Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên qua

Phiên bản Dịch · 2648 chữ

Khi màn đêm buống xuống, bầu trời đêm đầy sao.

Tĩnh Vương phủ nằm ở giữa phố Thanh Hà, Từ sáng sớm lụa đỏ và đèn lồng đã được treo khắp mọi nơi trong vương phủ. Khi trời tối, đèn lồng được thắp sáng lên, từ xa nhìn lại, như một dải màu đỏ vàng rực rỡ. Những người hầu bận rộn ra ra vào vào ở của lớn cùng với tiếng pháo ầm ĩ trước bậc thềm đều làm nên một không khí náo nhiệt vui vẻ.

Khi cơn gió nhẹ đầu xuân ở Giang Nam thổi qua, ánh nến trong ngọn đèn lồng đỏ lay động, chữ hỷ dán trên đèn lồng cũng lay động dập dờn.

Hôm nay là ngày Tĩnh vương phủ có hỷ sự, ngày ba tháng hai, là một ngày lành hoàng đạo.

Hoàng thượng nói, ngày ba tháng hai, mọi việc đều khơi thông, là một ngày tốt cho việc cưới hỏi.

Vệ việc liệu ngày hôm nay có phải là ngày tốt lành hay không, điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là hoàng đế muốn vào hôm nay Tĩnh Vương phải cưới vợ, cho dù hôm này Tĩnh vương phủ có tang đi chăng nữa cũng phải để quan tài qua một bên, trước tiên cứ thổi kèn đánh trống đón vị tướng đó vào cửa rồi nói sau.

Lời nói của vua, nặng tựa ngàn cân, tất phải nghe theo.

Cho dù vị thiên tử này, hai năm trước bị phản quân giết thẳng vào đế đô Ngiệp Thành, như chó nhà có tang dẫn theo bách quan chạy xuống phía nam trong hoảng loạn, chạy suốt đến Dư Hàng mới có con đường sống.

Tuy nhiên, hoàng đế giống chó nhà có tang đi chăng nữa cũng vẫn là hoàng đế. Hơn nữa, vị thiên tử này mấy ngày trước vừa giành được một trận thắng, giờ là lúc đầy đắc ý và kiêu ngạo.

Rốt cuộc thì ai mà không biết, vị tướng bất khả chiến bại, đáng sợ của nước Đại Lương đã bị bắt và bị đánh gãy cả hai chân.

Đó quả là một chuyện hạnh phúc.

Đại Cảnh có chuyện vui, Tĩnh vương phủ cũng có chuyện vui. Nhưng hai việc đại hỷ này cuối cùng đến trước cửa Tĩnh vương phủ, lại biến thành khung cảnh như cha chết mẹ chết.

Rốt cuộc..

Các vị tướng quân khác bị bắt, nào giết nào tróc gân lột da, đó là chuyện bình thường.

Thế nhưng, cái vị tướng quân này lại mặc giá y gả vào Tĩnh vương phủ làm thiếp.. này, này là cái việc gì thế không biết!

Vì vậy, Tĩnh vương phủ ngày hôm nay kèn trống rộn ràng, đèn lồng rực rỡ, đốt pháo gần như cả ngày, nhưng trong vương phủ lại chả có khuôn mặt nào hiện lên dáng vẻ tươi cười cả.

Mọi người đều tấp nập bận rộn ra vào xem náo nhiệt, nhưng mỗi người đều ngầm nhíu máy không dám nói.

Loại yên lặng này lan tràn trong bầu không khí vui sướng. Càng đi vào trong, bầu không khí càng thêm buồn tẻ.

Đặc biệt là ở An Âm Đường.

An Ẩn Đường là nơi ở Tĩnh vương điện hạ. Hai từ "An Ẩn" là tên do đại sư trong cung trích từ Kinh Diệu Pháp Liên Hoa đặt cho y.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao, Tĩnh vương đã ốm yếu từ trong bụng mẹ, cơ thể của y chưa bao giờ được khỏe mạnh. Cơ thể bệnh tật như vậy mà sống đến bây giờ, có thể coi như là được nhận một chút Phật quang.

An Ẩn Đường lúc này đầy yên lặng trong ánh sáng đèn đuốc sáng trưng.

Toàn bộ An Ẩn Đường đều treo lụa đỏ, nhưng bên trong phòng treo chưa đến một nửa. Đêm xuống, trong viện ánh nến rực rỡ, gió thổi mang theo hơi ấm, vài cây đường lê trăm tuổi lay động trong gió, cơn gió mang theo những cánh hoa trắng muốt rơi xuống dưới đất.

Trong viện những nô tỳ ra ra vào vào, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mọi người đều biết, vương gia hôm nay tâm trạng không tốt.

Vương gia vốn dĩ đã ít nói, hiếm khi cười, vẻ mặt lúc nào cũng thâm trầm khiến người ta khó đoán, đoán không ra rốt cuộc trong lòng đang nghĩ cái gì.

Ngày hôm này thậm chí càng tồi tệ hơn.

Nghĩ cũng đúng, vương gia tuy rằng đoạn tụ, nhưng cũng không phải người thịt rau đều ăn. Cũng không thể ban thưởng cho một tên tướng quân địch quốc bị đánh què chân cho vương gia làm thiếp?

Khoan không bàn đến chuyện người này nguy hiểm đến đâu, như con thú bị vây khốn, nhưng thánh chỉ hoàng thượng ban xuống quả thật là phi lí, nó khác gì viết một sắc lệnh sỉ nhục và đập thẳng vào mặt vương gia.

Vì vậy, sắc mặt vương gia kém như thế cũng là điều dễ hiểu. Bọn họ cũng chỉ là hạ nhân, chỉ có thể cẩn thận làm việc để không gây họa tránh lại rơi mất đầu,

Căn phòng một mảng yên lặng.

Vì đã cưới thiếp vào cửa, nên vương gia cũng không cần đích thân đón tiếp, nhưng động phòng là tất yếu.

Vì vậy, Tĩnh vương gia đã sửa soạn từ sớm, mặc vào bộ hỷ phục màu đỏ chỉ vàng, tóc đen cài ngọc quan.

Y đang ngồi trên giường, nhưng tay lại cầm một cuốn cách.

Người hầu đứng lặng lẽ ở bên cạnh, không ai dám quấy rầy y.

Một nô tỳ từ ngoài sân thận trọng bước vào. Nàng nghe lệnh của quản gia vào bưng một chậu nước cạnh bàn trang điểm.

Nàng cúi thấp đầu, mắt không dám nhìn loạn, chắp tay trước mặt. Không khí trong viện đã đủ kìm nén, nhưng không ngờ trong phòng vương gia còn tồi tệ hơn.

Trầm hương lặng lẽ cháy trong lư, đồ đạctrong phòng trang trọng cổ kính, đèn sáng như ban ngày. Rõ ràng, đó phải là một nơi yên bình và tĩnh lặng, nhưng nó dường như là yêu ma trong âm tào địa phủ, đến nỗi chân nàng run lên vì sợ hãi.

Nàng gỗ gắng hết sức không dám phát ra tiếng động, lặng lặng cúi đầu hành lễ với vị vường gia đang ngồi trên giường, rồi nhanh nhẹn đi bưng chậu đồng trên mặt đất.

Nhưng không phải lúc nào nàng cũng hầu hạ trong phòng, nên không quen thuộc. Khi bưng chậu đứng lên không cẩn thận làm mép chậu đụng vào bàn gỗ, phát ra tiếng động trầm đục, nước bắn ra ngoài một ít.

Cuối cùng một tiếng này, đã đánh vỡ không khí chết chóc trong phòng.

Tay thị nữ run lên, toàn thân như bị kéo căng lên, hấp tấp ngẩng đâu giương mắt nhìn vị chủ tử ngồi trên giường.

Nàng nhìn thấy, vương gia giương mắt, ánh mắt lặng lặng rơi trên người nàng.

Ánh mắt đó, nhìn thật là đẹp. Hình dáng hẹp dài, đuôi mắt hơi nhếch lên bộ dạng lười biếng, lông mi dài, lại có đôi lông mày hơi hếch lên, lười biếng lại mê hoặc, như thư hùng mạc diện trên sách, như yêu quái câu hồn đoạt phách.

Trên đuôi mắt đẹp như vậy lại điểm thêm một nốt ruồi son nhỏ. Dưới ánh đèn chập chờn, quả thực như muốn hút hết hồn phách người ta.

Nhưng tiểu thị nữ toàn thân đều lạnh ngắt.

Đôi mắt kia, đen không thấy đáy, dưới màu sắc diễm lệ, kiêu căng lại băng lãnh, rõ ràng như đang nhìn một vật chết.

Chân nàng mềm nhũn, quỳ rạp dưới đất, chậu đồng lách cách rơi xuống đất, nước đổ ra đất bắn tung tóe.

Giang Tùy Châu cứng đờ phất tay áo, ý bảo tiêu cô nương này lui xuống.

Nàng như được đại xá, vừa quỳ gối cúi đầu tạ tội, sau đó nhắc cái chậu động ứt trên mặt đất lên và loạng choạng bỏ đi.

Giang Tùy Châu nhìn biểu tình hoảng loạn của cô gái, trong lòng có chút hoang mang.

* * *mình là ai? Dọa người đến thế ư?

Nhưng câu hỏi này y không dám hỏi ra. Tất nhiên, cũng không ai có thể giải thích được.

Y nhớ là mình vừa mới trả lời tin nhắn cua một sinh viên xong liền tắt máy đi nghỉ ngơi. Đối với y, đây chỉ là một ngày cực kỳ bình thường - ngoại trừ hôm nay anh nhận được một luận văn, nó thật sự hơi quá nghiệp dư.

Dù sao thì y cũng là giảng viên của trường đại học J được vài năm và đã hướng dẫn nhiều sinh viên ra trường. Luận văn cổ quái hiếm lạ gì y cũng từng gặp qua rồi, tự nhận kiến thức cũng coi như rộng rãi, lúc đối mặt với sinh viên cũng coi như ôn tồn. Tra lời một cách thoải mái, tự nhiên, duy trì trạng thái lông mày cũng không nhăn.

* * * Nhưng đó là lần đầu tiên y thấy một học sinh chuyên sử, dựa vào lịch sử không chính thống, viết như một bài văn kể chuyện với những thăng trầm, đầy cung bậc cảm xúc.

Cậu viết rằng, tướng quân sáng lập nhà Lương, Đinh Bắc Hầu Hoắc Vô Cữu dẫn binh đi diệt Cảnh, là khổ tâm khó mà thổ lộ. Nguyên nhân là vì khi làm con tin ở Nam Cảnh, hắn được một vương gia ốm yếu phong hào là "Tĩnh" ở Nam Cảnh cưới làm vợ lẽ, tên này tính danh không rõ, là một tên vương gia ốm yếu. Sau ba năm tủi nhục, hắn trở lại Bắc Lương. Đem đại quân tốc độ cực nhanh diệt Cảnh, cũng là do ghi hận trong lòng.

Chính vì điều này, vị này chỉ có một vài nét bút tích trong chính sử, Tĩnh vương chết trẻ, cũng là chết một cách bất thường.

Hắn ta không chết vì bệnh tật, nhưng là bị Định Bắc Hầu chặt đầu. Vì để báo mối thù năm xưa, Định Bắc Hầu đã treo đầu hắn ta trên tường thành Lâm An, ròng rã tròn ba năm.

Lúc đó Giang Tùy Châu cảm thấy cậu nhóc này, có lẽ đã chọn sai chuyên ngành, cậu nên đi làm biên kịch.

Chuyện này đối với sử gia chuyên nghiệp như bọn họ mà nói, chả khác gì là nghiên cứu lịch sử nhà Thanh từ phim "hoàn châu cách cách".

Do đó, Giang Tùy Châu đã phê bình cậu không thương tiếc, cuối cùng đưa ra ý kiến sửa đổi của chính mình: Đổi chủ đề và viết lại từ đầu.

Sinh viên đó cũng rất cứng đầu.

"Thầy làm sao biết được giã sử là giả? Thầy cũng không thể vì như vậy mà nói luận văn của em là hồ ngôn loạn ngữ được! Cho dù Thầy nghiên cứu rất nhiều tư liệu lịch sử, Thầy cũng chưa từng trải qua, chưa từng nhìn thấy mà!

Nhận được câu trả lời như vậy, Giang Tùy Châu cười khẩy.

Tôi nghiên cứu lịch sử, còn cần phải tự mình trải qua? Thế nếu tôi nghiên cứu sinh vật cổ, chả lẽ còn muốn tôi lên núi làm khỉ nữa à?

Y lạnh lùng đẩy gọng kính của mình và trả lời:

" Nói rất có đạo lý, nhưng luận văn, viết lại. "

Trả lời xong câu này, y cười cười, xoa xoa vai gáy bị đau rồi tắt máy.

Nhưng đúng vào lúc này, xung quanh đột nhiên tối đen.

Mất điện rồi?

Nhưng xung quanh tối đen, thậm chí còn không có một chút ánh sáng lờ mờ nào thường phát ra vào ban đêm.

Giang Tùy Châu sững sờ, cố gắng vươn tay tìm nguồn điện trên bàn.

Nhưng không đợi y đưa tay ra, xung quanh đột nhiên sáng rực lên.

Đó là ánh sáng từ ngọn đèn, nhưng nó đang lung lay, chớp tắt.

Ngọn đèn soi sáng phạm vi xung quanh y.

Y thấy mình đang ngồi trong phòng dưới ánh đèn vàng ấm áp. Đồ đạc xung quanh đều là đồ cổ, được ngăn bằng bình phong, nhiểu đồ quý giá các thứ. Còn có động thiên, tao nhã uy nghiêm. Mặc dù xung quanh không có màu sắc tươi sáng, trông có vẻ cổ xưa, nhưng ánh sáng chói lọi của những đồ vật đó lại mang một vẻ hoa lệ và trang nghiêm.

Căn phòng vô cùng rộng rãi, xung quanh có rất nhiều thị nữ đứng bên, nhìn thoáng qua cũng có khoảng bảy tám người. Bọn họ đều đang cúi đầu, không hề thấy chật chội

Giang Tô Châu có chút hoang mang.

* * * ảo giác?

Y cụp mắt xuống.

Lúc này Y thấy mình mặc một bộ y phục dài màu đỏ với tay áo rộng. Vải tơ lụa có vẻ quý giá, chỉ tơ vàng thêu những hoa văn hình mây phức tạp, ẩn hiện lấp lánh dưới ánh đèn.

Nhìn cách thức chế tạo này có thể là thời kì cuối nhà Cảnh đầu nhà Lương.

Giờ Y đang cầm trong tay một cuốn sách, chữ được viết dọc từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, là kiểu chữ phồn thể, nhìn mực in còn trong giai đoạn dùng bản khắc để in ấn.

Bên cạnh tay y là một chiếc bàn thấp, gỗ hoàng hoa lê, trên bàn đặt một tách trà, y từng thấy qua ở trong viện bảo tàng.

[ chén trè men sứ trắng có hoa văn sơn trà trong lăng mộ của quý tốc cuối thời nhà cảnh]

Giang Tùy Châu hai mắt vô hồn.

* * *Mình là ai, đây là đâu? Làm sao mà những thứ được đào ra từ những ngôi mộ cổ lại có thể nằm trên bàn của mình?

Đúng lúc này, một thị nữ phát ra một tiếng động nhỏ, điều này làm thu hút sự chú ý của y.

Nhưng ngay khi anh quét mắt qua, và chưa kịp nói lời nào, cô bé khoảng mười mấy tuổi đã sợ hãi đến mức khuỵu chân xuống, nước văng tung tóe trên sàn nhà, không ngừng quỳ lạy.

Ngược lại, dọa Giang Tùy Châu sững sờ luôn.

Y cố gắng giữ bình tĩnh, giơ tay ra hiệu cho nàng lui xuống.

Chỉ thấy tiểu cô nương ôm cái chậu mừng rỡ bỏ chạy, chạy chưa được mấy bước suýt bị nước dưới chân làm trượt va vào người đàn ông đi vào.

" Hấp tấp vội vàng còn ra cái thể thống gì, còn không mau mau đi ra ngoài! "Người đàn ông mắng.

Giọng của thái giám.

Giang Tùy Châu ngước mắt lên nhìn hắn ta, liền thấy người đàn ông một đường chạy đến đây, khuôn mặt thanh tú, trên mặt mang theo ý cười.

Nụ cười rất chân thành, mang theo ba phần nịnh nọt.

" Chủ tử "

Hắn ta đên trước mặt Giang Tùy Châu, thành thạo hành lễ, xong đi qua bên cạnh y, cúi đầu nói.

" Kiệu của vị phu nhân đó đã đến. Chủ tử, ngài ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ giờ lành."

Giang Tô Châu yên lặng nhìn hắn, bàn tay giấu trong ống tay áo nhéo mình một cái.

Y không tin, Y có thể đột ngột mà xuyên đến đây.

Mà còn, đến hiện tại còn không biết rõ hoàn cảnh của bản thân, thế mà lại phải đón tiếp thêm một chuyện.. y phải động phòng hoa chúc.

Bạn đang đọc SAU KHI TÔI CƯỚI CHIẾN THẦN TÀN TẬT VỀ LÀM THIẾP của LƯU CẨU HOA
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TịnhMiêumieu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.