Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hệ thống nổi điên

Phiên bản Dịch · 1700 chữ

“Lép bép…”

Ánh lửa bập bùng thổi tro tàn chợt sáng, chợt tắt lên nền trời chạng vạng. Hai chị em nhà họ Tiết chưa hoàn thành tích cốc. Tần Mặc và Liễu Ngưng hiện tại đều là "tân đệ tử" tự nhiên cũng có nhu cầu ăn uống. Hắn đề nghị bắt một vài con cá nấu một bữa ăn ngon để che giấu sự thật rằng hai huynh đệ không mang theo bất cứ thứ gì.

Vì vậy ngọn lửa này thực sự ra là để nướng cá.

Thật đáng kinh ngạc, ngày và đêm trong bí cảnh rất giống trong thực tế. Núi non, sông nước, hoa lá, chim cá và côn trùng đều thực sự tồn tại. Ngoài việc có thể nhìn thấy kết giới thì nó gần như là một thế giới thu nhỏ. Chỉ là, phải có tu vi cao thì mới đủ khả năng phát hiện ra kết giới.

Tần Mặc là người nghĩ ra ý tưởng nên phải ra sông bắt cá. Tiết Nghiêu, một thằng nhóc còn hôi sữa cũng hứng thú bừng bừng đi theo, cởi giày và tất vui đùa dưới nước.

Đôi mắt Liễu Ngưng làm gì cũng không tiện nên ngồi bên đống lửa trò chuyện cùng cô gái duy nhất trong đoàn, Tiết Linh Sương. Không biết hai người đang nói tới cái gì mà thỉnh thoảng lại bật cười khúc khích, dường như trò chuyện rất vui vẻ.

Tần Mặc đã nhìn bọn họ mấy lần rồi lặng lẽ thu hồi ánh mắt. Mặt nước thay lòng nổi sóng, đàn cá hoảng sợ chạy trốn tứ phía. Trong lòng hắn lên men chua.

[Anh rõ ràng đã tin những gì tôi nói, vậy tại sao lại giả vờ câm điếc và tự lừa dối bản thân.] Hệ thống nói.

Tần Mặc phủ nhận: "Ngươi sai rồi, ta chưa bao giờ tin ngươi."

Nó biết thừa ký chủ đang giả ngu, chẳng qua là vịt chết còn cứng mỏ mà thôi.

[Anh không muốn thừa nhận cũng vô ích, âm mưu đã thiết lập không thể thay đổi, và số phận của 'Tần Mặc' cũng vậy.]

Phải nói là hệ thống đã rất vất vả để khiến ký chủ ngoan ngoãn làm nhiệm vụ.

"Nam chính, nữ chính? Lại còn khiêu khích Tiết gia?" Tần Mặc chế nhạo nói những gì hệ thống vừa phát sóng, "Trò đùa của ngươi càng ngày càng nhảm nhí. Theo ý kiến ​​của ngươi, sư huynh nhất định phải lấy cô nương đó làm vợ hay sao?”

[Tại sao không?] Hệ thống hỏi ngược lại.

Mặc dù trong kịch bản không có đoạn này nhưng nam nữ chính cuối cùng chắc chắn sẽ ở bên nhau.

Đôi mắt dài và hẹp của Tần Mặc hiện lên một chút dữ tợn, với một cái hất tay, nhánh cây nhọn lướt qua mặt nước xuyên thẳng vào mình con cá.

Lại nữa.

Hệ thống cực kỳ đau đầu, nó chưa từng gặp phải ký chủ khó khăn như vậy.

Bằng không thì làm sao lừa được người. Tần Mặc lạnh lùng nhấc con cá lên bằng tay trái.

"Làm sao huynh bắt được? Thật kinh ngạc! Cá ở dưới nước trơn như vậy, đệ bắt từ nãy đến giờ mà còn chưa đụng tới đuôi." Tiết Nghiêu lội nước đi tới chặn đường hắn. Thiếu niên mười ba, mười bốn tuổi rất hứng thú, ánh mắt sáng lấp lánh như nhìn thấy điều gì đó thú vị.

Tần Mặc vội quay lại với sư huynh nhà mình còn không quên giật lấy thanh gỗ vót nhọn trên tay Tiết Nghiêu ghim cá trong sông. Lực rất lớn, làm như cho hả giận. Làm xong hết thảy, hắn liếc mắt nhìn đối phương cà khịa: "Làm sao ngươi vào nổi trong môn phái?”

Lời này… chọc người ta nổi điên.

Tiết Nghiêu đỏ mặt giận dữ.

Ma tôn rảnh đâu mà để ý, bỏ mặc thằng nhóc nhảy nhót tại chỗ bỏ đi không thèm quay đầu nhìn lại.

Tiết Nghiêu ở bên cạnh sông một hồi luống cuống, lúc trở về thì thấy người vừa rồi đang giễu cợt mình đang cười như gió xuân với sư huynh.

Thái độ thay đổi nhanh như vậy, ngươi cố ý bắt nạt ta!

Sau khi ăn uống no say, bọn họ và anh em Tiết gia hạ trại chờ đến rạng sáng hôm sau lại lên đường.

Liễu Ngưng nảy ra ý định đi cùng anh em nhà Tiết gia, thứ nhất là có thể kịp thời hành động trong trường hợp xảy ra tai nạn, thứ hai là… Y không muốn lạc đường nữa. Mặt khác, kể từ khi họ đi vào ma khí biến mất như chưa từng xuất hiện, ngay cả Tần Mặc, người cực kỳ nhạy cảm với nó cũng không thể phát hiện ra. Vốn dĩ chuyện này chỉ là cảm giác một chiều từ phía Ma tôn, nhưng sư huynh chẳng những chưa từng nghi ngờ gì mà còn không chút do dự theo hắn tiến vào bí cảnh.

Nếu hắn nói dối ...

Màn đêm buông xuống.

Trong bí cảnh có rất nhiều yêu thú trong bí cảnh, nguy hiểm rình rập khắp nơi, đó là lý do tại sao hầu hết các đệ tử chọn hành động theo nhóm. Tuy rằng không rõ vì sao hai chị em nhà họ lại hành động một mình. Nhưng ở đây chỉ có một cô nương, một thằng nhóc nghịch ngợm, cũng không thể khiến sư huynh vất vả, cho nên Tần Mặc đã chủ động nhận nhiệm vụ gác đêm.

Tiết Linh Sương không từ chối, thầm nghĩ nửa đêm có thể đến thay ca, sau khi nói lời cảm ơn xong là cùng em trai đi vào trong lều.

Tần Mặc vội vàng dắt y đi ngủ. Ai ngờ Liễu Ngưng lắc đầu ngồi xuống bên cạnh sư đệ. Tần Mặc đắc ý cười, không có từ chối. Tần Mặc là do y nuôi dưỡng, không ai hiểu rõ hắn hơn y.

“Tại sao?” Liễu Ngưng ngẫm nghĩ đôi chút, dường như từ khi y đề xuất đi cùng với chị em nhà họ Tiết thì Tần Mặc trở nên im lặng lạ thường, “Vì Tiết cô nương?”

Hệ thống nhìn thấu mọi thứ tức giận nói kháy: [Chẳng lẽ lại sai.]

Tần Mặc cố nhịn cười, giữ ngữ điệu bình thường như mọi ngày, "Tại sao huynh lại hỏi như vậy, sư huynh?"

Tiên tôn đang nhíu mày suy nghĩ nghe thấy tiếng cười khúc khích của sư đệ càng nhăn trán sâu hơn, "Đệ cười cái gì?"

Da mặt mỏng manh của Liễu Ngưng đỏ lên.

Có chuyện gì đang xảy ra với bầu không khí ở đây thế này? Hệ thống hiện lên một loạt dấu chấm lửng trong lòng, lần nữa lo lắng cho sự nghiệp của mình.

Tần Mặc bĩu môi. Toàn là những lời từ tận đáy lòng.

Liễu Ngưng không dám hỏi nữa, sợ quá khứ phá hỏng bầu không khí ấm áp thế này.

Nhưng vì lúc nãy nhắc đến cô nương ấy nên Tần Mặc để tâm, còn vô tình hỏi y nghĩ gì về Tiết Linh Sương.

“Cô nương Tiết Sương?” Bọn họ mới quen nhau chưa được một ngày cho nên Liễu Ngưng cũng khó mà đánh giá, “Nàng… có lẽ là người tốt.”

Người tốt.

Tần Mặc liếc xéo vẻ mặt khó hiểu của sư huynh, có lẽ vẫn còn đang bối rối trước câu hỏi đột ngột của hắn.

Là do hắn thiếu tế nhị?

Trong lúc Ma tôn đang cân nhắc thì một bàn tay mát lạnh đã nắm lấy tay hắn. Tần Mặc cúi đầu nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh, khóe miệng cong cong, ánh mắt mờ ám không rõ ý tứ. Hắn nhẹ nhàng gối đầu lên, cử chỉ ẩn ẩn thể hiện sự quyến luyến rất khó nhận ra.

Hệ thống tự tắt.

Gió đêm lành lạnh cuốn theo ngọn lửa lập lòe.

Hắn dẫn người đi vào trong rồi lưu luyến buông tay ra. không ngờ Liễu Ngưng vừa buông tay thì vấp phải cái gì đó vội vàng túm ngược lại sư đệ, Hai người cùng ôm nhau ngã vào trong lều.

Trong một ngày vấp ngã tận hai lần, chưởng giáo không còn mặt mũi nào nữa.

Liễu Ngưng lúng túng quay đầu lại, "Ra khỏi cửa… Dù sao thì huynh cũng quen thuộc chỗ ở của mình. Nếu có gì vướng víu còn có Tễ Tuyết thay huynh mở đường.”

Liễu Ngưng đẩy nhẹ lên ngực hắn, "Đệ … đệ đứng dậy đã."

Ánh lửa không soi được đến trong lều, lại có màn che khuất. Hai mắt của Tần Mặc cũng đen láy. May mà linh căn của hắn thuộc hệ hỏa, chỉ cần thoáng nghĩ là có ngay một ngọn lửa lơ lửng giữa không trung, lúc này mới có thể nhìn rõ.

[Anh… anh?]

Hệ thống tự mình treo máy, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nó vừa tức vừa treo bối rối. Cảnh tượng trước mắt thật sự làm người ta phải miên man suy nghĩ. Ngoài ra, nó rõ tâm tư của ký chủ hơn ai hết.

Cùng lúc đó, Liễu Ngưng cũng hơi khó chịu hỏi Ma tôn: "Tại sao không trả lời?"

“Ta… Ta nghe thấy tiếng động nên sợ xảy ra chuyện chạy tới xem sao.” Ánh mắt của nàng chuyển đổi qua lại giữa hai người mấy lần mới cúi đầu, hắng giọng. “Đã không có việc gì, ta cũng không quấy rầy hai huynh.”

Sau đó bỏ đi nhanh như chạy trốn.

Tần Mặc liếc nhìn sư huynh đang sửa sang quần áo, thấy sắc mặt của y có vẻ tối sầm lại nên che mặt ho khan hai tiếng, nói: "Ta đi gác đêm.”

Liễu Ngưng gật đầu lung tung, chẳng biết là có nghe sư đệ mình nói gì không nữa.

Hệ thống sắp phát nổ.

Làm thế nào mà tiếp tục kịch bản này được nữa.

Sau đó, hệ thống kiềm chế tiếng hét và trầm giọng nói, [Đừng ép ta!]

Bạn đang đọc Sau khi ma tôn mất trí nhớ của Cấn Nhược Hàn Đan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thiensuhadong
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.