Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiến vào Tàng Kinh Các.

Tiểu thuyết gốc · 2321 chữ

Sau buổi gặp mặt vừa rồi cũng đã qua năm ngày. Hiện tại Tiêu Viêm đang làm khách tại Mục gia, bây giờ hắn đang ở trên giường của phòng ngủ dành cho khách ngồi xếp bằng, nhắm mắt tập trung tu luyện đấu khí.

Mỗi một lần hít vào rồi lại thở ra của hắn đều mang theo dòng khí nóng ẩn chứa đấu khí mạnh mẽ để cho không gian xung quanh đều bị xoắn vào lại.

Từ sáng sớm hắn đã bắt đầu tu luyện đến bây giờ là giữa trưa.

"Cốc! Cốc!"

Chợt có tiếng gõ cửa phòng hắn đột nhiên vang lên cắt đứt việc tu luyện của Tiêu Viêm, sau lớp giấy trên cửa số là hình bóng của một nữ tử đang đứng ở đó.

"Ai đó?"

Hắn lên tiếng hỏi, bản thân bắt đầu cảnh giác. Việc này hoàn toàn bình thường, dù sao đi ra ngoài cũng không thể quá tin tưởng bất cứ thứ gì hoặc là quá thoải mái không đề phòng.

"Ngài Dương Tiêu, tiểu nữ là nha hoàn được Mục thiếu phái đến nhắc ngài rằng Tàng Kinh Các đã mở ra."

Giọng trẻ tuổi của nữ tử vang lên ở phía ngoài, lúc này Tiêu Viêm cũng thử cảm ứng trên người nha hoàn này rồi phát hiện không có năng lượng nào đặc biệt mới buông lỏng một chút cảnh giác.

"Đa tạ, ta biết rồi. Làm phiền cô nương báo cho Mục thiếu rằng Dương mỗ sẽ tới ngay."

Hắn mở miệng đáp.

"Đã rõ, tiểu nữ sẽ báo lại cho Mục thiếu ngay."

Nha hoàn nói rồi liền rời đi.

Sau khi nàng rời đi Tiêu Viêm mới nhẹ nhõm thở dài. Ở nơi xa lạ như này làm hắn lúc nào cũng cần cảnh giác.

"Tiểu Viêm tử, thế nào?"

Từ bên trong chiếc nhẫn đeo trên tay tỏa ra một làn mê vụ màu trắng rồi dần dần bay lên cao, làn sương mù này bắt đầu ngưng tụ thành hình dáng của Dược Trần.

"Lão sư, mấy hôm ở đây cũng tốt. Vị thiếu gia nhà họ Mục này trên cơ bản không có phái người đi thăm dò chúng ta.

So với khi hắn ở buôn bán hôm trước thì dường như là hai con người hoàn toàn khác nhau."

Mấy hôm này Tiêu Viêm trừ tu luyện ở trong phòng ra thì cũng có đi ra ngoài quan sát, hắn phát hiện Mục Kiên tuy không phải dạng xuất chúng nhưng cũng không phải người đặc biệt ngu ngốc.

Còn chuyện với Lục Lệ thì Tiêu Viêm cũng chỉ có thể đánh giá rằng là vì yêu mà trở nên ngu muội đi.

"Ừ, người như vậy cũng đáng để kết giao."

Dược Trần trầm ngâm một hồi rồi nói.

Tiêu Viêm cũng gật đầu đồng ý, lúc này hắn từ trên giường đi xuống, từ trong nhẫn lấy ra Huyền Trọng Xích rồi đeo đằng sau lưng, lấy mũ chùm lên đầu để che đi diện mạo của bản thân. Lúc này cả người hắn lại lộ ra một sự thần bí lại cường đại để cho người có cảnh giới thấp nhìn vào run sợ.

"Được rồi, đi thôi sư phụ."

Dược Trần theo tiếng nói của Tiêu Viêm lại chui vào bên trong nhẫn.

Mục gia, nơi này phải nói vô cùng rộng lớn.

Từ bên ngoài cửa đi vào chính là sân vườn, hai bên trái phải của nơi này là cổ thụ cao cao che phủ bầu trời, mỗi một chiếc lá là một thế giới, mỗi một đường gân lá là một tuyến thời gian riêng biệt; còn có ao nước thần chứa đầy cá chép màu vàng, thỉnh thoảng lại có một con cá nhảy lên khỏi mặt nước rồi vượt Long Môn cuối cùng hóa rồng.

Qua sân vườn là nhà chính với ba tầng lầu, đó là nơi tiếp khách đồng thời cho khách nhân ngủ lại. Còn về phần Tàng Kinh Các, nơi đó nằm ở phía sau nhà chính cách đó vài dặm, được đặt giữa một cái sân lớn với nền đá ngọc xanh lam.

Tàng Kinh Các có chín tầng lầu, càng lên cao thì đại biểu cho công pháp càng quan trọng và cần được bảo mật chặt chẽ. Tầng một là nơi cất giữ các bản sao công pháp thu thập từ khắp nơi, thậm chí có chút ít công pháp phổ thông của Mục gia cũng sẽ để ở nơi này cho thế nhân chiêm ngưỡng.

Tầng một Tàng Kinh Các vào một khoảng thời gian nhất định trong năm sẽ mở ra để cho người ngoài có thể tiến vào mà không cần yêu cầu nào cả, Tiêu Viêm trước đó nghe không rõ liền tưởng rằng đi vào nơi đây cần điều kiện gì đó nên mới ra mặt cứu Mục Kiên.

Hiện tại là giữa trưa, trời nắng chói chang lại tràn đầy nóng bức, nhưng vẫn có đến hàng ngàn người các tu sĩ đã đến đây chờ đợi từ rất sớm. Đối với bọn họ thì nắng nóng hay những ảnh hưởng của thời tiết đã không thể tác động được đến bản thân nữa rồi.

"Tán tu tụ tập lại thật nhiều."

Mục Kiên dù chứng kiến nhiều lần nhưng cũng không hết nổi sự rung động trước cảnh tượng trước mắt. Các tán tu tất cả đều thu liễm lại khí tức nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được áp lực kinh khủng đang tản mạn ra từ phía bọn họ.

Tháng trước, lão cha của hắn đang đi vân du ở bên ngoài liền truyền tin về báo rằng bản thân sẽ không về nhà trong một thời gian sắp tới. Cuối cùng ông phân phó Mục Kiên để hắn chủ trì sự kiện mở ra Tàng Kinh Các lần này.

Tầng một Tàng Kinh Các cách mặt đất khoảng vài trượng với bậc thang bằng ngọc xanh nối xuống mặt sân. Tiêu Viêm cùng Mục Kiên đi song song với nhau từ phía bên ngoài sân đi vào, bọn họ xuyên qua đám người mà không hề né tránh rồi đi đến tầng một, những người phải né tránh chính là những tu sĩ không môn không phái kia. Bởi bọn họ nhận ra Mục Kiên là ai và vì cái gì mà hắn đến đây.

Sau khi đi lên bậc đá, Mục Kiên quay lưng lại với cửa của lầu các rồi đối mặt với đám người tán tu. Lúc này, hắn bình tĩnh lại sự rung động trước đó rồi hít một hơi thật sâu.

"Tầng một Tàng Kinh Các sẽ mở ra ngay bây giờ! Các vị có thể chép lại công pháp rồi mang đi, nhưng tuyệt đối không phá hoại kinh thư, không gây rối trật tự, không được đi lên tầng hai nếu như không có sự cho phép của Mục gia ta!

Người vi phạm hai điều đầu tiên sẽ lập tức bị đuổi ra ngoài rồi cấm vĩnh viễn khỏi nơi này! Còn nếu như vi phạm điều thứ ba thì sẽ lập tức bị tiêu diệt ngay tại chỗ!"

Mục Kiên dùng pháp lực truyền vào tiếng nói của mình để cho hàng ngàn tu sĩ ở đây đều nghe thấy.

Những gì hắn cảnh báo cũng được các tu sĩ vô cùng xem trọng, bởi lẽ trước đó rất nhiều người đã từng thử qua cuối cùng nhận lấy cái kết vô cùng thích đáng.

"Nếu như tất cả đều đã nghe rõ lời ta nói thì lần thứ ba trăm hai tám tầng một Tàng Kinh Các sẽ mở ra cho tán tu với thời gian là ba ngày bắt đầu ngay bây giờ!"

Sau khi Mục Kiên dứt lời, cửa gỗ phía sau hắn đột nhiên mở ra, khí lãng bàng bạc từ bên trong bắt đầu tuôn ra, mùi sách cũ trải qua vô số năm tháng bắt đầu tràn ra ngoài.

Các tu sĩ thấy vậy cũng không lập tức xông vào mà vẫn đứng yên lại im lặng không nói lời nào, điều này để cho Tiêu Viêm đang đứng cạnh Mục Kiên khó hiểu.

Một tu sĩ vô danh đứng tuyến đầu đoàn người, ngay trước mặt Tiêu Viêm lúc này đột nhiên giơ lên hai tay, ánh mắt sắc bén lại nghiêm nghị. Vô số tu sĩ phía đằng sau cũng theo đó mà giơ hai tay lên.

"Đa tạ Mục gia giúp đỡ! Ngày Đạo ta thành cũng là lúc báo đáp Mục gia!"

Bọn họ chắp tay lại, quanh thân như có rồng phượng bay lên, khí thế áp đảo thiên địa đồng thanh nói, thanh âm đó để cho cả thành Lạc Nhật đều vì đó mà run rẩy chấn động. Các tu sĩ bất kể là ai thì vào giờ khắc này cũng vô cùng biết ơn nhà họ Mục, bởi vì nhờ đó mà bọn họ mới có thể tiếp xúc được phương pháp tu luyện đúng đắn.

"Đa tạ các vị!"

Mục Kiên cũng chắp tay đáp. Cuối cùng hắn cùng Tiêu Viêm tránh ra nhường đường cho đám người đi vào.

Các tu sĩ lúc này hóa thành vô số tia sáng cuối cùng bay vào bên trong Tàng Kinh Các với tốc độ nhanh nhất của mình.

"Bọn họ đã vào rồi, như vậy thì Dương mỗ cũng xin phép."

Tiêu Viêm lúc này lên tiếng nói đồng thời chắp tay cảm tạ Mục Kiên.

"Dương huynh lên đi vào đi, nơi này được mở ra trong ba ngày. Ta đã nói với quản lý nơi đây là cho phép huynh đi lên tầng hai rồi."

Mục Kiên cũng lên tiếng nói đồng thời đưa cho Tiêu Viêm một miếng ngọc bội màu xanh lam, dường như thứ này chính là vật để quản lý nơi này nhận biết thân phận.

"Đa tạ!"

Tiêu Viêm lần nữa lên tiếng cảm tạ, cuối cùng hóa thành một tia sáng bay đi với tốc độ chóng mặt.

Tại một nơi nào đó trong của chư thiên.

Ầm! Ầm!

Từng tia sáng thi thoảng lại lóe lên cùng với tiếng nổ vang kinh người phát ra khắp nơi để cho Đại Đạo đều theo đó mà chôn vùi đổ vỡ. Sau khi Đạo sụp đổ thì cái khí hồng mông ánh tím lại xuất hiện theo sau tản mạn ra một loại ý vị huyền diệu khó tả.

Lúc này khí hồng mông liền giống như có vô thượng tạo hóa, chỉ trong nháy mắt nó tạo dựng lên một Đại Đạo khác để thay thế cái cũ, Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật.

Vô thượng tạo hóa, một thế giới cứ như vậy lại hình thành sau đó lại diệt vong.

Vào thời khắc này giữa hư không liền có hai bóng người tồn tại từ trước đó, một nam một nữ. Bọn họ ngồi trong hư không với một cái bàn đặt giữa hai người, trên bàn đặt ấm chén trà bằng ngọc, nước bên trong là trà Ngộ Đạo vẫn còn nóng.

"Tên đệ tử kia của ngươi thiên phú có vẻ rất cao nha, đã như vậy còn là luyện đan sư. Bí mật trên người hắn còn rất nhiều nữa chứ, thật thú vị."

Dạ Lăng tay trái cầm quạt xếp, tay phải cầm chén trà nhâm nhi một ngụm rồi nói.

Mái tóc dài màu trắng theo gió mà bay múa, đôi mắt đỏ mê người lại để cho chúng sinh khiếp sợ, bạch y trên thân để lộ ngực trần, vạt áo không ngừng tung bay giữa trời, lộ ra dáng vẻ vô cùng phóng đãng. Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn là bộ dạng như vậy, Ma Đế người khoác chiến giáp chỉ xuất hiện khi chiến đấu, nhiệt huyết tràn đầy mà thôi.

"Ngươi cũng vậy, từ xưa đến giờ vẫn như thế."

Đế Thiên nhắm hai mắt lại, không nhìn chúng sinh, không nhìn thiên địa nhưng dường như nàng lại có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của người thanh niên trước mặt.

"Chó chê mèo lắm lông! Từ xưa đến nay ngươi cũng thế, trừ cha mẹ ngươi cùng ta ra thì có ai nói chuyện được với Nữ Đế tiếng tăm lẫy lừng khắp chư thiên đâu?"

Dạ Lăng hừ lạnh một tiếng rồi nói, thần sắc có chút không vui vẻ gì. Hắn cảm giác đối phương giống như có ý nói móc mình chuyện gì đó.

"Thiên phú của tên đệ tử mà ngươi thu nhận kém như vậy, chả lẽ ngươi chịu thua rồi sao?"

Nàng lên tiếng hỏi nhẹ.

"Cá cược thì phải như vậy mới vui chứ, năm đó chúng ta không phải chính là như vậy sao? Dùng thiên phú tầm thường nhất đi đạp đám thiên kiêu rơi xuống vực sâu của tuyệt vọng, cầm lấy thứ mà bọn họ tinh thông lại am hiểu nhất để vả mặt lại.

Như vậy mới sảng khoải chứ!"

Vẻ mặt Dạ Lăng đột nhiên cao hứng trở lại, khi nói với Đế Thiên thì tựa như đứa trẻ lên ba muốn khoe với mẹ chuyện gì đó vậy.

"Tùy ngươi, đến lúc thua đừng đổ thừa tại sao."

Đế Thiên cũng không muốn nói đưa, cầm lấy chén trà từ trên bàn đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Thân ảnh của nàng sau đó liền biến mất.

"Sao đã đi rồi? Thật là mất hứng."

Dạ Lăng bĩu môi có chút không vui nói, hắn cầm lấy ấm chà rồi đưa lên trực tiếp rót thẳng vào miệng mình ừng ực.

"Chẳng ra làm sao."

Người thanh niên cảm thấy vị trà đột nhiên nhạt hẳn đi, cuối cùng hắn cũng biến mất.

Bạn đang đọc Sau Khi Vô Địch Ta Đi Du Lịch Thế Giới Anime sáng tác bởi LýThấtDạ2020
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LýThấtDạ2020
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.