Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần đầu xuất cung

Tiểu thuyết gốc · 4534 chữ

(Tôi: Đăng Mạnh Huỳnh, anh cũng đã gần ba mươi rồi. Ở chỗ của anh, bằng tuổi anh người ta đã có con lớn cả rồi, anh không có ý định gì sao?

Đăng Mạnh Huỳnh: Ý định gì?

Tôi: Thì là lập gia thất đó. Trong ba điều bất hiếu, không có con cái nối dõi, thờ tự là tội bất hiếu lớn nhất! Anh không biết sao. Và trung hiếu là hai nghĩa vụ cơ bản quan trọng nhất của con người mà.

Đăng Mạnh Huỳnh: Đối với tôi, chỉ có bảo vệ sự an toàn của Hoàng thượng là quan trọng nhất.

Tôi: Cũng phải, xưa nay trung hiếu đều lưỡng toàn. (Khó xử, quay sang Đức) Vậy còn anh? Sao anh lại thay đổi ý kiến, đồng ý đưa Thanh Thảo xuất cung vậy?

Đức: Thích. (Khoang tay nhắm mắt)

Tôi:…(Có thể bỏ vụ phỏng vấn mọi người này đi được không? huhu)

---

Sáng hôm sau, theo lệnh, Thanh Thảo bưng khay trà sen đến cho Hoàng thượng. Cô cầm ấm trà, rót cho Hoàng thượng một ly và từ từ lùi ra sau lưng người.

-Hoàng thượng. – Giọng điệu của Thanh Thảo có phần tà mị. một tay cầm con dao dí sau lưng Hoàng thượng.

-Thanh Thảo, cô muốn gì.

Hoàng thượng vẫn ung dung như không có chuyện gì xảy ra, đưa tách trà Thanh Thảo vừa rót cho lên, tham lam hít hà cái hương thơm của loại trà đặc biệt mà chỉ có Thanh Thảo mới tạo ra được. Thanh Thảo còn chưa kịp mở miệng thì ‘bụp’, chỉ nghe tiếng Thanh Thảo đau đớn hét lên và ngã xuống, con dao trong tay cô cứ vậy rơi thẳng xuống đất.

-Đăng Mạnh Huỳnh, ngươi làm gì vậy?

Hoàng thượng nghe tiếng kêu thảm thiết của Thanh Thảo và thấy một bóng đen đang bay xuống trước mặt mình thì hiểu ngay, vội xoay người cúi xuống lo lắng hỏi Thanh Thảo.

-Không sao chứ?

-Còn không sao nữa, tay ta sắp gãy rồi. Không vui chút nào. – Thanh Thảo sờ sờ cánh tay phải của mình đã sưng đỏ và đau điếng.

-Hoàng thượng, người không sao chứ ạ? – Người áo đen kia cũng chạy đến quan tâm hỏi.

-Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Đăng Mạnh Huỳnh à Đăng Mạnh Huỳnh, khanh thậm chí còn không phân biệt được đâu là dao thật đâu là dao gỗ sao?

-Hạ thần có tội, xin Hoàng thượng trách phạt. – Tên áo đen lập tức quỳ một chân xuống nhận lỗi, Thanh Thảo dùng khay trà che đi lên từ phía trên, anh không hề nhận ra đó là dao gỗ, chỉ theo phản xạ mà phóng một viên đá vào cánh tay Thanh Thảo.

-Anh biết đây là dao gỗ rồi sao? – Thanh Thảo quên đau ngạc nhiên đứng bật dậy chất vấn Đức.

-Có ai muốn diễn trò mà lại đi lộ liễu cầm con dao ngay dưới khay trà như cô vậy không chứ.

Hoàng thượng ngồi trên ghế, khi Thanh Thảo bưng ly trà đến đã nhìn rõ mồm một con dao gỗ trong tay cô. Mặc dù buồn cười trước hành động quá lộ liệu của cô nhưng anh vẫn muốn diễn với cô đến cùng. Ai ngờ, chưa kịp làm gì thì đã bị tên Đăng Mạnh Huỳnh kia phá ngang.

-Chẳng vui gì cả. Mà còn tên áo đen kia nữa. Là ai vậy?

-Chỉ huy sứ Cẩm y vệ Đăng Mạnh Huỳnh đồng thời cũng là bạn thân từ nhỏ của ta, luôn bên cạnh bảo vệ ta.

-Bạn gì chứ, anh ta phải hơn anh cả chục tuổi ấy, lại còn to con như vậy.

Thanh Thảo đứng lên, đi một vòng quanh Đăng Mạnh Huỳnh xem xét rồi bất ngờ nhân lúc anh ta không để ý liên nhảy lên lưng, dùng tay khóa cổ anh ta. Đăng Mạnh Huỳnh không chút vất vả, tóm được Thanh Thảo và vứt cô xuống đất như vứt một chú mèo.

-Aaaa… Lưng của ta, tay của ta… huhu

-Thanh Thảo, … Đăng Mạnh Huỳnh, khanh có cần phải ra tay mạnh vậy không? Còn không mau gọi thái y đi.

-Tuân lệnh.

-Thôi thôi, thái y thì khỏi đi. Bù lại, người của anh khiến tôi bị tổn hại thân thể như vậy, anh phải đền bù cho tôi đi. – Thanh Thảo ngừng kêu la, ngồi dậy nhìn Đức với ánh mắt đầy mưu mô.

-Khi cô ngoan ngoãn bưng trà đến cho ta, ta đã biết cô lại đang tính toán trò gì trong đầu rồi. Nói đi.

-Chúng ta xuất cung chơi đi.

-Xuất cung chơi?

-À không, ý ta là, ta thấy các ông vua thường xuất cung vi hành mà? Sao anh chán ngắt vậy, ngày nào cũng chỉ biết quanh quẩn trong cung.

-Ta chưa thấy có ai lại dám dụ dỗ vua đi chơi đâu đó.

-Ơ, ta có nói là đi chơi à, ta nói là đi vi hành, quan sát thực tế dân tình để mắt thấy tai nghe dân chúng đang sống ra sao, dân chúng đang suy nghĩ như thế nào, rồi mà còn từ đó…

-Dừng lại. – Còn không ngăn Thanh Thảo lại không biết cô ấy sẽ còn thao thao đến bao giờ. – Ta sẽ suy nghĩ thêm việc này.

-Ta muốn xuất cung mà, ta muốn xuất cung, ta muốn xuất cung… Đi mà, nha nha, Đức à, Đức tốt bụng nhất …

-To gan, sao cô dám kêu tên húy của Hoàng thượng như vậy chứ.

Thanh Thảo còn chưa kịp nói hết câu thì ‘Xoẹt’. Thanh kiếm trong tay Đăng Mạnh Huỳnh được rút ra trong chớp mắt và nằm gọn trên cổ cô. Thanh Thảo nuốt nước bọt “ực”, tròn mắt nhìn lưỡi kiếm sắc bén chắc có thể chẻ đôi chẻ ba được cả ngọn tóc của cô.

-Đăng Mạnh Huỳnh, cất kiếm đi. Chính ta đã cho phép cô ấy gọi ta như vậy khi không có người ngoài. – Rồi quay sang phía Thanh Thảo – Thôi được rồi, nể tình cô cũng đã hao công tổn sức nhiều như vậy, ngày mai trẫm sẽ dẫn cô xuất cung.

-Thật hả? Tôi biết anh rất tốt mà. Đức muôn năm.

Thanh Thảo quên cả việc đau đớn, đứng bật dậy nắm lấy tay Đức liên tục lắc qua lắc lại. Thanh Thảo nhảy chân sáo trong phòng, đầu không ngừng suy nghĩ về những việc mà cô có thể làm khi xuất cung.

Sáng hôm sau, đúng như đã hứa, Hoàng thượng cùng Thanh Thảo cái trang vi hành. Thanh Thảo lòng vui sướng không ngừng nhảy chân sáo miệng ngân nga những giai điệu xáo trộn của các bài hát mà cô chỉ thuộc một phần.

Òa, nơi đây đúng là kinh thành rồi, náo nhiệt quá.

Tất cả những gì Thanh Thảo nghĩ ra trong đầu chỉ có vậy. Tâm trí cô toàn bộ đã đổ hết vào các hàng quán trước mặt. Cô sung sướng chạy nhảy hết từ quán này sang quán khác. Cái này, cô đã thấy nhiều trong mấy bộ phim cổ trang Trung Quốc, không ngờ nó vẫn còn ở hiện tại. Nếu theo như trong phim thì khi cô mua bất cứ thứ gì cũng sẽ có một bạch mã hoàng tử lẽo đẽo đi sau trả tiền cho cô. Thời của cô đến rồi. Thanh Thảo mỉm cười quay sang nhìn Đức khuôn mặt vẫn bình thản, lạnh lùng đang đi bên cạnh cô. Cuối cùng cô cũng có cảm giác mình được trở thành nhân vật chính trong bộ phim do chính mình đóng rồi.

-Ơ, tiểu thư, cô phải trả tiền chứ?

-Hả? Anh ấy…

Ủa, Hoàng thượng …?

Thanh Thảo đưa đôi mắt ngạc nhiên, pha chút hoảng hốt và nhiều nhất là chất chứa sự thất vọng tìm kiềm bóng hình cao ngạo vừa rồi vẫn ở cạnh mình và giờ đã đang ngồi thư thả nhâm nhi một tách trà tại một quán bên đường. Mọi niềm vui trong ánh mắt của Thanh Thảo đã hoàn toàn tan biến.

Gì chứ, mơ làm nhân vật chính khó vậy sao.

Thanh Thảo vừa nghĩ vừa phụng phịu không hài lòng ra mặt, thất thểu đi về phía Hoàng thượng.

-Sao? Không phải cô thích rời khỏi ta lắm sao? Sao chưa được 3 khắc đã quay về rồi.

-Tôi cũng muốn đi lắm, đi luôn ấy. Nhưng trên người tôi không có một đồng nào, anh bảo tôi đi thế nào chứ.

-Hóa ra cô cũng chỉ có vậy thôi hả? – Hoàng thượng vừa đưa ly trà lên thưởng thức mùi hương của nó, vừa lạnh lùng không đến cả nhìn Thanh Thảo một cái mà buông ra một câu khiến cho người đối diện bốc hỏa từ đầu đến chân.

-Chỉ có vậy!!! Vậy tôi phải thế nào? Tôi mới có 13 tuổi thôi, 13 tuổi đấy anh biết không. Tôi còn đang trong tuổi ăn tuổi học. Tuổi được nuông chiều và được ăn uống chơi bời thỏa thích, tuổi được cho tiền tiêu vặt, tuổi được mua cho những thứ đồ đẹp. – Thanh Thảo vừa nói vừa lén nhìn sắc mặt của Hoàng thượng để xem anh ta có hiểu ý mình nói không nhưng… cô lại phải thất vọng thở dài bữu môi. Quả nhiên là không thông.

Đồ máu lạnh, đồ không có tính người. Xíu tiền với anh có là gì mà không cho người ta được một chút chứ?

Thanh Thảo vừa thầm mắng Đức vừa tiếc nuối nhìn những thứ xinh đẹp trước mắt như đang trêu ngươi cô. Như vậy thì cô ra khỏi cung làm gì chứ, cũng chỉ là đi từ một nơi bức bối này sang một nơi bức bối khác thôi à. Thanh Thảo phụng phịu thở dài.

“Cạch” Thanh Thảo giật mình quay qua nhìn, trên mặt bàn là … tiền kìa. Thanh Thảo biết Hoàng thượng ngoài mặt thì tỏ ra lạnh lùng nhưng vô cùng tốt mà. Cô tủm tỉm đưa tay lên cầm lấy số tiền trên mặt bàn.

-Cô làm cái gì vậy?

-Không phải anh cho tôi tiền sao? – Thanh Thảo ngơ ngác hỏi.

-Là tiền nước. - Hoàng thượng vừa nói vừa dùng quạt chỉ vào cốc nước mình vừa uống.

-À, tiền nước!!! – Thanh Thảo mặt mày méo mó như muốn khóc, cô nhẹ nhàng đặt lại tiền về chỗ cũ. – Chỉ là một cốc nước thôi mà, có cần phải uống đồ đắt vậy không chứ.

-Còn không mau đi. – Không quan tâm đến nét mặt nhăn nhó như vừa bị đánh của Thanh Thảo, Hoàng thượng đứng lên và lạnh lùng buông một câu.

-Tôi còn chưa được uống gì mà.

-Cô có tiền sao?

-À…thì… chẳng lẽ anh không thể mua cho tôi một cốc nước thôi hay sao?

-Tại sao tôi phải làm vậy?

-…

Sao lại có loại đàn ông như vậy chứ? Mà cũng đúng. Anh ta là vua mà, đâu có lý do gì để mua nước cho một cung nữ như mình chứ. Đúng là con trai ở đây đến một chút ga lăng cũng không có. Phim với ảnh. Chỉ giỏi lừa người thôi.

Thanh Thảo vẫn bất mãn, đứng yên không chịu nhúc nhích. Nhưng Hoàng thượng lại không để ý mà cứ vậy bỏ đi một mạch.

-Cô không muốn đi ăn hả? – Hoàng thượng không thèm ngoài đầu lại mà chỉ nhả ra một câu nhẹ bâng.

-Đi ăn? – Thảo nào cô thấy đói đói, là do đã đến giờ ăn rồi. Thanh Thảo phấn phích quên hết bực bội vừa rồi, nhanh chóng chạy theo. Khi vừa đuổi kịp Hoàng thượng thì luôn miệng hỏi. – Anh đãi hả? Chúng ta sẽ đi ăn gì vậy? Có ở gần đây không? Chắc là sẽ đi ăn món đặc sản nhỉ? Đồ ăn bên ngoài cung chắc sẽ khác nhiều với đồ ăn trong cung. Anh ăn thử bao giờ chưa? Có ngon không? À à, chỗ anh ăn thì chắc chắn là ngon rồi. – Thanh Thảo vui vẻ cười nói, chỉ nghĩ đến đồ ăn thôi là quên hết sự đời, tự hỏi rồi lại tự trả lời.

-Là đây. – Hoàng thượng cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, dừng đột ngột khiến cô mất đà đâm sầm vào lưng của anh. Nơi mà Hoàng thượng nói đến, vô cùng đặc biệt, vì nó có thiết kế không hề giống như những nơi khác. Có cảm giác như một nhà hàng theo hình thức quê hương tại Hà Nội vậy. Thanh Thảo ngỡ ngàng đứng ngẩn ngơ. Liệu đây có phải là quán ăn của người Việt không nhỉ? Thanh Thảo mang hy vọng lớn lao và không đợi Hoàng thượng đi vào, cô một mình chạy vào trước và đưa mắt nhìn khắp bốn phương. Chủ quán, chủ quán đâu rồi. Chắc chắn phải có người nào đó là người Việt ở đây chứ.

-Mùi hương ở đây rất hấp dẫn đúng không? – Hoàng thượng nhìn dáng vẻ cô hớt hải chạy vào trong thậm chí không thèm đợi anh thì không nhịn được cười.

Rốt cuộc cô ta ngoài ăn ra có thể nghĩ được gì khác nữa không nhỉ?

Hoàng thượng nhếch môi nghĩ thầm.

-Ở đây, … - Thanh Thảo tính nói ở đây có người Việt không? Nhưng cô vẫn chưa thể nói chuyện này với Đức. Đức thậm chí còn không cho cô đi lại tự do, không cho cô tiền để cô có cơ hội bỏ trốn, vậy thì tốt nhất không nên để cho anh ta biết chuyện này thì hơn.

-Sao?

-À, tôi định nói đồ ở đây chắc ngon lắm. Nhìn xem, đâu còn bàn nào trống. – Thanh Thảo cười ngốc đánh trống lảng. Cô đúng là thượng thừa trong vấn đề này.

-Cái đó cô không phải lo.

-Công tử, công tử đến rồi ạ? – Đức vừa dứt lời thì một người từ trong quầy cung kính đi ra chào anh. – Chúng tôi đã chuẩn bị một bàn riêng cho công tử ạ. Mời công tử đi lối này.

-Anh là khách quen của quán này hả? – Thanh Thảo nghé vào gần tai của Đức và thì thầm hỏi.

-Không, ta chỉ mới đến đây 1,2 lần thôi. Quán này mới mở được hơn 1 năm, nhưng vì cách nấu nướng khá đặc biệt, vị lạ nên rất đông khách.

-Vậy mà người ta nhận ra anh ngay. Ai nói tiền không phải là thước đo chính xác nhất để đánh giá con người chứ… Đều dùng thước đo này đây thôi. – Thanh Thảo vừa bữu môi vừa lắc đầu ngán ngẩm.

-Cô còn không đi đứng đó làm gì?

-Đi, đi chứ.

Thanh Thảo lon ton chạy theo Hoàng thượng, đồng thời không ngừng nhìn ngó hết bên này đến bên kia, nhưng thực sự, bố trí và bài biện ở nơi này đều rất rất giống với một quán ăn gần nhà cô. Mẹ cô thường xuyên đưa cô và Tuấn ra quán đó ăn phở vào mỗi sáng chủ nhật. Phở của quán đó phải nói là hết chỗ chê luôn.

Không gian quen thuộc của quán khiến cho tâm trí của Thanh Thảo hoàn toàn bị cuốn theo những hồi ức khi còn ở nhà. Cô bỗng thấy nhớ mẹ da diết, cô cảm thấy nhớ những lời cằn nhằn của mẹ, nhớ những hôm phải tất tả chạy đi học, nhớ bạn bè ở trường với những lần nói xấu thầy cô và trốn học đi chơi, la cà vào những hàng quán ăn vặt,… Cô đã ở đây 3 năm rồi, không biết trong thời gian qua, mẹ cô sống thế nào, ngộ nhỡ… Chỉ nghĩ đến đó thôi cũng khiến Thanh Thảo rùng mình sợ hãi. Cô phải nhanh chóng tìm cách trở về nhà thôi.

-Cô sao vậy?

Thỉnh thoảng, Đức lại thấy Thanh Thảo như vậy. Bất thần như người mất hồn. Gương mặt lo lắng khác hoàn toàn với con người vô ưu vô tư bình thường của cô. Cô gái mà ngay cả khi đứng trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thái hậu cũng không mảy may có lấy một chút sợ hãi, thì điều gì có thể khiến cô phải lo lắng đến vậy chứ?

-Hả? Tôi nhớ nhà. – Thanh Thảo không dễ nói ra điều này. Nhưng hôm nay, nơi này, khiến cô không thể kiềm lòng.

-Nhớ nhà? Ý cô là phủ thái sư? Cũng phải, nghe nói cô và tiểu thư Lý Đạo Uyển thân như chị em ruột. Vậy lát nữa ta sẽ đưa cô ghé qua phủ thăm tiểu thư Đạo Uyển.

-A… Không. Ừ. – Thanh Thảo cũng không thể nói về vụ quê hương mình là một đất nước khác, chỉ đành biết ậm ừ cho qua chuyện.

-Vẫn như lần trước. – Đức vừa ngồi xuống bàn đã quay sang nói với phục vụ bằng một chất giọng đều đều không cảm xúc. Đức muốn đồ ăn lên càng sớm càng tốt, vì anh biết chỉ cần được ăn thì tâm trạng của Thanh Thảo sẽ tốt lên.

-Anh đến đây bao nhiêu lần rồi mà giờ mới cho tôi đi cùng, ích kỷ.

Đức không nói gì chỉ đưa mắt nhìn dòng người đang đi lại phía dưới. Thanh Thảo cũng buồn chán đưa mắt xem lại một lần nữa từng chi tiết và con người trong quán. Thật sự thật sự là rất giống. Không biết chừng chủ quán này chính là người Việt Nam. Cô nhất định phải lưu ý nơi này. Nếu chủ quán này là người Việt, nếu ông tốt bụng, biết đâu cô sẽ tìm được người giúp cô có thể trở về Việt Nam. Suy nghĩ đó khiến tâm trạng cô thoải mái hơn rất nhiều.

Những món ăn dần dần được đưa lên.

Oa, chính là mùi vị này, trái với những món ăn được nấu ở trong cung, mùi vị này thật sự rất quen thuộc.

Thanh Thảo cảm thán. Cô ăn ngấu nghiến tất cả những món ăn được đưa lên. Thậm chí còn không đợi Đức ăn trước. Ánh mắt cô tỏa sáng. Cô cười sung sướng thỏa thích tận hưởng mùi vị quen thuộc này. Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn đầu bếp nơi này là người Việt rồi. Cô nhất định phải tìm cách tiếp cận anh ta.

-Ngon vậy sao? – Đức không nhịn được cười, nhìn Thanh Thảo bằng ánh mắt châm biếm và cái nhếch môi chế giễu.

Đức nhớ có lần Thanh Thảo đã từng nói khi các cung nữ mang đồ ăn lên.

-Những món này tuy nhiều và đa dạng đó nhưng chế biến, gia vị khá đơn giản. Cách bố trí bài biện cũng không quá ấn tượng. Chỉ được xếp ba sao trên năm sao so với những món ở chỗ tôi.

Mặc dù lời Thanh Thảo nói anh hoàn toàn không hiểu gì, anh chỉ cho rằng Thanh Thảo học tiếng Hàn chưa đến nơi đến chốn và bắt cô phải tiếp tục chăm chỉ học. Nhưng việc cô chê đồ ăn trong Ngự trà thiện phòng của anh không ngon bằng món cô từng ăn khiến anh có chút không vui. Đầu bếp trong cung đều là những người có bàn tay tài hoa được tinh chọn từ khắp nơi trên cả nước, lẽ nào lại không bằng tay nghề của một ai đó?

-Ngon hơn đồ trong Ngự trà thiện phòng hả?

-Ừ, ngon lắm. Những món này chắc chắn ngon hơn đồ trong Ngự trà thiện phòng rồi. – Thanh Thảo vẫn không nhìn lên, mắt tập trung vào mấy đĩa thức ăn, mồm phồng căng vì thức ăn.

-Chắc chắn ngon hơn? Hừ. Ăn từ từ thôi, có ai giành của cô đâu. – Đức cũng không thể không thừa nhận cách nấu nướng, nêm gia vị và bày biện món ăn ở đây rất đặc biệt và lạ. Anh nghe nói nơi đây mới mở ra đã thu hút khách, thậm chí luôn kín chỗ, ai muốn ăn phải cho người đến báo trước để giữ chỗ.

-Vii…ì ng…gon qu…quá… - Miệng cô đã đầy đến mức cô không còn có thể mở miệng ra được nữa.

-Cô sinh vào năm con heo đó hả?

-Hụ. Sao anh biết hay vậy. Haha.

-Không biết xấu hổ.

Thanh Thảo không muốn đôi co với Đức nên chỉ lườm anh một cái sắc bén.

May cho anh là tâm trạng tôi đang tốt đó.

-Chào thiếu gia, không biết hôm nay các món ăn có vừa miệng không ạ? – Một ông chú tầm ngoài ba mươi khúm lúm lễ phép đi đến hỏi Đức.

-Ừ, được. – Đức thậm chí không thèm quay qua nhìn ông ta lấy một cái, mắt không rời khỏi cô gái đang ăn như đã bị bỏ đói vài ngày phía đối diện.

-Vậy thì may quá. Nếu có bất cứ điều gì cần căn dặn xin thiếu gia cứ gọi tiểu nhân ạ. – Ông ta vẫn cúi đầu không ngẩng lên, chân phải đưa lên định đi lùi ra ngoài thì

-À – Thanh Thảo chợt như nghĩ ra điều gì, vội vàng bỏ miếng sườn trong tay xuống – đợi đã, ta có việc muốn thỉnh cầu.

-A, tiểu nhân không dám, tiểu thư có điều gì cần căn dặn xin cứ nói ạ.

-À, căn dặn thì không có – Thanh Thảo khẳng khái phẩy tay – chỉ là đồ ăn rất ngon và hợp khẩu vị, không biết ta có thể gặp đầu bếp ở đây không?

-A, mọi cái khác thì tiểu nhân không dám từ chối tiểu thư, nhưng, đầu bếp ở đây là người từ phương xa đến, anh ta tính tình lại kỳ quái, nhất quyết không chịu gặp bất cứ ai hết. Tiểu nhân cũng không có cách nào ép được anh ta. Mong tiểu thư thông cảm.

-Nếu anh ta không tiện ra đây thì để ta đi xuống đó cũng được. – Thanh Thảo không chịu thua, đứng lên định đi xuống phía bếp. Nếu nói là từ phương xa đến thì không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn là người Việt rồi. Vị món ăn như vậy, chắc chắn không thể nào sai được.

-Xin tiểu thư dừng bước. – Ông chủ quán nhanh chân đứng chặn lại trước mặt Thanh Thảo khiến cô mất đà đâm sầm vào người ông và ngã xuống đất.

-To gan, ngươi nghĩ ngươi đang làm gì vậy hả? – Đức tức giận đứng bật dậy quát và đi đến đỡ Thanh Thảo dậy.

-Xin thiếu gia tha tội, xin tiểu thư tha tội. – Ông chủ quán hoảng sợ quỳ lạy van xin. – Tiểu nhân không có ý mạo phạm... Nhưng thực sự là tên đầu bếp ấy rất kỳ quái, không nể nang gì bất cứ ai. Có lần, hắn ta đã tạt cả chảo đồ ăn nóng vào người khách hàng khi họ cố tính xông vào bếp. Tiểu nhân chỉ là lo cho sự an nguy của tiểu thư nên đã mạo phạm. Xin tiểu thư tha tội.

-Ồ, tên đầu bếp ấy cũng thú vị đó, ngươi nói vậy rồi ta lại càng phải đi xem. – Thanh Thảo ương ngạnh cứng đầu không chịu thua định nhanh chân lách qua người ông chủ quán nhưng Đức đã kịp thời đưa tay giữ lấy cổ áo cô.

-Cô bớt gây chuyện đi. – Nói rồi anh kéo và dí người cô về lại chỗ ngồi.

-Tôi chỉ…

-Điều kiện trước khi ra khỏi nhà cô đã hứa với ta là gì cô còn nhớ chứ?

-Tuyệt đối nghe lời anh, tuyệt đối không được gây chuyện. – Thanh Thảo phụng phịu tỏ vẻ không hài lòng.

-Vậy thì ngồi yên đó và ăn hết chỗ này đi.

-Tuân lệnh. – Thanh Thảo đưa tay lên trán, làm bộ dạng phục tùng. Không còn cách nào khác, nếu cô cứ cố tình làm trái lời anh thì không khéo lại bị áp về cung ngay và không có cơ hội xuất cung lần sau ấy chứ.

-Không có chuyện gì nữa, ông lui đi. – Đức vẫn giữ bộ mặt lạnh băng quay qua nói với ông chủ quán.

Thật sự đã rất nhiều lần Thanh Thảo bị bất ngờ trước sự trững trạc trước tuổi này của Đức. Anh ta chỉ hơn cô có 2 tuổi nhưng từ cách hành xử, suy nghĩ và cách nói chuyện, đều rất có uy và không hề bị áp đảo dù đối phương có là bất kì ai.

-Nhìn cái gì. – Ánh mắt của Đức vẫn đang hướng về phía cửa sổ, không hề nhìn cô nhưng dường như mọi cử chỉ của cô anh ta đều nắm gọn trong lòng bàn tay.

-Anh có mấy mắt vậy hả? – Thanh Thảo thấy con người này vô cùng kỳ diệu.

-Lại ăn nói linh tinh.

-Xì… - Nói chuyện với cái người mặt lạnh hơn tiền này chỉ tổ khiến cô bực mình hơn thôi. Cô cầm đũa nhưng quên cả việc gắp đồ ăn ăn, trong đầu cô đang thầm nghĩ cách để cắt đuôi được tên Đức này và tiếp cận được anh đầu bếp kia.

-Cô lại đang suy tính âm mưu gì đúng không? Bỏ ngay đi.

-Tôi đâu có. – Bị nhìn thấu tâm can, Thanh Thảo vội chuyển hướng ánh mắt, đưa mắt ra nhìn dòng người đang qua lại dưới đường.

Nhưng điều vừa đập vào mắt cô là gì vậy? Thanh Thảo ngạc nhiên không tin nổi vào mắt mình nữa. Cô có nhìn nhầm không, người kia, không phải là… Lý Đạo Uyển và Vương gia sao? Thanh Thảo đưa tay dụi mắt rồi lại chớp chớp mắt. Nhưng cô không hề nhìn nhầm. Hai người này tiến triển nhanh quá. Cô vừa nghĩ vừa bất giác mỉm cười, thấy vui thay cho họ.

-Cô cười cái gì vậy? – Đức đúng là luôn bị cô ta làm cho tò mò, rốt cuộc thì trên gương mặt của cô ta có bao nhiêu sắc thái biểu cảm vậy? Anh trồm người qua gần phía cô, định đưa mắt nhìn theo hướng của Thanh Thảo đang nhìn thì…

-Này, - Thanh Thảo bỗng dùng hai tay bóp chặt lấy hai má của anh ta và quay đầu anh ta lại phía mình, hiện tại, mắt của hai người chỉ cách nhau một khoảng bằng hai đỉnh mũi của hai người. – Chúng ta ra ngoại ô chơi đi. – Thanh Thảo vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt mèo, thực ra là giống cáo hơn, của mình. Ít có ai vượt qua được chiêu này của cô.

Bạn đang đọc Sen Xanh Giữa Đông sáng tác bởi NguyenThaoGaeul
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NguyenThaoGaeul
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.