Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 30

Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Trước đây, mặt đất không thể liên lạc được với các trạm không gian bên ngoài là bởi vì khi bọn sinh vật không biết tên bay lơ lửng trên không trung chúng sẽ tiết ra một loại bột mịn, loại bột này bay lơ lửng trong không khí có tác dụng như một lớp màng ngăn cách giữa mặt đất và không trung gây cản trở việc truyền và nhận tín hiệu giữa hai bên.

Sau khi các nhà nghiên cứu vũ trụ phát hiện ra vấn đề này, họ lập tức tiến hành nghiên cứu về thành phần của loại bột mịn kia. Cuối cùng nghiên cứu đã thành công vào ngày hôm trước, họ mất thêm một ngày để hoàn thành việc chế tạo ra tên lửa chống lại chúng.

Khi vệ tinh xung quanh gửi những bức ảnh chụp được về, các nhân viên giám sát đều sửng sốt trước một tấm hình được chụp lại.

Đó là hình ảnh một cơ giáp rách nát đang chiến đấu với bọn quái vật, thậm chí tay trái đã gãy làm đôi nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc chém giết bọn chúng.

Thanh đại đao trên tay cơ giáp giống như lưỡi hái trên tay thần chết, không ngừng cướp đi mạng sống của những sinh vật kia.

Trước sức mạnh to lớn đó, tất cả mọi người đều bị chấn động, trong lòng họ dâng lên ý chí chiến đấu mạnh mẽ.

Những cơ giáp rách nát và cả những thanh kiếm bình thường nhất đã tạo nên một phong cảnh tươi đẹp.

Xác của những con quái vật với đầy đủ các loại màu sắc bị cô cắt ra thành từng đoạn và trải đều trên mặt đất. Nhìn từ trên cao xuống nó giống như một bức tranh nghệ thuật không có quy tắc, hoang dã nhưng tráng lệ.

Lũ quái vật dần phát hiện ra kế hoạch xâm chiếm nơi tị nạn của mình đã thất bại. Chúng muốn rút lui nhưng Thời Dư điều khiển cơ giáp mang theo thanh đại đao của mình, giẫm lên cái chân què của xác một con bọ ngựa xanh.

Cô vừa đung đưa đao vừa mở kênh công cộng ra nói: “ Này! Người anh em, mọi người đừng vội đi! Chúng ta đánh thêm vài trận nữa nào! Không mất nhiều thời gian đâu!”

Tất cả những người đang ngây người đều tỉnh táo lại ngay lập tức, họ đều đồng loạt thốt ra một câu từ tận đáy lòng.

Mẹ kiếp, cô ta thật kiêu ngạo!

………….

Thời Dư cũng không biết tại sao mình lại áp đảo được đối phương như vậy, cô chỉ cảm thấy càng đánh cơ thể càng phấn khích, khiến cho mọi sự mệt mỏi đều biến mất.

Như thể cô được sinh ra với bản năng chiến đấu, sinh ra đã thích đánh nhau.

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện cái gọi là nhẹ nhõm tất cả chỉ là ảo giác của mình. Khi cô xuống khỏi cơ giáp, cảm giác nặng nề khiến cô suýt chút nữa ngã xuống đất.

Thời Dư xoa xoa huyệt thái dương, bèn ngồi xuống điều hoà hơi thở, vừa định chuồn đi thì cổ áo bị túm lại. Sau lưng hóa ra chính là người đàn ông trẻ tuổi mới nãy mắng ba người bọn họ.

Thời Dư vừa kiểm điểm lại hành vi của mình, không sao, rất tốt, rồi nở một nụ cười lấy lòng: “Anh Tân, anh túm lấy em làm gì?”

Phong Hiểu đúng lúc cất xong cơ giáp và đi tới, nghe thấy hai từ “anh Tân”, khóe miệng khẽ giật một cái, nghiêm túc nói: “Đội trưởng Lâm Tạ có chuyện gì sao?”

Thời Dư lập tức nâng cao tinh thần , người thanh niên hai mươi mấy tuổi trước mắt này hiện đang điều hành mọi công việc của nơi tị nạn- Lâm Tạ sao?

Ồ, anh ta trông thật trẻ, nhưng tuổi thọ trung bình của con người trong thời đại tinh tế là 300 năm, công nghệ y học còn rất tiên tiến. Vẻ ngoài trẻ trung cũng có thể hiểu được.

Cô ngoan ngoãn đứng dậy gọi một tiếng “Đội trưởng Lâm Tạ.”

Lâm Tạ nới lỏng cổ áo phía sau cô, nhìn cô từ trên xuống dưới, một lúc lâu sau mới nói “Ba người đi theo tôi một chuyến.”

Trên trán Thời Dư hiện lên một dấu chấm than cực lớn, cô liếc mắt nhìn, phát hiện xung quanh là tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, có vẻ hưng phấn nhìn cô. Có người tò mò nhìn, có người kinh ngạc.

Lúc này cô mới nhớ tới mình vừa làm cái gì.

Cmn! Lâm Tạ không phải là muốn đem cô đi làm lính nghĩa vụ chứ?

Cô không muốn, cô không muốn, cô cự tuyệt!!!

Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói miệng thì Thời Dư đã bị Lục Đông Ngôn cùng Phong Hiểu một trái một phải lôi đi.

Nhóm người lần lượt đi vào phòng họp tạm thời ở nơi tị nạn.

Thời Dư sau trận chiến vừa rồi đã mệt đến mức toàn thân mềm nhũn, bụng kêu réo, thừa lúc không ai chú ý, liền cầm một ống dinh dưỡng trong tay chuẩn bị nhấm nháp. Lục Đông Ngôn và Phong Hiểu vờ như không quen biết cô.

Thời Dư không bận tâm họ nghĩ gì, chỉ sau khi uống xong ống dinh dưỡng cô mới thấy cảm giác nặng nề biến mất.

Lâm Tạ vờ như không nghe thấy những âm thanh kì lạ của cô, chỉ ngồi xuống chiếc bàn dài và bảo ba người họ ngồi vào chỗ bên cạnh.

Ngay khi ba người vừa ngồi xuống, Lâm Tạ liền hỏi “Mấy người có thể lực và tinh thần lực cấp bậc bao nhiêu, trước đây từng trải qua huấn luyện điều khiển cơ giáp chuyên nghiệp chưa?”

Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Đến Tinh Tế, Tôi Trở Thành Chiến Thần của Căng Di
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Dau123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.