Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiệc sinh thần của Hoàng thượng

Tiểu thuyết gốc · 6212 chữ

(Tôi: Bạn thấy sinh thần của Hoàng thượng có gì đặc biệt?

Thanh Thảo: Tôi chưa đến tham dự bao giờ thì làm sao biết được. Mà tôi cũng không quan tâm. Có phải sinh nhật tôi đâu?

Đức: Sinh thần của Hoàng thượng? Tốn kém, vô nghĩa, mất thời gian. (bỏ đi)

Tôn Hạ Băng: Vui, thú vị, hoành tráng nữa. Ngày xưa, khi tiên đế còn tại vị, tiệc sinh thần được tổ chức linh đình và có đầu tư hơn nhiều. Hiện tại quy mô đã được thu nhỏ chỉ còn khoảng bằng nửa của nửa trước đây rồi.

Lý Đạo Uyển: Tôi… không có cảm nhận gì đặc biệt lắm.

La Nhật Khôi: Rất nhiều người đẹp.)

-Cô đang làm cái gì thế hả? Đồ con gái hư hỏng. – Đức nói và đẩy cô ra khỏi người mình.

-Thôi đi, anh nghĩ tôi thèm một thằng thái giám không có dưa chuột như anh chắc.

-Cô… - Đức tức ghẹn cổ họng.

-Anh có thể dùng chiêu khác đi không, ngày nào cũng giơ nắm đấm lên hù dọa tôi.

-Cô…Cô có thể bớt đáng ghét đi một chút được không hả?

-Anh yên tâm, từ mai không phải đến dạy tôi nữa thì anh cũng sẽ không còn phải thấy khuôn mặt đáng ghét của tôi nữa đâu.

-Tôi rất vui vì điều đó.

-Vậy là được rồi. Mời anh về cho, tôi còn phải nghỉ ngơi.

Không đợi câu trả lời của Đức, Thanh Thảo đẩy anh ra khỏi phòng và nhanh chóng đóng sầm cửa lại.

-Cô…- Đức tức tối gằn lên chỉ trách là không thể đạp cửa vào và cho cô một bài học. Đức nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh nhưng cơn giận khiến mặt anh méo mó. Thở ra một hơi dài, Đức xoay người bỏ đi.

Sau một ngày bận rộn, vẫn theo thói quen, Đức đến ngự hoa viên. Nhưng đến giờ rồi mà Thanh Thảo vẫn chưa đến. Lúc này anh mới sực nhớ ra chuyện tối hôm trước.

Thanh Thảo, cô là vậy đó hả?

Đức nghiến răng tức giận. Anh chưa bao giờ phải chờ đợi ai. Đừng nói đến việc cô lại chỉ là một nô tì nhỏ nhoi.

-Thanh Thảo, cô nhất định sẽ phải trả giá vì điều này.

Đức bỏ lại một câu và tức giận bỏ đi. Có lẽ vì anh tức giận quá nên không thể nghe được có tiếng người gọi ở đằng sau. Hôm nay, Lý Đạo Uyển bỗng nổi hứng ngồi đàn đến muộn, cô phải ở bên hầu trà nên bị muộn. Chạy như bay đến, vậy mà gần đến ngự hoa viên lại thấy Đức đang quay lưng bỏ đi.

Gì chứ, mới muộn có 5 phút đã bỏ đi rồi. Không có nghĩa khí gì cả.

Thanh Thảo miệng nói là không muốn học nữa nhưng thực ra cũng chỉ là nói chơi thôi. Con người hay lắm nhé. Khi chưa bắt đầu học, thấy ngoại ngữ thật khó, thật rắc rồi, thật không có động lực học nhưng một khi đã bắt đầu và đã học được một chút rồi, nhất là khi có thể nói chuyện với đối phương bằng ngôn ngữ mà mình phải vất vả học thì sẽ hứng thú đến mức không thể ngừng, bỏ giữa chừng mà càng muốn học và biết nhiều hơn, nhiều hơn nữa. Hơn nữa, trong cung, cô cũng chỉ có mỗi Đức là có thể nói chuyện và tâm sự được, gặp Đức chính là cơ hội để cô được xả hết những điều trong lòng.

-Tên đáng ghét, mới có xíu đã không đợi người ta mà đi rồi.

Thanh Thảo tiếc nuối ngậm ngùi bỏ về, miệng không ngừng nguyền rủa cái tên “bỏ bạn bỏ bè”. Sau ngày hôm đó, trong cung việc nhiều lên gấp đôi gấp ba, mọi người chạy qua chạy lại làm việc không ngừng, cả Lý Đạo Uyển thường ngày ung dung thư thái cũng dồn tâm sức chăm chỉ luyện tập đàn, tập múa hơn bình thường cả canh giờ khiến Thanh Thảo không có cơ hội trốn ra ngoài nữa.

Chẳng là, tháng sau là sinh thần của Hoàng thượng.

Chẳng phải cũng chỉ là một cái sinh nhật thôi sao, có cần phải làm quá lên vậy không chứ?

Thanh Thảo bực bội nghĩ. Mọi người chuẩn bị mọi thứ cứ như là đại tiệc 10 năm mới có một lần vậy. Trong khi năm nào cũng tổ chức. À, nếu có gì đặc biệt thì đó là, năm nay hoàng thượng đã tròn 15 tuổi, đã đến lúc để tuyển phi. Những mỹ nữ trên khắp cả nước được đưa vào cung, có cả một số người được đưa vào từ 3 năm trước đến nay, ai ai cũng muốn có một màn biểu diễn xuất sắc nhất, nổi bật nhất, lọt được vào mắt xanh của Hoàng thượng. Lý Đạo Uyển quả nhiên cũng không ngoại lệ. Cô ngày đêm tập luyện ca múa nhạc, đến mức Thanh Thảo tưởng chừng tay của Lý Đạo Uyển sắp gãy cả rồi.

Thật ra, Thanh Thảo biết, Lý Đạo Uyển vào cung chỉ là do tuân lệnh của Thái sư, và những nỗ lực của cô hiện tại, chỉ là vì làm theo những dặn dò của Thái sư mà thôi. Lý Đạo Uyển thực chất đâu có cố gắng vì yêu Hoàng thượng đâu. Con người cô Lý Đạo Uyển này, kể cũng lạ, gần như sống mà không biết quan tâm hay tỏ ra hứng thú với bất cứ một điều gì. Thanh Thảo tưởng chừng như Lý Đạo Uyển đã bị mất khả năng diễn đạt cảm xúc vậy. Giống như một con chim khách, người ta nói gì, dạy gì thì làm theo, không có suy nghĩ riêng của bản thân.

Thanh Thảo biết, Vương gia có tình cảm đặc biệt với Lý Đạo Uyển. Vương gia luôn quan tâm một cách đặc biệt đến Lý Đạo Uyển, không một chút e dè, che đậy.

Dù vô tâm vô cảm đến đâu chắc cũng phải đổ trước một người đàn ông đẹp trai, phong độ, lại tinh tế, nhẹ nhàng như Vương gia. Vương gia đúng là viên kim cương hiếm có trên đời mà.

Thanh Thảo nghĩ. Mặc dù lúc đầu, chắc do nhiễm từ phim tình cảm lãng mạn, Thanh Thảo đã ảo tưởng Vương gia giúp mình là do có tình cảm với mình, nhưng thực tế là, cô, một nô tì nhỏ nhoi thì chỉ có thể đóng vai phụ mà thôi. Nghe sao mà chua chát vậy đó. Nếu hiện tại, cô là cô bé học sinh Thanh Thảo, có lẽ cô đã thẳng thắn biểu lộ tình cảm của mình với ngài và dù có bị từ chối thẳng thừng thì vẫn có thể công khai theo đuổi ngài. Nhưng hiện tại, cô lại đang ở mội nơi đất khách quê người, ở một nơi mà chỉ có cô và người thân duy nhất, người duy nhất quan tâm, che chở, bao bọc cho cô là Lý Đạo Uyển. Giá như Lý Đạo Uyển ra dáng một tiểu thư một chút, xa cách với Thanh Thảo một chút, đối xử tệ bạc với Thanh Thảo một chút thì có lẽ cô sẽ có thể nhẫn tâm để chỉ làm theo lòng mình mách bảo. Nhưng Lý Đạo Uyển lại quá hiền lành, tốt bụng, mỏng manh yếu đuối. Lý Đạo Uyển có gì ngon, đồ tốt cũng không bao giờ quên Thanh Thảo, còn sẵn sàng chịu phạt thay cho cô, chia sẻ với cô mọi tâm sự.

Lý Đạo Uyển cũng vậy, Vương gia cũng vậy, mọi người đều quá tốt và quá đẹp đôi. Giá như cô được làm nhân vật chính. Được nam chính theo đuổi, có lẽ cô đã có thể lạnh lùng nói với cái lương tâm rẻ tiền của cô là "Vương gia thích mày, không phải là Lý Đạo Uyển, mày không thể làm khổ vương gia, khổ bản thân, làm cho Lý Đạo Uyển bị ảo tưởng và dối lừa lòng mình được." Nhưng rất tiếc, cô lại là nữ phụ. Lý Đạo Uyển có cảm tình với Vương gia, và Vương gia cũng thật lòng với Lý Đạo Uyển. Đó là điều không còn gì phải thắc mắc nữa rồi. Giữa họ không có khoảng trống dù là nhỏ nhoi để cô chen chân vào. Cô biết rất rõ điều đó. Mặc dù, trong rất nhiều đêm nằm trên giường, cô đã hết suy nghĩ rồi mơ mộng, viển vông về việc Vương gia nhận ra tình cảm của ngài đối với tiểu thư chỉ là thương cảm, mếm mộ tấm lòng và tư cách, tài năng của Lý Đạo Uyển, người Vương gia thật sự có tình cảm là cô, là Thanh Thảo cô. Mỗi khi Vương gia đối xử với cô tốt một chút, cứu cô khỏi những trò quỷ quái của những nô tì khác, cho cô đồ ăn ngon, thì cô lại có suy nghĩ và hy vọng như vậy, nhưng rồi, mơ thì cũng phải tỉnh, ngay sau đó, cô lại thấy được những hành động, cử chỉ âu yếm, những lời nói nhẹ nhàng bộc lộ tình cảm đặc biệt của Vương gia dành cho Lý Đạo Uyển. Cô thực sự đã không biết bao nhiêu lần phải véo bản thân tỉnh mộng. Cô cười chua chát. Cô cười chế nhạo chính bản thân mình. Hầu như xem phim bao giờ cũng sẽ có những mối tình tay ba, tay tư như vậy, và cô bao giờ cũng chỉ chú ý đến cặp đôi chính, không để tâm thấy nhân vật phụ phải đau lòng như thế nào, khổ sở ra sao khi không thể dứt tay ra khỏi mối tình đầy dằn vặt đó. Cô nhiều khi còn ngồi xem mà chửi người thứ ba kia tại sao lại ngu ngốc như vậy, cặp đôi chính đẹp đôi quá mà, đâu có kẽ hở nào cho người đó xen vào đâu chứ, sao lại ngốc nghếch mãi cứ đâm đầu bám theo một điều không thuộc về mình, để rồi chỉ là tự chuộc lấy những chua chát, đắng cay và nhận một cái kết không có hậu. Cô đâu có biết rằng, đến bây giờ, cô lại phải đóng vai kẻ thứ ba trong bộ phim của chính cuộc đời mình như vậy.

Thanh Thảo đã quyết định rồi, cô phải dứt khoát một lần. Không thể để bản thân làm một kẻ thứ ba đáng ghét được. Cô quá kiêu ngạo, lòng tự trọng của cô không cho phép cô mãi chỉ làm một kẻ chỉ biết đi dõi theo một người không thuộc về mình. Mặc dù lòng cô vẫn luôn dõi theo người đó, nhưng lý trí của cô mạnh hơn nhiều.

Thảo à, cười lên nào. Mày hãy quên người đó đi, người đó không thuộc về mày.

Hình ảnh Vương gia đến bên cô khi cô bị những nô tì khác bắt nạt. Vương gia luôn đứng về phía cô, mặc dù không rõ ràng nhưng cô có thể nhận thấy Vương gia luôn tìm cách đơn giản, nhẹ nhàng nhất để giải quyết mọi việc giúp cô. Muốn quên đi những điều này, quên đi một người thì mình phải có một ai đó để khiến mình bận tâm hơn.

Đúng rồi, phải tìm một người đàn ông khác để suy nghĩ về hắn. Nhưng. Có người nào để nghĩ đến và luổn cuổn xung quanh chứ. Tên Đức thái giám? Thôi đi, hắn là thái giám mà. Vậy, La Nhật Khôi thì sao? Cái tên lãng tử trăng hoa đó, có cho không mình cũng không thèm ấy chứ nói gì đến việc hàng ngày nghĩ đến hắn, nghĩ đến là thấy ghét rồi.

Thanh Thảo vò đầu bứt tai, thật sự không muốn nghĩ thêm nữa. Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.

-Này, Đức à. Trong cung này không có đàn ông sao? – Trong một buổi học nọ, Thanh Thảo không chịu tập trung học mà đầu óc cứ để đâu đâu, bị Đức mắng hoài, cô bèn quay qua hỏi Đức một câu không liên quan.

-Hả? Sao tự dưng cô lại hỏi vậy?

-À, thì là...- “Nói cái này ra có mất mặt quá không nhỉ? Thôi, có gì đáng ngại chứ, cứ nói thật với hắn vậy”, cô nghĩ vậy liền không ngần ngại nói thẳng - Thật ra, tôi muốn ...tôi muốn tìm một người để nghĩ đến.

-Người để nghĩ đến? - Đức ngạc nhiên quay sang nhìn Thanh Thảo, cô gái này ngày nào cũng chỉ nói và hành động một cách kỳ quoái, toàn nghĩ ra những trò lạ, giờ lại còn suy nghĩ kì cục này nữa, muốn tìm một người đàn ông để nghĩ đến? Thật sự là một cô gái kì lạ mà. – Không ra cái thể thống gì hết. Trong cung cấm việc yêu đương. Hơn nữa, cô là con gái, lại là nô tì, hãy tập trung vào làm tốt việc của mình đi. Cái gì mà tìm người đàn ông để nghĩ đến chứ? Đó là hành động không giữ nề nếp đó.

-Chỉ nghĩ thôi mà cũng không được hả? Đồ đàn ông cổ hủ.

-Cô nói cái gì hả? - Đức tức giận.

-Tôi nói anh cổ hủ đó, đồ cổ hủ đó. – Thanh Thảo không kiêng rè, to miệng nhắc lại, nói một cách thánh thức với Đức. - Tôi cả ngày chỉ nghĩ linh tinh về Vương gia, mặc dù biết đó là điều vô ích, giờ chỉ là muốn tìm một đối tượng khác đề nghĩ về thôi cũng không được sao? Anh có thể điều khiển được suy nghĩ của mình không? - Thanh Thảo cảm thấy uất ức, cộng dồn với những mệt mỏi và kìm nén, cô bỗng chốc òa khóc. Cô ôm hai đầu gối và vùi đầu vào khóc nức nở.

Đức không ngờ cô ta lại phản ánh mãnh liệt đến vậy, suốt ngày chỉ liên thuyên về Vương gia, sau khi được Đức khuyên nhủ nhiều lần, có lẽ cô ta đã tỉnh ngộ ra rồi. Nhìn Thanh Thảo khóc, Đức quên cả việc cô vừa dám chọc tức mình, nhẹ giọng lại nói.

-Tôi không có ý đó. Thôi, cô nín đi, để tôi nghĩ cho cô một vài đối tượng mà cô có thể nghĩ về, được chưa?

-Anh nêu thử ra coi. - Thảo vẫn lấy tay ôm hai chân và vùi đầu vào đó, không ngẩn mặt lên hỏi.

-Ừ thì, ví dụ như là Binh Bộ Thượng Thư La Nhật Khôi, vừa cao ráo, đẹp trai, cư xử với phụ nữ luôn nhẹ nhàng chu đáo, lại có học thức cũng được xếp vào hạng xuất sắc, ở tuổi đó mà đã được làm Binh Bộ Thượng Thư thì rất có tiền đồ.

-Gì chứ, tên lãng tử đó hả? Thôi đi, tôi nghe các cung nữ trong cung kể về hắn nhiều lắm rồi. Chỉ cần nghĩ đến việc hắn suốt ngày thả thính cho cả thiên hạ thôi đã thấy chán ghét rồi. - Thanh Thảnh ngửa mặt lên, ra vẻ nghĩ đến La Nhật Khôi rồi nhăn mặt nè lưỡi nói.

-Thả...thả thính? - Cô gái này thực sự toàn nói những câu khó hiểu thôi.

-Thì là tỏ vẻ tốt đẹp dùng những lời lẽ ngon ngọt có cánh để mê hoặc phụ nữ cả thiên hạ đó, không chung thủy, một con ong hoa nào cũng đậu, một chiếc chìa có thể mở được cả trăm ổ khóa.

-Vậy thì cô cứ nghĩ tới tôi là được nè. - Đức tỏ vẻ như không có việc gì, mặt tỉnh bơ như nói vu vơ.

-Anh á? Tên thái giám nhà anh, tôi nghĩ đến anh làm gì chứ? - Thanh Thảo không kiêng rè nói luôn.

-Cô...Vậy, nếu, tôi không phải là thái giám thì sao? - Đức như nghĩ ra điều gì đó. Chợt hỏi.

-Nếu như anh không phải là thái giám? - Thanh Thảo vừa hỏi lại vừa như suy nghĩ đắn đó. - Anh cũng không thể không phải là thái giám mà, hỏi làm chi và suy nghĩ làm gì chứ.

-Tôi nói giả dụ vậy thì sao? - Đức vẫn cương quyết hỏi đến cùng.

-Yên tâm, dù anh có hay không có cái đó thì anh vẫn là bạn tốt nhất của tôi. Tôi không miệt thị anh đâu. – Thanh Thảo dùng tay trái khoác vai Đức, tay phải vuốt vuốt cánh tay phải của Đức như để an ủi anh.

Đức chỉ còn biết lắc đầu ngán ngẩm không nói lên lời.

Thanh Thảo nghĩ lại câu chuyện tối hôm đó mà bất giác bật cười. Thanh Thảo nghĩ lại, đến tên thái giám Đức đó còn có một người bạn thật lòng là cô.

Kể ra thì cái ông Hoàng thượng này cũng tội nghiệp, trong hàng ngàn cung nữ phi tần xung quanh ổng, liệu có ai là thật lòng thật dạ với ổng chứ.

Thanh Thảo nghĩ thầm và thở dài lắc đầu thương thay thân phận của Hoàng thượng không bằng một tên thái giám là Đức.

Mới đó, Thanh Thảo đã ở nơi này hơn 3 năm, nhưng hình như chưa từng gặp mặt Hoàng thượng, hay lần này, đi dự tiệc để xem mặt mũi ông ấy thế nào.

Trước đó, năm nào Thanh Thảo cũng nhân cái dịp mọi người bận rộn này mà trốn ở nhà ngủ nướng. Dù sao cũng không có ai có tâm trí để ý đến cô, Lý Đạo Uyển thì cũng sợ cô sẽ gây tai họa nên cũng muốn cô ở nhà. Còn tên Đức cũng kêu ngày này bận, nên cho cô nghỉ học. Kể ra thì đây có lẽ cũng là ngày cô nhàn hạ nhất trong năm rồi. Nhưng năm nay, cô quyết định không ở nhà ngủ nữa mà sẽ đi ra ngoài, thử một lần xem cái sinh nhật của Hoàng đế một nơi như thế này có hơn gì cái sinh nhật của một con bé như cô không. Mà cô cũng muốn ngắm thử nhan sắc của dàn mỹ nữ cả nước sẽ như thế nào, đại tiệc tuyển phi sẽ tiến hành ra sao.

Cuối cùng thì cái này mà ai ai, à, ai ai trừ Thanh Thảo, mong đợi cũng đến. Ngày hôm đó, cả Hoàng cung trang trí rực rỡ, tất cả đều là màu đỏ chói rực. Thanh Thảo chẳng thèm quan tâm đến sinh nhật của cái tên Hoàng Thượng đó. Nhưng có một sự trùng hợp, đó là, hôm nay cũng là sinh nhật của Đức. Trước đây, khi mới quen, cô có hỏi sinh nhật của Đức rồi, đúng là ngày hôm nay. Cậu ta cũng coi như là may mắn đi, sinh nhật cùng ngày với Hoàng thường nên mỗi năm sinh nhật cũng coi như là được hưởng không khí choáng ngợp với nhiều trò ca múa hát và nhiều đồ ăn ngon. Cô đang vừa đi vừa nghĩ thẩn thơ thì bỗng bị ngáng chân, hai tay đành bất đắc dĩ mà ôm lấy đất, mặt tiếp mặt đất.

-Hahaha…

Khi cô vừa làm tư thế tay chống đất, mông chổng lên trời thì một chàng cười nổ ra từ phía sau.

-Ô, xem ai đây, có phải con câm nhà con bé Lý Đạo Uyển đây không?

Không còn nghi ngờ gì nữa, là giọng chanh chua của Tôn Hạ Băng.

Thật là xui xẻo.

Thanh Thảo nhăn mặt nghĩ. Ta đã không đụng đến ngươi mà người lại còn dám chọc vào tổ kiến này hả. Thanh Thảo nhanh chóng đứng dậy và xoay người giơ cao tay lấy lực để giáng cho cô một giáng trời phạt. Nhưng bàn tay cô vừa đưa lên cao thì lại bị một bàn tay nào đó ghìm lại.

Là kẻ nào lại dám…

Thanh Thảo vừa nghĩ vừa quay lại định phản đòn thì... Trời ơi. Người đâu mà cao to đẹp trai dữ vậy. Một thanh niên tầm 16, 17 tuổi, cao hơn cô tới gần hai cái đầu, khuôn mặt thanh toát ưu tú đang đứng sát ép vào người cô. Trời ơi, người ở đâu ra vậy? Cô si mê ngắm nhìn giai đẹp, tỏ rõ bộ mặt hám giai.

Chết thật, nước bọt, mau quay lại.

Cô nuốt nước bọt cái “ực” và tiếp tục si mê ngắm nhìn anh, quên cả mục đích giơ tay lên của mình.

-Anh đến đúng lúc lắm Binh Bộ Thượng Thư La Nhật Khôi, anh giữ chặt cô ta cho tôi. Tôi phải dạy dỗ cô ta cho cô ta biết tôi là ai.

Chết rồi. Mải ngắm giai mà không biết mình vừa rơi vào miệng cọp rồi. Hóa ra đây chính là tên lãng tử La Nhật Khôi mà mọi người vẫn thường nhắc tới, thảo nào người ta nói anh ta đẹp trai đến mức ai gặp cũng phải si mê. Hai người xấu xa bọn họ lại còn cùng một giuộc nữa chứ. Lần này thì hay rồi, cái tội mê giai nó hại đến thân rồi.

Mặt Thanh Thảo méo mó khó coi. Cô cố rút tay ra khỏi tay La Nhật Khôi nhưng không được. Thanh Thảo trong lớp võ của thầy Tuấn dù không phải là có năng khiếu bẩm sinh, giỏi nổi trội nhưng cô cũng được coi là rất khá. Vậy mà tới nơi này, cô lại chỉ là một con bé yếu ớt luôn để bị khống chế một cách dễ dàng. Thật là thảm hại.

Thanh Thảo à, từ nay bớt bớt kiêu ngạo đi nha.

Cô tự nhủ với bản thân phải cố gắng học võ chăm chỉ hơn.

-Cô gái này đúng là không thể bỏ qua được. Lại dám bất kính với cả tiêu thư Tôn Hạ Băng của chúng ta đây. Nhưng cô ta chỉ là một nô tì nhỏ bé, hôm nay là một ngày trọng đại, tiểu thư Tôn Hạ Băng không nên làm bẩn tay của mình vì những việc như thế này. Sức lực và tâm trí cần giữ lại để làm việc lớn hơn mà, đúng không? Cứ để thần dạy dỗ cô ta, tiểu thư đi chuẩn bị đi ạ.

-Nhưng mà… - Tôn Hạ Băng mặc dù vẫn tỏ vẻ không hài lòng nhưng tên Nhật Khôi này nói có lý. Hôm nay là ngày quan trọng, cô phải đi trang điểm, làm tóc, sửa soạn trang phục và luyện lại bài múa một lần để lấy lòng Hoàng thượng, để lại ấn tượng tốt nhất với ngài. Đâu có thời gian và hơi sức mà ở đây đôi co với cô ta chứ. – Ngươi nhất định phải dạy dỗ cô ta cho đàng hoàng đó. – Và quay sang Thanh Thảo. - May cho cô đó.

Tôn Hạ Băng nói xong xoay người kiêu ngạo bỏ đi.

Sao cô ta có thể đáng ghét vậy chứ. Đi còn nhìn trời không thèm nhìn đất. Ta nguyền cô vồ một con ếch thật to. Umbala ngã này. Ngã đi. Ngã.

Thanh Thảo nhíu mắt tập trung nhắm lời nguyền lên người Tôn Hạ Băng.

-Cô không sao chứ? – Sau khi Tôn Hạ Băng đã đi xa, Nhật Khôi quay ngoắt thái độ, nhẹ nhàng hỏi Thanh Thảo.

Người này quả thật mồm mép đáng sợ. Chỉ dựa nào vài lời lại có thể xua đuổi được cơn bão đáng ghét kia đi.

Thanh Thảo quay qua thoáng nhìn La Nhật Khôi. Đúng là nam hay nữ, đẹp thì luôn có gai. Phải cẩn thận mới được. Thanh Thảo cũng không muốn để ý nhiều đến anh ta, chỉ lắc đầu tỏ ý không sao nhưng khi nhìn xuống món đồ trong tay cô. Nó bị nứt một chút ở một góc.

Trời ơi, mấy ngày vất vả lắm mình mới làm xong, vậy mà…

Mặt Thanh Thảo bỗng méo mó.

-Cô sao vậy, đau ở đâu sao?

Nhật Khôi nhìn theo ánh mắt của cô và cô đang cầm một thứ gì đó, có vẻ là một sợi dây màu đen và trên đó có một hình vuông bằng gỗ khắc mặt một ai đó trên mặt. Chỉ cần nhìn thoáng qua Nhật Khôi cũng có thể khẳng định đó là mặt Đức. Tay nghề của Thanh Thảo mặc dù không thể gọi là xuất sắc nhưng những nét đặc trưng được cô phác họa rất chính xác và lại có chút gì đó ngộ nghĩnh đáng yêu nữa.

Thanh Thảo từ bé đã rất hứng thú với gỗ vì vậy cô thường hay làm những đồ thủ công từ gỗ và còn kéo Tuấn đèo mình mấy cây số để qua nhà bác Thành, bác của Tuấn để xin bác dạy khắc đồ gỗ nữa. Vì Thanh Thảo học chưa được bao lâu và dụng cụ ở nơi này thiếu thốn rất nhiều thứ, cô chỉ có thể dùng những dụng cụ trong nhà bếp để khắc nên cô đã phải tốn rất nhiều công sức, làm hỏng mấy lần mới tạo ra được một hình mà cô tạm ưng ý. Vậy mà… Thanh Thảo tức giận. Cô ngồi thụp xuống đất, nhìn hình gỗ trong tay mình, tức muốn khóc.

-Cô làm nó tặng Đức hả?

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Thanh Thảo, Nhật Khôi bỗng mỉm cười cúi thấp đầu xuống nhìn cô để có thể thấy thái độ của cô khi bị anh hỏi đúng vào huyệt. Nhưng trái với suy nghĩ của anh, những cô gái thông thường, khi bị hỏi thẳng vào vấn đề này, thường sẽ tỏ vẻ bối rối hay ngại ngùng nhưng cô thì tuyệt nhiên không, cô thản nhiên gật đầu một cách rất nhẹ nhàng. Cô gái này đúng là không bình thường. Anh nghĩ vậy nhưng, trong đầu anh bỗng chốc lóe lên một điều gì đó. Anh quay lưng bỏ đi, để mặc cô vẫn đang ngồi thụp dưới nền đá.

-Tôi chắc chắn đó. Cậu nghĩ xem, nếu không có tình ý gì với cậu thì sao cô ta lại tốn công như vậy, tự mình chuẩn bị quà cho cậu chứ, để khắc được hình đó chắc chắn không đơn giản đâu. Tôi thấy tay cô ta trầy xát cả. Mà lại còn ngồi khóc khi món đồ đó bị hỏng chứ. – Nhật Khôi tự tin cương quyết khẳng định nhận định của mình là đúng đắn.

-Cô ta khóc sao? Cậu có nhầm người không đó. – Đức nghi ngờ nhìn Nhật Khôi.

-Chắc chắn là cô ta. Nô tì thân cận của tiểu thư Lý Đạo Uyển tôi đã gặp nhiều lần rồi, không thể sai được. – Nhật Khôi gật đầu chắc nịch.

-Giờ cô ấy đang ở đâu?

-Chắc vẫn ngồi trước điện Trường Xuân.

-Được.

Đức đáp một câu ngọn lỏn rồi quay người bỏ đi. Mặc dù trước mặt Nhật Tôn thì vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng vừa đi được vài bước thì cậu ta bắt đầu lấy đà đi nhanh như chạy. Chỉ sợ đến muộn một chút thì sẽ không gặp được Thanh Thảo. Nhật Khôi đứng sau không kiềm được bật cười.

Cậu bạn thân lúc nào cũng lạnh như tảng băng nghìn năm của mình đây sao?

Nhật Khôi không kìm được tò mò cũng lẻn bám theo. Đức cũng thấy khó hiểu, rõ ràng đã nói sẽ không bao giờ quan tâm đến Thanh Thảo nữa, sẽ bắt cô phải trả giá vì việc dám để anh phải đợi ở hoa viên. Vậy mà, giờ đây, trong lòng anh lại không một chút tính toán về những chuyện đó mà chỉ muốn nhanh chóng chạy đến xem tình hình của Thanh Thảo.

Đức chạy được một hồi thì bắt gặp hình ảnh một cô gái đang ngồi sụp dưới nền đá, hí hoáy làm gì đó.

-Cô đang làm cái gì đó hả? Trời lạnh vậy sao lại ngồi dưới nền đá…

Đức nói chưa kịp hết câu thì bắt gặp ánh mắt cô ngẩng lên nhìn anh. Lại là ánh mắt đó. Long lanh như có ngàn ngôi sao đêm, môi bặm chặt như giận hờn cả thế giới. Rồi ngay khi bắt gặp ánh mắt luống cuống của Đức thì Thanh thảo liền bất khóc.

-Huhu, công sức mấy ngày của tôi…

-Cái gì vậy? Đưa tôi xem.

-Không được. Nó hỏng rồi. – Khi thấy tay Đức đưa ra định lấy món đồ trong tay Thanh Thảo nhưng cô đã nhanh chóng giấu nó ra sau lưng.

-Đưa tôi xem. – Đức cương quyết giơ tay đòi lấy món quà của mình.

Thanh Thảo không còn cách nào khác đành đặt chiếc vòng vào trong tay của Đức. Hình mặt gỗ mặc dù có một vết nứt nhỏ nhưng vẫn giữ nguyên được hình dáng. Thanh Thảo tạo hình anime đầu to, miệng nhỏ, mắt tròn long lanh nhìn vô cùng đáng yêu. Đức bất giác bật cười.

-Anh dám cười chế nhạo tôi. Trả lại tôi đây. – Thanh Thảo đưa tay định lấy lại hình người gỗ trong tay Đức nhưng Đức đã nhanh tay giấu nó ra sau lưng.

-Sao tôi phải trả, chẳng phải cô làm cái này để tặng tôi sao?

-Ai bảo anh đây là để tặng anh chứ?

-Thật không? Không phải quà của tôi. Sao tôi lại nhìn nó giống mình vậy nhỉ? – Đức đưa tay cầm mặt vòng đặt cạnh mặt mình, dùng ánh mắt sắc, xoáy sâu vào mắt Thanh Thảo.

-Uh thì … tại hôm nay là sinh nhật của anh, anh cũng đã tốn nhiều công sức dạy một học trò không có tiền đồ như tôi nên là… tôi… mà nói chung là trả lại tôi đây. Nó bị hỏng mất rồi. Tôi sẽ tặng anh món khác.

-Nhưng hôm nay là sinh nhật tôi rồi. Cô kịp chuẩn bị món khác sao?

-Thì… - Thanh Thảo nhăn chán suy nghĩ.

-Đó, không có đúng không? Thôi được, tuy nó xấu và không được giống tôi cho lắm, nhưng tôi sẽ vì thành ý của cô mà tạm nhận món quà này vậy.

-Xì, anh chê nó xấu thì trả lại nó cho tôi đây. – Thanh Thảo đinh cướp lại người gỗ nhưng Đức đã nhanh chóng giơ cao tay, không cho cô đạt được ý định của mình. Đức tuy chỉ chạc tuổi cô nhưng lại cao hơn cô tới cả cái đầu. Dù cô có cố nhảy lên thì cũng vô ích không thể với tới được. - Anh…

Thanh Thảo tức giận đưa chân ra đá mạnh vào chân của Đức. Đức vì bị bất ngờ không kịp phản ứng nên nhận luôn một chưởng đau điếng và ngã khựu người xuống.

-A… Cô dám…A – Đức tức giận định đứng lên trị tội Thanh Thảo nhưng lực Thanh Thảo vừa rồi dùng quá lớn, khiến chân anh đau đớn gần như mất hết cảm giác, nhất thời không thể đứng lên được.

-Ai bảo anh trêu tôi chi. – Nhận ra mình đã dùng lực quá mạnh, Thanh Thảo cắn chặt môi vẻ ăn năn. – Anh không sao chứ?

-Cô nghĩ là có thể không sao? – Đức tức giận một tay bóp chặt vào bên chân vừa bị đá và ngẩng đầu quát lớn.

-Tôi xin lỗi, để tôi xem nào.

-Thôi, tránh ra.

Đức tức giận quay người định bỏ đi nhưng Thanh Thảo đã nhanh chóng chạy tới, hai tay nắm chặt lấy cánh tay trái của Đức, vừa đung đưa tay vừa dùng bộ mặt tuyệt chiêu của mình để nhìn Đức. Đúng là không ai có thể cưỡng lại bộ mặt này của cô.

-Tôi xin lỗi mà, tôi không cố ý. Xin lỗi mà, nha, nha. – Không kịp để Đức có thời gian suy nghĩ nhiều, Thào nhanh chóng cướp lời khi anh đang định mở miệng nói gì đó. – Bù lại, tôi sẽ đền anh bằng một món quà ý nghĩa hơn.

-Là gì? – Đức quên cả bàn chân đau, tò mò hỏi.

-Đây.

Thanh Thảo mỉm cười, đặt hai tay lên trước ngực, hai mu bàn tay chạm vào nhau và mở ra dần rồi các ngón tay lại chụm lại với nhau. Cô từ từ đưa hai tay từ trước ngực lên trước mặt. Thanh Thảo cười híp mắt, nghiên nghiên đầu nhìn Đức.

-Đây ~ Thanh Thảo cười típ mắt đưa bàn tay lên che đi cả nửa khuôn

-Vậy là có ý gì?

-Anh tự mình đoán đi. – Thanh Thảo nói xong thì quay lưng bỏ đi, bỏ mặc Đức mặt mày nhăn nhó, đứng đơ một mình không nhúc nhích như bị ai điểm huyệt.

-Này,… - Thấy Thanh Thảo đã đi xa mà Đức vẫn cứ đứng mãi ở vị trí đó, Nhật Khôi đành đi ra, huých vai Đức một cái. – Làm cái gì vậy? Người ta đã đi xa lắm rồi.

-Cô ta làm vậy là có ý gì chứ? – Đức vẫn không thèm để ý đến bạn của mình, vẫn chìm vào những dòng suy nghĩ rối bời, đưa hai bàn tay lên ghép thành hình dạng mà Thanh Thảo vừa làm, nhìn theo đủ mọi hướng nhưng vẫn không thể hiểu được.

-Mùa đông thiên nga thường đi tìm chỗ trú ẩn và mùa xuân chúng sẽ bơi ra rồi đi tìm nhau.

-Ý cậu là gì?

-Đây rõ ràng là đôi chim thiên nga khi cùng nhau bơi và chụm đầu vào với nhau. Cậu nhìn đi, cái cổ cong cong như vậy, cái đầu chụm lại. – Nhật Khôi không chắc về điều này, nhưng nhìn thái độ của cậu bạn, cậu quyết định nói theo hướng như mình biết rõ điều này và điều này là thật. - Chắc đó là một cách để thổ lộ tình cảm với cậu đó. Cô gái này cũng thật là thú vị. – Nhật Khôi thả ra một câu nhẹ bâng.

-Thổ lộ tình cảm? Không thể nào. – Đức cũng giật mình khi nghe thấy mấy từ này, miệng thì phủ nhận đó, nhưng trong lòng thì có lâng lâng.

-Không sai đâu. – Nhật Tông vẫn trả lời một cách tỉnh bơ. – Đưa tay vào ngực nhé, rồi móc từ chỗ này ra, đưa cho cậu như vậy, là cái gì, chắc chắn ý là muốn móc cái thứ đang đập thình thịch ở đây, ở đây nè để đưa cậu. Móc hết tâm can đưa cho một người, còn có thể là ý gì được nữa đây.

Với tính cách bình thường của Đức thì đừng nói tới việc Nhật Tông dám trêu đùa cậu, mà ngay cả việc Nhật Tông liên tục dí tay vào ngực anh, hay chĩa tay về phía mặt cậu như vậy cũng đủ để Đức bẻ gãy tay của Nhật Tông rồi. Nhưng hiện tại, trong đầu của Đức chỉ vang vảng hai từ “thổ lộ”. Thanh Thảo vừa rồi mới thổ lộ với anh sao? Đức mặt mày nhăn nhó suy nghĩ. Thấy vậy, Nhật Tông lại càng cảm thấy hứng thú hơn. Cậu bạn này, anh quen từ nhỏ. Chưa bao giờ anh ta thấy cậu ta nhăn nhó mặt mày hay đăm chiêu suy nghĩ đắn đo về một việc gì như vậy. Vừa rồi, cậu ta còn bị một nô tì đá đến mức khuỵu cả chân nhưng lại không hề tức giận, lại còn mặt mày nhăn nhó bận tâm việc người ta có thích mình hay không. Đúng là rất thú vị.

-Cậu làm sao vậy hả? Cô ta thổ lộ với cậu thì sao? Trong cái hoàng cung này, người đứng xếp hàng để được thổ lộ với cậu còn chưa đến hàng vạn người sao? Có gì đáng phải bận tâm chứ?

-Cô ấy khác với các cô gái khác. – Đức bất giác phản bác. Rồi cũng giật mình thấy lạ khi mình kích động như vậy.

-Được rồi…được rồi… - Nhật Tông phì cười trước phản ứng quá đà của cậu bạn mình. Xem ra, cậu bạn mình cũng đã lớn thật rồi. Dù vậy, Nhật Tôn vẫn muốn trêu chọc Đức thêm. Anh lắc đầu bữu môi. – Nhưng cô gái này cũng thật không biết thân phận của mình.

-Thân phận cô ta làm sao? Cậu mau cút đi cho tôi.

-Cậu sinh nhật lần này là 15 tuổi rồi nhỉ? – Mặc cho bị đuổi, Nhật Khôi vẫn dai dẳng muốn trọc cậu bạn đến cùng.

-Thì sao?

-À, không sao. Chỉ là vậy là đã đến tuổi rồi.

-Đến tuổi cái gì chứ. Nói nhảm. – Đức không muốn nghe cậu bạn mình lảm nhảm thêm nữa liền xoay người bỏ đi một mạch.

-Này, đợi tôi với.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.