Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chết tâm

Phiên bản Dịch · 2993 chữ

Thời tiết giữa mùa hè, đoan ngọ vừa qua, vườn ngự uyển trong Tấn Cung bốc lên hơi nóng.

Trên hành lang bằng gỗ sơn son thếp của lục cung vẫn treo cắm xương bồ và ngải diệp, gió nóng thổi qua, tỏa ra từng đợt mùi thơm nồng.

Trâm Anh sống ở trong Ngọc Chúc Điện, lại là một căn phòng rất mát mẻ.

Cơ thể nàng vốn dĩ mảnh mai, đông sợ lạnh, hè sợ nóng, vào tháng nóng đỉnh điểm như thế này, mỗi ngày nàng phải đặt ba chậu băng ở trong phòng, mới xua đi cái nóng.

Hôm nay, trong phòng ngủ không có tỳ nữ nào bên cạnh phe phẩy quạt.

Sáng sớm thức dậy, Trâm Anh đã sai bọn cung nhân lui ra ngoài, ngồi một mình trước gương đồng.

Nàng giơ tay vén tóc mái lên, để lộ ra vầng trán nhỏ, đối diện với gương, yên lặng một lúc lâu.

Thiếu nữ trong gương trời sinh da trắng như tuyết, mày rậm môi đỏ, mặc một bộ xiêm y cổ xưa màu ngọc bích, ống tay rộng thắt lưng dài, trang sức trâm cài, mọi thứ đều vừa vặn.

Ngay cả tư thế ngồi, cho dù ngồi lâu bị đau lưng, nhưng vẫn thẳng như thước đo như cũ.

Trâm Anh khẽ nâng ống tay áo, bóng người trong gương cũng nâng ống tay áo lên theo.

Nàng cong khóe môi, gương mặt không trang điểm trong gương, cũng lộ ra biểu tình cứng ngắc không khác gì tượng gỗ là mấy.

Trâm Anh cúi người xuống gần, đôi mắt đen nháy nhìm chăm chú mình trong gương, như thể không nhận ra cả chính mình.

"Ôi chao, tiểu nương tử, sao còn ngồi ngẩn người ở đây?"

Bức màn gấm thêu kim tuyến trong nội thất đột nhiên bị vén lên, một bà lão mặc y phục màu xanh sẫm bước vào, giọng nói vang dội như đổ đậu: “Buổi lễ cập kê của tiểu nương tử sắp tới gần rồi, túi thơm thêu cho Thái tử điện hạ đã xong chưa? Không phải lão thân nói nhiều, tiểu nương tử thay vì ở đây lười biếng, không bằng chăm chỉ thêu mấy kim đi."

Giọng nói quản thúc quen thuộc, khiến con ngươi Trâm Anh khẽ động.

Nàng lập tức hạ tay xuống, một lọn tóc mái lòa xòa phủ xuống trán, thoáng chốc, cùng người dung nhan xinh đẹp động lòng vừa rồi giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Không sai, Trâm Anh nghĩ, nàng thực sự đã trở lại năm mình mười lăm tuổi, lúc còn chưa đến tuổi cập kê.

Ngọc Chúc Điện là điện phụ của Cung Hiển Dương, nơi ở của Hoàng hậu, nàng nhớ từ nhỏ mình đã sống ở đây.

Trâm Anh họ Phó, nàng là nhi nữ phòng ba của gia tộc Phó thị. Phụ thân nàng Phó Tử Tư, sau cuộc chiến Bắc phạt đầu tiên, cả nước áo mũ di chuyển về phía Nam, tiến vào thời nhà Tấn, theo huynh trưởng Phó Dung đến biên cương, đáng tiếc huynh đệ hai người đều tuẫn mình vì quốc sự.

Mẹ nàng, Đường Tố, xuất thân trong một gia đình giàu có, có điều "giàu có" này của Đường gia, là sánh ngang cả một quốc gia.

Nhất tộc Đường thị giàu có từ hồi tiền triều, kinh thành khi đó còn ở Trường An Trung Nguyên, Hồ Đế phương Bắc còn chưa xâm phạm biên cương. Đường gia ban đầu lập nghiệp bằng việc buôn bán ngựa, sau này kinh doanh lương thực vải vóc gốm sứ, mở rộng buôn bán, tích lũy bốn đời, tài sản trở nên kếch xù. Tới đời Đường Tố, Đường lão gia chỉ có duy nhất ái nữ này dưới gối, nuôi dưỡng cẩn thận lớn lên, sau giao hết tài sản trong gia tộc cho nhi nữ.

Đường Tố cũng không phụ lòng kỳ vọng, không chỉ nhận phần gia sản này của gia tộc, mà còn mạnh dạn tìm tòi, khai thông đường biển, dốc sức bán tơ lụa và đồ sứ Đường thị đi Tây Vực và các nước hải ngoại.

Danh tiếng "Đường phu nhân Đại Tấn" cũng từ đó mà lan xa khắp nơi.

Thời điểm đó nhân sĩ khác biệt, khinh thường nhất là thương nhân, Tấn Đế Lý Dự lại phá lệ phong cho Đường Tố tước vị "Quận chúa Tân Xương".

Vệ Hoàng hậu rất quý mến nàng, còn cùng Đường Tố kết nghĩa kim lam, xưng tỷ muội với nhau.

Có người biết oán thầm: Chiêu này là đang nịnh hót thì có, từ lúc về phía Nam đến nay, triều đình bị quý tộc phân chia quyền lực, khiến cho vương quyền suy yếu, quốc khố không đủ, đế hậu ấy mà, rõ ràng là đang muốn lấy lòng người giàu có nhất Tấn Triều.

Bất kể là thật hay giả, Phó Trâm Anh thân hôn cùng thái tử Tấn Triều, dựa vào giao hảo giữa Vệ hoàng hậu và Đường phu nhân quyết định.

Đáng tiếc tuổi thọ nàng không dài, một lần Đường Tố dẫn đội buôn ra biển, không may gặp phải một cơn bão, tất cả người trên thuyền đều tử nạn trên biển.

Tiểu Trâm Anh lúc đó mới gần ba tuổi, thừa kế toàn bộ gia sản kếch xù của Đường gia, biến thành đứa trẻ mồ côi.

Lý Dự vì vậy hạ chỉ, đưa người từ Phó gia vào trong cung nuôi dưỡng.

—— Cho nên, thiếu nữ cúi đầu, nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa như ý bạch ngọc thắt bên đai lưng: Cọc hôn sự này, không phải vì Phó Trâm Anh nàng, vì sao kiếp trước nàng luôn thận trọng, luôn cảm thấy mình làm chưa đủ? Là bởi vì mình không xứng với Lý Cảnh Hoán sao?

Túi thơm vàng kia, nàng muốn làm xong trước buổi lễ cập kê, không tiếc thêu đỏ cả mắt, tỉ mỉ từng đường kim, tặng nó cho Lý Cảnh Hoán.

Kiếp trước, nàng được hoàng hậu dạy dỗ từ nhỏ, Phó ma ma trong cung không ngại phiền phức ngày ngày dạy nàng bổn phận làm nương tử, đạo lý làm nữ nhi thuận đức; còn luôn nói, tương lai thái tử là chỗ dựa duy nhất của nàng, nàng phải yêu thương tôn trọng, mọi việc lấy thái tử hoàng thất làm đầu.

Hài tử giống như một giấy trắng.

Nghe nhiều những lời muôn hình muôn vẻ, xếp chồng lên nhau, lấp đầy trái tim Phó Trâm Anh.

Lý Cảnh Hoán đúng là không phụ lòng nàng, trong buổi lễ cập kê của nàng, dan díu cùng Phó thị nữ ở phía sau hòn non bộ bữa tiệc, bị nàng bắt gặp.

Mà cô nương dung mạo chỉnh tề kia là Phó Trang Tuyết, lần trước thấy nàng, đại huynh còn nói với nàng rằng, đây là họ hàng xa của Phó gia, tới kinh thành thăm người thân.

Gì mà họ hàng xa, đến tận ngày hôm đó Trâm Anh mới biết, hóa ra Phó Trang Tuyết là con riêng của đại bá phụ cùng một nữ tướng tộc Hồ.

Đại huynh Phó Tắc An là trưởng tử Phó gia, nữ nhân kia, chính là muội muội cùng cha khác mẹ của đại huynh.

Bọn họ sớm đã biết thân phận thật sự của Phó Trang Tuyết, chỉ mình nàng chẳng hay biết gì. Nói đến cũng thật nực cười, lẽ nào tính tình nàng ngang ngược, bắt nạt một nữ nhi cùng tộc sao?

Người huynh trường mình tín nhiệm nhất, biết rõ rằng mình và thái tử có hôn ước, còn giúp thái tử và Phó Trang Tuyết qua lại với nhau; người "mẫu hậu" nàng ỷ lại nhất, thì ra cũng sớm đã biết, nhưng buông trôi bỏ mặc.

Đến cả người mà nàng tràn đầy yêu mến Lý Cảnh Hoán........

"A Anh nàng tâm tư nhỏ, cô chỉ không muốn nàng hiểu lầm, trách lầm A Tuyết!....Nàng yên tâm đi, bất kể thế nào, nàng cũng là chính thê của cô."

Đối mặt với sự chất vấn của nàng, Lý Cảnh Hoán chỉ giải thích một câu như vậy.

Nhưng lúc nói lời này, cánh tay của Trâm Anh đã bị trận hỏa hoạn kia làm cho tàn phế.

Đó là sau khi nàng phát hiện chuyện giữa thái tử và Phó Trang Tuyết, dựa vào nhiều năm được giáo dưỡng, vì giữ thể diện cho thái tử, nàng đã không vạch trần chuyện này ở trước mặt tất cả quan khách trong yến tiệc, ngược lại nhịn xuống ủy khuất trong lòng, che giấu thay Lý Cảnh Hoán.

Lý Cảnh Hoán hứa sẽ cho nàng một câu trả lời.

Trâm Anh cho rằng câu trả lời của hắn chính là, đoạn tuyệt sạch sẽ với Phó Trang Tuyết, không nghĩ đợi tới đợi lui, đợi thấy Phó Trang Tuyết vào cung tìm mình.

Là Phó Tắc An đưa nào vào cung.

Khi đó, Trâm Anh đang ở thư các Tây Uyển, nghe người huynh trưởng bình thường khí độ trầm ổn, gần như dùng giọng cầu xin nói: "A Anh, mong muội cho A Tuyết một cơ hội để giải thích."

"Những năm qua A Tuyết. . sống không dễ dàng, muội ở trong cung đã lâu, không biết Bắc Triều bên kia khói bụi mù mịt, chinh phạt không ngừng, từ phía Bắc lưu vong đến đây, đoạn đường này người chết như ngả dạ, muội ấy từ cửu tử nhất sinh trở về......A Anh, A Tuyết còn nhỏ không hiểu chuyện, muội làm tỷ tỷ ít nhiều khoan dung một chút, được không?"

Đúng là không dễ dàng, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Phó Trang Tuyết bắt đầu rơi nước mắt kể khổ, nhiều năm qua sống không dễ, mong nàng tha thứ.

Trâm Anh cảm thấy bực bội trong lòng, lạnh lùng đi vòng qua kệ sách. Phó Trang Tuyết lại như không có mắt, theo sát nàng.

Ngọn lửa kia bùng lên như thế nào, đến bây giờ Trâm Anh cũng không nghĩ ra.

Chỉ nhớ trong tiếng khóc nức nở của Phó Trang Tuyết, Trâm Anh mơ hồ ngửi thấy mùi khét, lúc đó đang phiền lòng nên cũng không cảnh giác, sau đó Phó Trang Tuyết kêu lên một tiếng, ngọn lửa phía sau hai người đã bùng cháy dữ dội.

Trong thư các chất đống sách thẻ tre, chỉ cần một tia lửa nhỏ, tốc độ cháy là không thể tưởng tượng được. Phó Tắc An ở bên ngoài phát hiện động tĩnh, lập tức xông vào trong thư các, thấy Phó Trang Tuyết đang sợ đến mức nhũn cả chân, nhìn Trâm Anh một cái, quả quyết bế Phó Trang Tuyết lên, lao ra khỏi đám cháy.

Cái nhìn đó, khiến Trâm Anh lạnh cả lòng.

Nàng cũng muốn chạy, nhưng ngọn lửa quá lớn, chắn các cửa, may mắn lúc này, nàng nghe được một âm thanh ra lệnh quen thuộc: "Mau cứu người!"

Là thái tử.

Trâm Anh đang sợ hãi lại dấy lên hy vọng.

Sau đó, nàng trơ mắt nhìn, thân vệ thái tử chạy đến hộ tống huynh muội Phó Tắc An rời đi.

Thanh gỗ đang cuồn cuộn cháy rơi xuống trong tầm nhìn mơ hồ của Phó Trâm Anh.

Nàng theo bản năng giơ cánh tay lên che đầu, chờ thị vệ quay lại cứu, cánh tay phải của nàng đã bị bỏng nặng.

Phó Trang Tuyết phần tóc bị cháy nhẹ, yếu ớt dựa vào trong lòng đại huynh, hoảng hốt nhìn nàng.

"A Anh, thật xin lỗi."

Sau đó, đại huynh ngồi bên giường bệnh của nàng, hổ thẹn giải thích: “Sư huynh vốn tưởng, với tình cảm xưa nay của muội và Thái tử điện hạ, thân vệ bên cạnh điện hạ nhất định sẽ quan tâm muội đầu tiên, cho nên ta mới đi cứu A Tuyết, hai người đều có thể bình an vô sự..."

Lời giải thích của Lý Cảnh Hoán chính là: Hắn cho là với tình huynh muội nhiều năm nay giữa Phó Tắc An và Trâm Anh, A Tuyết là sau này tìm về, lúc nguy cấp, Phó Tắc An đương nhiên cứu muội muội nhiều năm trước, hắn sợ A Tuyết bị bỏ rơi, vậy nên hạ lệnh cứu A Tuyết trước.

Mỉa mai biết bao.

Bởi vì hai người đều cảm thấy nàng cực kỳ quan trọng với người kia, gặp phải nguy hiểm luôn có người bảo vệ nàng, cho nên, không hẹn mà cùng bỏ quên nàng.

Kiếp trước Trâm Anh nhẹ dạ mềm lòng, không có chính kiến, lầm đường tự thuyết phục chính mình tin tưởng vào lời giải thích kia.

Thái y chẩn đoán cánh tay phải của nàng bị bỏng nặng, phải cắt bỏ để giữ mạng sống, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: Biến thành tàn phế rồi, Phó Cảnh Hoán sẽ không cần nàng nữa.

Nàng sinh ra làm người mười lăm năm, chỉ vì theo đuổi một bóng người, mà hy vọng mười lăm năm đó sắp bị phá hủy rồi, điều đó khiến nàng sợ hãi hơn cả đâm xuyên lòng nàng.

"Trừ bỏ cắt cụt cánh tay, còn có một cách, chính là mỗi ngày cắt bỏ thịt thối rữa một lần."

Đối mặt với ánh mắt khẩn cầu của tiểu chủ, y quan lộ ra vẻ mặt không đành lòng: “Mong tiểu thư suy nghĩ kỹ, vết bỏng trên cánh tiểu thư quá lớn, biện pháp này chỉ trị ngọn chứ không trị tận gốc, chỉ càng tăng thêm đau đớn mà thôi."

Nàng đã u mê đến mơ hồ, thà chịu đau đớn vô tận, chứ không chịu cắt đi cánh tay bảo vệ mạng sống của mình.

Khoảng thời gian này, mỗi ngày hoàng hậu nương nương đều sai người đem đồ bổ tốt nhất đến điện Trâm Anh, khuyên nàng nên mở rộng lòng, nói nàng giờ đã trưởng thành, đợi vết thương bình phục, sẽ lập nàng là thái tử phi. Rồi sau đó cầm chiếc chìa khóa nàng đeo trên người đi, tỏ vẻ không quên ước hẹn.

Lý Cảnh Hoán cũng đến thăm nàng vài lần, nhìn cánh tay quấn vải thưa, lộ vẻ thương tiếc, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Sau đó dường như là không đành lòng nhìn thấy nàng chịu khổ, dần dần cũng không còn đến nữa.

Sau đó nữa, vết bỏng trên cánh tay nàng không thuyên giảm, thịt thối rữa phải cắt đi ngày càng nhiều, lộ ra cả xương. Lại thêm, ở trong ngọn lửa quá lâu, phổi bị tổn thương, nàng bắt đầu ho khan.

Người trong cung thầm xì xào, Phó Trâm Anh nàng bị bệnh lao.

Không lâu sau, hoàng hậu liền hạ lệnh, chuyển nàng đến La Chỉ Điện phía Bắc Uyển nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Cuối thu năm ấy, trời lạnh vô cùng.

Một tòa lãnh điện hoang vu, tối tăm lạnh lẽo.

Không ai đến thăm nàng cả, chỉ có thái y cách bảy ngày đến một lần, cắt bỏ vết thối trên cánh tay giúp nàng.

Da thịt nối với gân, gân hạ chôn cốt.

Tiếng máu thịt bị tách ra, không địch lại tiếng gió thu gào thét.

*

Hai năm tiếp theo, Phó Trâm Anh sống ẩn dật trong điện La Chỉ, kéo dài hơi tàn.

Hai năm sau, Lý Dự băng hà, Lý Cảnh Hoán xưng đế.

Nàng làm "thái tử phi" mười lăm năm, còn không được phong là phi, chứ đừng nói là phong hậu, không xuống được giường, không thể ra khỏi phòng, được cung nhân gọi là "nữ quân", giống như là cất nhắc.

Ngược lại nghe nói Phó Trang Tuyết được phong là quý phi.

Cơ thể Trâm Anh như nhũn ra, giống như là không xương.

Nàng tỉnh ngộ quá muộn, không thể xoay chuyển trời đất, lúc hấp hối chỉ hy vọng gia sản mà tổ phụ và mẫu thân để lại có thể dùng vào chánh đạo, giúp lê dân bá tính. Bằng không nàng chết, cũng không còn mặt mũi nào gặp tổ tiên nữa.

Không ngờ vận khí dường như muốn chống lại nàng, nghe nói sau khi Lý Cảnh Hoán lên ngôi, hạ quyết tâm muốn diệt trừ mấy đại gia tộc, thu hồi binh quyền. Kết quả, mấy gia tộc lần lượt nổi loạn, dân lưu lạc khắp nơi trong nước lợi dụng lúc hỗn loạn khởi nghĩa xưng vương.

Cuối cùng, không biết một An vương ở đâu chui ra, dẫn theo hai trăm ngàn binh lính tiến thẳng đến Kiến Khang, phóng hỏa cầu, chiếm giữ cửa Nam, vây hãm thành.

Chỉ đích danh, muốn Phó Trâm Anh, coi như lá bài trao đổi sự an toàn của kinh thành.

Phó Trâm Anh nằm trên giường nhỏ lạnh lẽo, sốt cao đến nỗi không ngồi dậy nổi, nghe Xuân Cẩn truyền tin tới, suy nghĩ đầu tiên chính là nực cười.

Tên phản vương ngu ngốc kia từ đâu ra thế, lẽ nào không biết, nàng đã là một phế tử, mất đi giá trị lợi dụng, không đáng một xu nào sao?

Tin tức sau đó truyền đến khiến nàng không cười nổi - Lý Cảnh Hoán bị vây khốn trong thành, triệu tập Lễ bộ trong đêm.

Gọi Lễ bộ thay vì Binh bộ, đường đường là hoàng đế Đại tấn, có ý định hòa đàm nhượng bộ.

Hy sinh một nữ nhân bệnh tật vô dụng, vắt kiệt công dụng cuối cùng của nàng.

Ôm tuyệt vọng, hối hận cùng không cam lòng, Phó Trâm Anh chết ở đêm đen lạnh lẽo dài đằng đẵng đó.

Mở mắt ra lần nữa, trở về năm nàng mười lăm tuổi.

Bạn đang đọc Sau khi Thái tử phi từ hôn, cả hoàng cung đều tiếc nuối của Yến Nhàn

Truyện Sau khi Thái tử phi từ hôn, cả hoàng cung đều tiếc nuối tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KyAn20sGirl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.