Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1968 chữ

Oanh Oanh chết, chết không nhắm mắt.

Hàng xóm xung quanh tụ lại đầu ngõ hóng chuyện: “Vừa rồi ta đi ngang qua Nghiễm An Hầu phủ, nhìn thấy hai bà tử đang ôm một thi thể bọc chiếu rơm đi ra, lộ ra nửa cái chân, cái chân kia trắng bệch, khô quắt, giống như máu trong người đều chảy hết, nhìn rất dọa người.”

“Ngươi còn không biết sao? Đó là tam cô nương Trần phủ - Trần Linh Oanh, nghe nói người kia khi còn sống mắc phải quái bệnh, e là người vừa vặn đụng phải.”

Người kia ngạc nhiên nói: “Vậy sao lại dùng chiếu rơm bọc thi thể, Trần gia là Hầu phủ, gia đình giàu có, sao không án táng tốt cho Trần tam cô nương?”

“Ngươi biết cái gì, Trần tam cô nương chưa cập kê, lại mắc quái bệnh, sau khi chết làm sao có thể vào mộ tổ Hầu phủ, lại chưa có lấy chồng nên cũng không có nhà vị hôn phu, chỉ có thể tùy tiện tìm một chỗ mà chôn.”

Có nhiều người cảm thán, “Trần tam cô nương cũng thật đáng thương, Trần gia hài tử nhiều, tam cô nương là con thứ tất nhiên không được coi trọng, nếu là vị nhị cô nương con vợ cả kia…chẳng qua cũng là tạo hóa trêu ngươi, nghe nói nhị cô nương kia từ nhỏ cơ thể đã không quá tốt, không ngờ ngườ chết bệnh lại là tam cô nương…”

“Xuỵt, đừng nói những lời vô vị đó, tránh cho người Trần gia nghe được lại sinh chuyện…” âm thanh nói chuyện phiếm càng ngày càng xa.

Oanh Oanh bị quấn trong chiếu rơm, nghe thấy âm thanh nói chuyện dần đi xa. Nàng cũng không rõ đây là chuyện gì, nàng rõ ràng đã chết, nhưng vì sao còn có thể nghe thấy được đủ loại âm thanh? Những người này nói nàng bị quái bệnh mà chết? Lại nói nàng không có vị hôn phu?

Thế nhưng, rõ ràng nàng có vị hôn phu, cũng không phải bởi vì bệnh mà chết, nàng là chết trong lúc chữa bệnh cho đích tỷ.

Nàng là tam cô nương – Trần Linh Oanh, con thứ của Trần gia Nghiễm An Hầu phủ, Hầu phủ nhiều nữ nhi, chỉ có hai người là cô nương con vợ cả, còn lại tất cả đều là thứ nữ, nàng đứng vị trsi thứ ba, phía dưới còn có tám thứ muội, nàng cùng các thứ muội đều bị coi nhẹ. Nàng lúc nhỏ có tính cách nhu hòa, trước lúc 10 tuổi vẫn được nuôi ở bên cạnh di nương, vào năm 10 tuổi, trong phủ xuất hiện một thần y, tất cả các thứu nữ trong phủ đều phải thực hiện kiểm tra máu.

Sau đó, nàng được chọn nuôi dưỡng ở bên cạnh mẹ cả, từ đó, căn mặc, chi tiêu của nàng đều tốt hơn rất nhiều so với các thứ muội, thậm chí ngay cả hai đích tỷ từ trước đến giờ vẫn luôn không thèm nhìn đến nàng cũng đối xử ôn hòa hơn rất nhiều.

Ngay từ đầu, Oanh Oanh cũng không rõ nguyên nhân, về sau mới biết là máu của nàng có thể cứu được mạng của nhị tỷ, mẹ cả ôn nhu nói cho nàng, hi vọng nàng có thể mau chóng cứu Linh Bảo, phụ thân cũng giống bà khẩn cầu nàng.

Nàng do dự một lát, lúc 12 tuổi, thế tử Vương phủ tựa như trích tiên lại tới cửa cầu hôn nàng.

Oanh Oanh không thể tin, thiếu niên ôn nhu chậm rãi nói với nàng, đối với nàng nhất kiến chung tình, muốn cưới nàng, cùng nàng một đời một thế, chỉ là tuổi nàng còn nhỏ, hi vọng chuyện hai người đính hôn trước tiên không cần công bố, đợi đến lúc nàng cập kê lại trao đổi canh thiếp, Oanh Oanh đồng ý, bởi vì lúc này nàng cũng cảm mến thiếu niên mà toàn bộ thiếu nữ khắp kinh thành đều ái mộ.

Cho nên chuyện nàng cùng thế tử Vương phủ đính hôn rất ít người biết, chỉ có mẹ cả, phụ thân, đích tỷ, di nương cùng với bào đệ sinh đôi với nàng biết được.

Về sau, hôn phu của nàng cũng thường xuyên tới làm khách trong phủ, đôi khi sẽ cùng nàng nhắc đến bệnh tình của nhị tỷ, sẽ ôn nhu nói với nàng “Nhị tỷ nàng là một người đáng thương, chuyện của nàng ấy ta có nghe phụ thân nàng nói qua, Oanh Oanh, chỉ có máu của nàng mới có thể cứu được nàng ấy, nếu không nàng giúp đỡ nàng ấy được không? Biện thần y cũng nói chỉ cần một ít máu của nàng, sẽ không gây nguy hại cho cơ thể, đến lúc đó chỉ cần bồi bổ thêm sẽ có thể bù lại, nếu như Oanh Oanh không chịu cứu nàng ấy, nàng ấy dường như khó sống quá tuổi đôi mươi.”

Thế tử lòng mang thiên hạ, vừa thiện lương lại chính trực.

Sự nghi ngờ trong lòng bị hắn khuất phục, Oanh Oanh lại nghĩ chỉ cần một chút máu, liền đồng ý.

Sau đó, vị Biện thần y kia bắt đầu đi khắp Liệt quốc tìm những dược liệu kì quái. Khi tìm đủ dược liệu, Biện thần y trở về kinh thành đã là hai năm sau.

Nàng cùng nhị tỷ uống xong chén thuốc, trước khi thuốc phát tác chỉ kịp nhìn thế tử một ánh mắt, tuấn nhan của thiếu niên trở thành kí ức sau cùng khi còn sống của nàng.

Oanh Oanh không rõ sau khi uống thuốc thì phát sinh chuyện gì, nàng cùng nhị ty uống xong đã lập tức mê man.

Nhưng nàng đã chết.

Lúc xe ngựa chạy đến ngoài thành, hoàng hôn đã mênh mông, tiếng móng ngựa cạch cạch cạch, trong xe vô cũng yên tĩnh, hai bà tử và xa phu cũng không dám nhiều lời, thật sự thi thể bọc trong chiếc chiếu quá kinh khủng, không khác gì bộ thây khô.

Rất nhanh đã đến bãi tha ma, hai bà tư ôm thi thể Oanh Oanh nhảy xuống.

Nghiễm An Hầu lệnh các bà đem tam cô nương đi chôn, lại nói nơi này qua shoang vu, âm trầm, các bà nào dám dừng lại quá lâu, trực tiếp ném xác vào bãi tha ma là được rồi.

Bỗng có một vệt đỏ thoáng qua trước mắt hai bà tử, đó là hồng liên ngọc bội đeo trên cổ của tam cô nương, lòng tham lập tức xuất hiện.

Hai bà tử liếc nhau, lòng tham nổi lên, ngọc bội kia chính là do huyết phỉ điêu khác thành, là đồ tốt, giá trị liên thành.

Một bà tử nhanh chóng bước xuống bãi tha ma, một tay kéo lấy ngọc bội trên thi thể tam cô nương, lại bị cảm giác nóng bỏng khiến phải hét lên, cái nóng rát kia xâm nhập vào xương tủy, đâu đến mức khiến bà tử run rẩy, hoảng sợ hô gào, “Nóng quá, có quỷ, có quỷ….”. Cũng không dám tham niệm, nhanh chóng leo lên xe ngựa, hét lớn với xa phu mau mau về thành.

Vào thành, dựa vào ánh sáng phồn hoa trong thành, bà từ phát hiện bàn tay kéo ngọc bội đã be bét máu thịt, thậm chí còn ngửi thấy mùi vị thịt bị đốt cháy.

Hai bà tử vô cùng hoảng sợ, đến mức không dám nói nửa lời.

Oanh Oanh đều nhìn thấy tất cả, nàng cũng không hiểu được tình trạng hiện tại, rõ ràng nàng đã chết, nhưng nàng lại có thể tinh tường tất cả mọi chuyện đang xảy ra xung quanh.

Nàng cảm nhận được bà tử kia muốn cướp ngọc bội của mình, nhưng không biết vì sao lại hét lớn lại luôn mồm kêu có quỷ, kinh hoảng bỏ chạy. Hồng liên ngọc bội đeo trên cổ nàng chính là khi nàng bảy, tám tuổi lúc cùng di nương lên chùa thì nhặt được, lúc nhặt được nó, ánh sáng vô cùng ảm đạm, thật giống như một cục đá vụn, kích thước chỉ chừng như ngón tay cái, khi còn bé nàng luôn cảm thấy mình và ngọc bội hữu duyên, khi trở về liền rửa sạch sau đó kết thành dây đeo cổ, mấy năm sau, khối ngọc bội này lại trở nên óng ánh trong suốt, tầng tầng cánh sen sinh động như thật, màu sắc cũng trở nên rực rỡ.

Khối ngọc bội này nàng đã deo bảy năm, không thấy gì bất thường, thế nhưng bà tử kia lại la lớn thật nóng.

Onah Oanh không hiểu, nàng yên tĩnh nằm trong bài tha ma.

Nàng còn có ý thức, còn có thể suy xét, lặp đi lặp lại suy nghĩ vì sao nàng lại chết, nguyên nhân nằm ở nơi nào.

Nàng cứ lẳng lặng nằm như vậy, cảm thụ bầu trời trăng sao giao thế.

Không biết trôi qua bao lâu, Oanh Oanh cảm thấy ý thức dường như đang dần dần phiêu tán…Nàng mơ hồ suy nghĩ, mình rốt cuộc đã chân chính tử vong hay chưa…

Có tiếng vó ngựa vang lên, giữa thiên địa bao la bỗng cát bụi ngập trời, tiếng vó ngựa dừng lại bên tai Oanh Oanh, nàng nghe thấy tiếng của nam tử như ngọc thạch thanh tuyền, lại lãnh lẽo xuyên vào nội tâm, “Xuống nhìn xem chuyện gì xảy ra với cỗ thi thể kia.”

“Vâng, Đoan vương điện hạ.” Có người nhảy xuống ngựa, bắt đầu đi tới thi thể của Oanh Oanh trong bãi tha ma.

Đó là thanh âm của Đoan vương điện hạ ?

Khắp kinh thành có ai không biết Đoan vương điện hạ - người vừa tôn quý nhưng lại rất đáng thương.

Đoan vương chính là con đẻ của hoàng hậu, lại có huynh ruột là thái tử vô cùng yêu thương hắn, nhưng bản thân hắn lại mang mệnh thiên sát cô tinh, vừa ra đời đã khắc hoàng hậu cùng đại hoàng tử lúc đó vẫn chưa là thái tử bệnh nặng, sau khi quốc sư xem qua mệnh cách, hoàng thượng liền nén đau thương ban thưởng phong hào, đem Đoan vương mang đến biên thành.

Đoan vương chính là lớn lên trong quan doanh biên thành, tâm tính kiên nghị, chiến công hiển hách.

Chỉ mới 16 tuổi đã được dân chúng phong là chiến thần.

Thị vệ nhanh chóng xuống bãi tha ma nhìn thi thể Oanh Oanh, sau trở về bẩm báo: “Điện hạ, là thiếu nữ ước chừng 13, 14 tuổi, máu toàn thân khô cạn, vết thương chí mạng là lỗ hổng kinh mạch ngay cổ tay, người đã chết hẳn.”

Thanh niên tuấn mã vô song cưới trên tuấn mã, dáng người kiên cường, lạnh lùng nhìn thi thể khô héo dưới bãi tha ma, chập lâu mới phân phó: “Đi tìm một quan tài tử đàn lại đây.”

Thị vệ lĩnh mệnh rời đi.

Ý thức Oanh Oanh rất nhanh sẽ phiêu tán, không biết đã trôi qua bao lâu, nàng cảm thấy mình bị ôm đi về phía sườn núi xa.

Oanh Oanh hoảng hốt nhìn bầu trời mênh mông mờ mịt, nhan sắc lãnh đạm của thanh niên tuấn mỹ đang ôm thi thể nàng cũng chính là ánh sáng duy nhất khắc sâu trong đáy lòng nàng mấy ngàn năm sau.

Oanh Oanh bị bỏ vào quan tài gỗ tử đàn, nắp quan khép lại, ý thức nàng chỉ còn là một vùng tăm tối.

Bạn đang đọc Sau khi sống lại Tôi trở thành quốc bảo đại sư (Dịch) của Nhu Nạo Khinh Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anhuyen88
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.