Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1201 chữ

Tam trưởng lão vô cùng kinh ngạc: “Ngươi trước giờ không chịu nuôi linh thú mà.” Ông ta ngừng một chút, lại cười nói: “Nuôi con linh thú cũng tốt, đỡ rất nhiều việc.”

Ông ta vừa mới nói đến đây, nghe Tùy Ly nói: “Đợi đã.”

Tam trưởng lão vội vàng dừng bước, nhìn theo ánh mắt của Tùy Ly.

Đó mà một ao sen.

Chỉ là người trong Phục Hy Tông đều là người cuồng tu luyện, mới đến nơi này, đã hái hết hoa sen cầm đi luyện chế đan dược. Sau đó không ai chăm sóc. Vì thế dưới ao đó cũng chỉ còn lại phù sa tích tu lại thôi, và một chút nước ao nữa.

Tùy Ly xách cái lồng đi qua đó, mở cửa lồng ra.

Trong lòng Tam trưởng lão nghi hoặc, hỏi: “Sư điệt đây là định làm gì? Hoa sen trong ao này đã bị hái hết, không có đồ có thể đút cho linh thú của sư điệt nữa.....Sư điệt?!”

Giọng nói của Tam trưởng lão đột nhiên cất cao.

Bởi vì chỉ thấy Tùy Ly xách linh thú đó, đánh một cái chú giam cầm lên, sau đó nhấn linh thú vào trong bùn đất.

Trái lăn ba vòng, phải lăn ba vòng.

Sau đó Tùy Ly xách nó lên, nhìn tỉ mỉ nói: “Càng dơ.”

Hắn nhét linh thú dơ càng triệt để hơn vào trong lồng, giao cho Dương Thập một bên cầm.

Dương Thập kinh ngạc nuốt nước miếng.

Đây, đây là vì để khi Ô cô nương cảm thấy dơ, không ôm nó ngủ.....sao?

Tam trưởng lão cũng rất kinh ngạc.

Ông ta nhìn một góc bìa ngoài của “Ba nguyên tắc cưỡi thú” lộ ra ngoài tay áo Tùy Ly, ông ta hỏi: “Sư điệt có phải còn chưa từng lật xem nó không?”

Dung Di càng là người khiếp sợ hơn.

Chịu sự nhục nhã vô cùng....

CMN Tùy Ly! Ta ngủ với vợ ngươi!

Khách điếm Ô Tinh Tinh vào ở tên là “Hoan Hỷ khách điếm”.

Không ít tán tu và những tu sĩ xuất thân môn phái nhỏ đều ở chỗ này.

Người dẫn đường này chắc có vài phần mặt mũi, hắn ta vừa vào cửa, đã dễ dàng lấy được hai căn phòng chữ Thiên.

Nhất thời hấp dẫn người xung quanh nhìn qua.

“Đó là nữ tu của môn phái nào thế? Vô cùng xinh đẹp.” Có người thấp giọng hỏi.

Ngọc Lăng vừa mới bước vào trong khách điếm, nghe thấy thì mỉa mai trong lòng.

Nữ tu gì chứ?

Nữ yêu thì có.

Suy nghĩ của Ngọc Lăng dừng lại, đột nhiên nghĩ ra một kế.

Nếu như trên Đại Hội Luận Kiếm, vạch trần thân phận thật sự của Ô Tinh Tinh..... Xung quanh nhiều tu sĩ, một người một chưởng cũng có thể đánh nàng chết tươi.

Nàng ta nhìn thấy Ô Tinh Tinh lên lầu, khi bóng người biến mất mới không nhìn nữa.

Ngọc Lăng nói thầm trong lòng.

Khách điếm này cũng là một quán rượu.

Không bao lâu, chỉ nghe thấy bên tai có người kêu lên một tiếng: “Người của Kim Thiền Tông và Kiếm Tông đến.....”

Nữ tu của Tố Tâm Các vội vàng quay đầu nhìn qua đó.

Trong đó hiển nhiên cũng bao gồm Ngọc Lăng.

Người đến từ Kiếm Tông đều là tu sĩ trẻ tuổi, trên hông mỗi người bọn họ treo bội kiếm, khí thế mạnh mẽ.

Mà Kim Thiền Tông, là nhiều thiếu niên mặc trang phục giản dị. Một người chói mắt nhất trong đó, mắt thường có thể thấy kim quang lơ lửng sau lưng hắn ta.

Hắn ta chính là Vô Tương Tử vừa ra đời trên người đã có kim quang công đức.

“Sao mà không thấy Qua Dạ Tinh?” Có người lại hỏi.

“Chắc là đi bàn luận với Du đảo chủ.” Người bên cạnh trả lời.

Ngọc Lăng nghe tiếng bàn tán xung quanh, ngẩng đầu âm thầm quan sát Vô Tương Tử của Kim Thiền Tông.

Người này sinh ra có dáng vẻ thiếu niên mười bảy mười tám, gương mặt thanh tú đẹp đẽ, chân mày hơi nhếch lên, có một phần từ bi tướng. Trong tay cầm chuỗi tràng hạt đó, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, vừa nhìn đã cảm thấy linh khí bức người.

Hắn ta và người của Kiếm Tông đi cùng một chỗ, rất giống như muốn đi độ Kiếm Tông.

“Nếu như song tu với hắn ta, có thể chia kim quang công đức trên người hắn ta đi không?” Ngọc Lăng nhỏ giọng hỏi người của Tố Tâm Các.

Sư tỷ của Tố Tâm Các không hề trách nàng ta phóng đãng, chỉ nhàn nhạt nói: “Nhiều người đều tò mò, chỉ là ai cũng không lại gần người của hắn ta.”

Ngọc Lăng: “Bởi vì hắn ta là hòa thượng sao?”

Sư tỷ lắc đầu: “Là bởi vì không phải ai cũng chịu đựng được kim quang này, nếu như lại gần, người bình thường sẽ có cảm giác đau đớn bị bỏng.”

Ngọc Lăng nghe, chỉ đành từ bỏ rục rịch ngóc đầu dậy trong lòng.

Chỉ là lúc này lại không nhịn được nghĩ, sao mà Ô Tinh Tinh may mắn như thế chứ? Có thể ở tới Tùy Ly của Phục Hy Tông?

Người của Kim Thiền Tông và người của Kiếm Tông quen thuộc, bọn họ ngồi cùng một chỗ nói chuyện một lát.

Đợi đến khi có người đến báo: “Sư huynh quay về rồi.”

Bọn họ mới tản đi.

“Có phải là Qua Dạ Tinh quay về không?”

“Chắc vậy.”

Trong khách điếm thấp giọng bàn tán vài câu, lại quay đầu bàn tán những thứ khác.

Người dẫn đường bên này đã để lại một cái lục lạc, lại gọi tiểu nhị của tiệm lấy đồ ăn, đồ dùng, đồ uống đến, sau đó mới lui ra khỏi phòng của Ô Tinh Tinh.

Khách điếm này khác với lúc trước, khí thế hơn nhiều, nội thất trong phòng cũng vô cùng đầy đủ.

Ô Tinh Tinh lười biếng ngáp một cái, lấy một chiếc bánh từ trên bàn, hơn nửa người đều nằm sấp lên cửa sổ.

Cứ như vậy vừa ăn bánh, vừa từ vị trí tốt nhất của khách điếm nhìn xuống dưới, nhìn hết cảnh đường phố và núi tuyết ở phía xa.

Qua Dạ Tinh và Du đảo chủ của đảo Ly Hỏa, đi cạnh nhau trên đường phố.

Người bên cạnh tự giác cách xa ba trượng, không dám đi quá gần.

Chỉ bởi vì hai người này, người trước là kiếm tu, khí quanh quẩn toàn thân giống như lưỡi kiếm sắc bén.

Còn người phía sau tu luyện công pháp đặc biệt, cộng thêm trong giới tu chân có nhiều tin đồn nói hắn ta buồn vui thất thường, mọi người càng không dám sáp lại.

“Gần đây yêu tà làm loạn, trên đảo Ly Hỏa có hiện tượng kỳ lạ không?” Qua Dạ Tinh lên tiếng hỏi.

Chỉ là lại không nghe thấy tiếng trả lời của Du đảo chủ.

Bạn đang đọc Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân của Cố Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aixiao52
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 36

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.