm Leon, chúng tôi ra ngoài học viện như dự định.

Ngoài học viện là nơi chỉ để các học sinh hoạt động và thiệt hại gây ra bởi quái vật cũng ít nhưng mà không phải là hoàn toàn, thỉnh thoảng vẫn xảy ra trường hợp bị quái tấn công.

Maa lần này có tôi và Beatrice-san ở đây thì nguy hiểm sẽ gần như bằng không mà thôi.

 Được rồi, chúng ta bắt đầu nào….Mà dù nói vậy nhưng tôi cũng chưa biết cụ thể sẽ làm như thế nào.

 Aniki! Vậy thì hãy đấu với chúng em đi?

 Đấu với ư?

 Vâng! Bản thân chúng em đã sử dụng được ma pháp nhờ có aniki rồi, tuy nhiên trong trận đấu thực sự thì cũng khó nói. Vì vậy, em nghĩ rằng mình học hỏi từ thực chiến!

 Ý là của tên não cơ bắp là muốn nhớ cách chiến đấu ấy mà.

Không hiểu sao Blued cứ sửa lại những điều Agnos nói, cơ mà lý do tại sao Agnos muốn vậy tôi cũng hiểu.

 Nếu vậy thì tôi cũng sẵn lòng thôi. Có điều tôi cũng không rõ chi tiết hình thức thi đấu sắp tới, nó như thế nào nhỉ?

 Về hình thức cuộc thi, một nhóm năm người chia theo nam nữ sẽ thi đấu, bên nào có ba thắng trước giành phần thắng

Nghe tôi thắc mắc, Beatrice-san lịch sự chỉ cho.

 Năm người….ư? Vậy bên nam sẽ không đủ à?

 Trường hợp tồi nhất là ba người vẫn có thể tham gia được. Đổi lại nếu một người thua cuộc thì cả lớp sẽ bị tính là thua….

 Vì Leon không thể tham gia nhỉ. Về phần đó chúng ta toàn thắng là không có vấn đề gì!!

Không biết họ đã nói chuyện gì khi ở phòng y tế, cơ mà thật đáng tiếc là có vẻ như Leon không tham gia được.

 Ra thế….vậy thì, tôi sẽ làm đối thủ của từng người một là được nhỉ…à mà phía nữ…bên Saria thì sao đây? Nữ lớp này chắc chắn tất cả sẽ tham gia rồi nên theo điều kiện là chỉ cần thêm một người vào nữa….

 Ưm…Rurune-chan, thế nào giờ?

 Saria-sama. Hãy để đó cho em được chứ

 Ế?

Rurune đang tỏa ra bầu không khí khác hẳn thường ngày, có thể nói rất mạnh mẽ, ấn tượng.

 Nếu em tham gia cuộc thi sắp tới, em có thể đá bay bè lũ đã dám khinh thường chủ nhân và mọi người. Em là kỵ sĩ của chủ nhân. Vì danh dự của chủ nhân, làm sao em có thể bỏ qua chuyện này được?

 Rurune….

Ai đấy?

Đây không phải là Rurune mà tôi biết. Chuyện gì thế này, thái độ cứ như một kỵ sĩ đích thực. Không chỉ là một đứa phàm ăn thôi sao?

Không chỉ mình tôi, nghe Rurune nói vậy, Origa-chan cũng ngạc nhiên chưa kìa.

 Và rồi khi chiến thắng đã tới, em sẽ được đi ăn với chủ nhân!

 Đúng như mình nghĩ mà!

Rốt cuộc cô ấy cũng không có gì thay đổi. Yên tâm rồi….Mà không, thời điểm cô ấy không muốn đồ ăn nữa có khi đã quá muộn cũng nên.

 Nói tóm lại là, hãy để cho em chiến đấu lần này được không ạ?

 Được thôi!! Rurune-chan, cố gắng lên nhé!

 Vâng! Vì bữa ăn với chủ nhân…à cả vì danh dự của chủ nhân!

 Danh dự của tôi chỉ là hàng đính kèm thôi hả!

Vậy là đủ hiểu rồi!


Sau đó, cho tới khi cuộc đấu trong trường xảy ra, chúng tôi vẫn tiếp tục đánh trận giả ở ngoài học viện

Quả nhiên là khi chiến đấu, có cảm giác ma pháp mà sử dụng không quen thì nó yếu hơn bình thường.

Có điều đối với vũ khi có ma pháp như lửa , hay là kiểu ma pháp gián tiếp thì vẫn có có thể hoạt động như bình thường…..

Và còn đối với sự tương thích với cường hóa thân thể thì dường như sẽ còn mất thời gian để chuyển động được một cách thuần thục.

Liệu như thế đã ổn chưa? Về phần ma pháp có vẻ mạnh hơn tôi nghĩ, tuy vậy với trình độ đó thì giành được chiến thắng là rất khó.

Có thể do tôi phán đoán sai lầm, nhưng bầu không khí xung quanh đám Agnos lạ lắm.

Ngay từ ban đầu với việc đã có thể sử dụng ma pháp, họ đã hừng hực khí thế nói rằng nhất định sẽ trả đũa, cơ mà hiện nay thì không hiểu sao tất cả đều trưng cái biểu hiện u ám.

Không biết lý do là gì, khi tôi hỏi thì họ cứ cố chấp “Xin đừng bận tâm”

Tôi chỉ có thể nghĩ rằng bọn họ chắc không tự tin về ma pháp đây mà, nhưng vẻ như không phải, thực sự tôi chả biết lý do là gì.

Kết cục, cho đến ngày cuộc thi đấu bắt đầu, tôi vẫn không nhận ra được tâm tình của đám Agnos.


Cuộc tập huấn đặc biệt của đám Agnos đã trải qua được một thời gian.

Như thường lệ, khi đang trở về lớp F thì đập vào mắt hình ảnh một đám nam sinh ở hành lang cùng với Saria và người đứng trước che chở cho Saria là Rurune.

Tôi tò mò lại gần xem thì giật mình hiểu ra khi trông thấy hình bóng đám nam sinh đó.

 Tsu

Và bất giác đôi chân đã ngừng di chuyển.

Tại sao ư, vì đám nam sinh trước mặt Saria là tên Aoyama đã cự tuyệt tôi vào nhóm lớp khi di chuyển tới thế giới này, là tên đã công khai với toàn lớp năng lực tệ hại của tôi Ooki, và rồi những đứa làm chân sai vặt hoặc bao cát cho chúng đấm———–tóm lại chính là anh hùng.

Trong khoảnh khắc nhận ra đó, trong đầu dù nghĩ rằng sẽ ổn cả thôi, nhưng những cảm giác sợ hãi do bị bắt nạt không hề biến đi mà lại càng tăng lên, chân tôi đã không thể di chuyển được.

 Neè, thôi nào. Bọn anh là anh hùng đấy? Có hiểu không vậy?

 Đúng đúng. Biết chứ? Các em ở lớp F phải không? Nếu đã vậy, chẳng phải làm thân với bọn anh sẽ khiến tương lai trở nên hy vọng hơn sao?

 Này nhé, cùng bọn anh làm những chuyện vui vẻ nào

Cùng câu lạc bộ boxing với Kenji, suốt ngày đấm tôi làm thú vui———-tên Kobayashi miệng nở nụ cười dâm dục vừa giơ tay định động tới Saria.

Ngay lúc đó, Rurune ôm lấy Saria rồi lấy khoảng cách giữa nhóm người.

 Cấm lại gần, rác rưởi. Các ngươi chỉ cần thở ra thôi là đã làm ô uế thế giới rồi. À không, thậm chí việc tồn tại của các ngươi thôi đã là một sự sỉ nhục đối với thế giới này. Sao trên đời lại có thể sinh ra các ngươi chứ!

 Haá? Cái đó hơi bị tồi tệ đấy? Bọn anh bị tổn thương rồi đó!

 Không biết cảm giác của những thứ rác rưởi.

Với thái độ kiên quyết, Rurune vẫn vừa bao che cho Saria vừa tiếp tục nói những lời quyết liệt.

Người được bảo vệ Saria vân đang ngơ ngác không biết nói gì.

 Cô em lúc nào cũng có thái độ đó hả? Chỉ nghĩ tới việc bọn anh sẽ uốn nắn cái biểu cảm mạnh mẽ đó bằng đôi tay này đã cảm thấy hưng phấn rồi đấy!

Bọn chúng liếm môi nhìn Rurune, Saria với cái biểu hiện tởm lợm, sau đó còn cười lớn hơn.

Tuy nhiên Rurune vẫn hướng ánh mắt khó chịu đến, cùng lúc đấy Saria cũng có biểu hiện tương đồng như vậy khiến bọn chúng phải đảo mắt đi.

 ….Các người, chẳng lẽ bọn người các ngươi đang có những suy nghĩ muốn giao cấu với bọn ta sao?

Rurune-san, thẳng thắn quá!

Khi đang nghĩ vậy, nhìn sang bọn Aoyama chúng cười ầm lên.

 Giao cấu? Hahahaa! Được đấy! Đúng đúng, cô em đã nói ra rồi đấy! Nếu vậy thì hay ngoan ngoãn nghe lời bọn anh nào!

Bọn Aoyama vừa ép buộc như vậy vừa bao lấy xung quanh không cho lối thoát.

Thấy tình trạng như vậy, không hiểu sao Rurune nhìn bọn Aoyama với biểu hiện thương xót, sau đó nói với Saria.

 Saria-sama. Có vẻ như bọn kia đang muốn tìm giống cái là chúng ta đấy ạ.

 Ế? Vậy à?

 Vâng…Có lẽ đó là bản năng phòng vệ của giống loài. Bọn chúng là giống đực thuộc hàng hạ đẳng. Vì vậy nên từ trước đến giờ việc duy trì nói giống rất khó khăn.

 Ừm…đúng vậy nhỉ

Saria cũng công nhận rồi!?

 Trước hết thì sao có con được đúng không? Khả năng sinh sản quá yếu.

 Đúng vậy nhỉ, lại còn việc làm thoả mãn giống cái cũng khó….quả nhiên là những điều không biết cũng có điểm vui và buồn mà.

Mạnh mồm kinh! Nó chả khác nào phủ nhận hết tính đàn ông rồi đấy!

Bị nói những lời quá đáng như vậy, bọn Aoyama vừa đang nổi lên những gân xanh trên mặt, mở miệng.

 Đừng có thấy bọn ta im lặng nghe mà thích nói gì thì nói nhá….Căn cứ nào mà dám nói bọn ta như vậy!?

 “”Bản năng hoang dã””

Đồng thanh hay nhỉ! Tuy nhiên với những đứa không hiểu sự tình như bọn chúng đang ngây người ra kìa!

 Bọn tôi chỉ cần một cái nhìn thôi là đại khái biết được con đực đó có ưu tú không rồi đấy! Nhỉ? Rurune-chan. Nói như vậy thì Seiichi tuyệt vời ghê! Hơn thế nữa tôi cũng chỉ có yêu một mình Seiichi mà thôi!

 Đúng vậy. Nghĩ kì thì em chưa từng nhìn chủ nhân kiểu đấy bao giờ cả….Không phải vì chủ nhân là giống đực ưu tú hay là vì bản năng của con cái, cái này có lẽ chính là…yêu chăng? Cảm xúc này lần đầu tiên em cảm nhận được nên cũng không rõ lắm…chỉ cần được ở bên chủ nhân là lòng em cảm thấy nhẹ nhõm….nói sao nhỉ, kiểu như là một thứ gì đó rất quan trọng trong tim vậy

 Ừm ừm!

 Mà cái đó là chuyện khác, chúng tôi dù để duy trì nòi giống cũng cần thiết phải có con mắt tinh tường nhận biết con đực đấy nhé. Nếu không thì không thể nào tồn tại trong môi trường hoang dã được. Mà liên quan tới điểm đó thì hiển nhiên chủ nhân đã là số một rồi….thế? Các người định ở đó đến bao giờ vậy? Hơn nữa, đừng có mang nỗi ô nhục đến thế giới này nữa. Trở lại quá khứ và ngăn việc mình được sinh ra đê.

Dù tôi không có ở đó nhưng trước những lời nói của Saria và Rurune, tôi rất hạnh phúc nhưng đồng thời cũng xấu hổ quá.

Nhưng mà, quả nhiên….bọn họ đúng là vì trước đây đã sống trong một môi trường khắc nghiệt nên việc sinh con đẻ cái là một yếu tố rất quan trọng. Bỏ qua cái đó thì việc được nói lời yêu thật là….Mặc dù tôi không ngờ rằng bản thân được coi là đàn ông “ưu tú” đấy.

Cho dù vậy đây là lần đầu tiên tôi thấy con người bị họ nói thậm tệ thế này đấy……….

Trong lúc đang nhăn nhó cười thì bên kia, có vẻ như cuối cùng đã đến giới hạn chịu đựng, Aoyama hét lên.

 Không thể tha thứ được! Nếu đã nói vậy, ta sẽ chỉ cho các cô trực tiếp bằng cơ thể xem có thật sự như đã nói không nhé!

Bọn Aoyama tất cả vươn tay ra định chạm vào cơ thể hai cô gái. Thấy vậy, tôi trong thoáng chốc đầu óc nguội lạnh đi.

………….Này, các ngươi định làm gì?

Trước đó cơ thể không bước đi được do ám ảnh bắt nạt nhưng bây giờ tự nhiên chuyển động.

Lúc tay bọn Aoyama định động vào, khoảnh khắc đó có lẽ Rurune nghĩ rằng không tránh được nên định tung một cú đá thì tôi nhảy vào giữa Saria và đám Aoyama, rồi nhanh chóng ôm lấy hai người và giải thoát ra khỏi vòng vây của bọn chúng.

Vì bay vào giải cứu hai người họ nên mũ trùm đầu đã bị tung ra, nhưng kệ nó đi. À không, có lẽ là không tốt nhưng đến mức để bọn chúng chạm vào người Saria thì sự việc có khi còn rắc rối hơn.

 Ế!? Seiichi!?

 A, chủ nhân!?

Trước sự xuất hiện đột ngột của tôi, cả Saria và Rurune đều ngạc nhiên.

 Xin lỗi, anh tới muộn.

Do sự nhát gan của tôi mà đã để cho bọn họ có những ký ức không thoải mái rồi….Mặc dù nhìn thế này thì người không thoải mái là bọn kia mới phải.

Mà dù thế nào đi nữa, không thể tha thứ cho việc cơ thể bất động được.

Nhưng chuyện đó không còn là điều bận tậm nữa rồi.

Kệ mẹ cái ánh ảnh gì đó đi.

Bọn Aoyama tự nhiên thấy Saria biến mất, khi tìm kiếm tung tích thì trông thấy tôi, giữa cảm xúc bối rối và tức giận, chúng nói.

 Thằng kia…mày là ai

 Tao là chủ nhiệm lớp F đấy thì sao?

 Cái đó bọn tao biết khi thấy mày ở đấu trường trước đó rồi! Thế mày có biết bọn tao là anh hùng không hả?

 Biết đấy, thì sao?

Trước thái độ của tôi, bọn Aoyama trong thoáng chốc bất ngờ, nhưng ngay sau đó đã nở ngay nụ cười dâm dục.

 Vậy thì, biết điều hãy giao cô gái đó cho chúng tao đi nào?

 Kukuku. Tỏ ra ngầu thì tốt đấy, nhưng dám ra oai với bọn anh thì mệt lắm đấy? Vì vậy, ngoan ngoãn đưa cô gái ấy ra nào.

Tên Kobayashi và Ooki nói vậy với giọng điệu kích động, nhưng tôi cười————-

 Từ chối!

 Gì!? Mày, chưa thấy quan tài là chưa đổ lệ nhỉ!?

 Ế….sợ quá đi. Nhưng———–

Tôi không biết sao lúc đó tôi lại hành động như vậy nhưng tôi đã ôm cả Saria và Rurune rồi cho bọn Aoyama thấy, nói thẳng

 ————Vì đây là cô gái của tao

Này này, tôi!? Từ đâu mà thở ra cái câu sến sủa vậy!?

 Se, Seiichi……….

 A, Chủ nhân………..

A, Saria và Rurune má đỏ ửng hết rồi kìa! Anh xin lỗi! Xấu hổ lắm đúng không! Nhưng vì anh cũng xấu hổ lắm nên hay tha thứ cho anh!

Mà ngay từ đầu thì là gì đây!? Cái lời thoại này, có vẻ như ngày trước….đúng rồi, giống với lúc được Al tỏ tình nhỉ!?

Lúc đó những câu từ như trong shoujo manga hay shoujo game* cũng được nói ra một cách trôi chảy nhỉ.

(* game và manga dành cho đối tượng nữ giới)

……A, tất cả cái này có phải là do danh hiệu “Vua của giống đực” không nhỉ!?….có thể lắm chứ.

Mồ, tại sao!? Cứ tưởng cái cơ thể này đã nghe lời mình rồi chứ.

Lẽ nào, đừng nói là cơ thể tôi cho rằng cách đối ứng như vậy là tốt nhất nhé? Nếu không thì đã hành động thận trọng như bình thường rồi!? Cái lời thoại như thế, sao nó cứ tuôn trào ra vậy!?

Trong tâm tôi đang cực kì lo lắng và Saria, Rurune cũng mang một vẻ mặt đỏ ửng thì tên Kobayashi hướng nắm đấm tới.

 Đừng đùa với taoooooo! Dám làm nhục anh hùng bọn tao hả!!!!!!!!

Hồi còn ở Trái đất, nắm đấm sắc bén đó đã khiến tôi bao lần đo đất, nhưng bây giờ đối với tôi nó thật chậm, hơn thế nữa tôi đã ăn đủ những “cú đấm nhanh” của bọn Khỉ thông minh hay Saria tại “khu rừng của tình yêu và nỗi đau tận cùng” rồi, nên tôi chẳng còn cảm thấy sự uy hiếp nữa.

Hơn nữa, khi làm đối thủ của bọn Aoyama thì không biết miệng tôi còn phun ra những lời thoại như nào nữa, mà còn tiết học đã bắt đầu rồi nên tôi định lờ đi mà quay trở lại lớp học. Để làm thế, tôi đã vẫn cứ ôm Saria và Rurune rồi nhảy qua bọn Aoyama, tuy nhiên mọi chuyện không như tôi nghĩ, cơ thể tôi có vẻ bị ảnh hưởng bởi cái lời thoại từ miệng nên đã nhầm lực dẫn đến không nhảy được như mong muốn mà lại đạp thẳng vào mặt tên Kobayashi đang hướng nắm đấm tới chứ.

 Phịch!?

 A, xin lỗi

Thật lòng là tôi không cố tình, đến mức ngay cả bản thân cũng ngạc nhiên và miệng thốt ra lời xin lỗi. Để tránh rắc rối thì tôi đã nhanh chóng dùng kỹ năng di chuyển về phía lớp học trong lúc vẫn đang ôm hai người.

Dù đã tới trước của lớp, khuôn mặt họ vẫn đang đỏ ửng và ngây người ra.

 Ano…hai người? Chúng ta đến lớp học rồi…..

 “”….cô gái của tao….””

 Khôngggggggggggggggg!

Như vậy, nhờ hai người mà tôi đã khắc phục được nỗi ám ảnh ngày trước, dù vậy đã phải nhận tổn thương tinh thần khác, có lẽ tôi sẽ mất một thời gian chịu đựng đây.

Bạn đang đọc Shinka no Mi của 美紅 (Miku)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.