Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1220 chữ

Hôm qua còn chui vào trong cổ áo của hắn, kiên cường nói không được nuôi tiểu hồ ly khác mà? Hôm nay sao mà còn muốn đi xem? Không lẽ tiểu yêu quái muốn hắn ở trước mặt Linh Hồ bốn đuôi đó, từ chối tàn nhẫn một lần sao? Để thỏa mãn mặt mũi của tiểu yêu quái này?

“Ngươi không sợ Hỏa Sư mắt tím đó nữa sao?” Tùy Ly nhàn nhạt hỏi.

Ô Tinh Tinh lắc đầu: “Không sợ không sợ, sau này ta nhớ lại rồi.....”

Nhớ lại cái gì?

Ô Tinh Tinh sáp đến bên tai của hắn, lại rất gần hắn.

Người xung quanh thấy thế mặt hiện lên sự kinh ngạc, tự giác đóng linh thức lại, để tránh nghe thấy cái gì không nên nghe.

Tùy Ly: “....”

Hắn lại không nỡ đẩy nàng ra. Để tránh tiểu yêu quái lại nằm lên ngực của hắn, nắm tai của hắn nói không cho.

Suy nghĩ của Tùy Ly bay xa một chút.

Sau đó chỉ nghe thấy Ô Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Con sư tử đó là đã phát tình, nó đẩy ta, là muốn xin ta thân mật với nó mà. Nó lại không phải muốn ăn ta, ta hiển nhiên không sợ rồi.”

Gân xanh trên trán của Tùy Ly giật giật: “.....”

Bên kia trưởng lão Ngự Thú Tông bật ngờ bị té đập mông xuống đất.

Ghế dài ở đây đang bình thường sao lại gãy rồi?

Lão cảm thấy hình như là Tùy Ly tiểu hữu bắn một tia linh lực về phía mình.

Hình như muốn đánh mình.

Nhưng lão không có bằng chứng.

“Đỡ trưởng lão dậy.” Tùy Ly nói.

Dương Cửu nghe xong, vội vàng đỡ trưởng lão Ngự Thú Tông dậy.

Trưởng lão Ngự Thú Tông nói thầm trong lòng, chắc là ảo giác của mình đi? Sao Tùy Ly tiểu hữu sẽ ra tay với mình chứ? Điều này có chút vô lý!

Lúc này Tùy Ly lại truyền âm với Ô Tinh Tinh: “Nói bậy bạ gì vậy?”

Ô Tinh Tinh: ?

Ô Tinh Tinh nhoài về phía lỗ tai của hắn: “Ta không có nói bậy bạ mà, vốn dĩ nó muốn đụng mông của ta, nhưng mà đụng lệch....”

Tùy Ly không nghe nổi nữa.

Hắn nhìn chằm chằm vào cái ghế dài đã được thay dưới mông của trưởng lão Ngự Thú Tông.

Tùy Ly truyền âm: “Sao mà ngươi biết được nó.....” Hắn ngừng một lát, mới nặn ra hai chữ đó: “Phát tình?”

Tiểu yêu quái này nói lời như thế, ngược lại không hề che đậy chút nào, mặt cũng không đỏ.

Ô Tinh Tinh: “Hiển nhiên là ta biết chứ! Ta là thú, nó cũng là thú. Không có ai hiểu rõ hơn ta đâu!”

Tùy Ly: “...”

Ánh mắt của Tùy Ly chuyển từ ghế dài đến trên mặt của trưởng lão Ngự Thú Tông, hắn nói: “Không bằng mời trưởng lão đem linh thú xuống đây, cho những đạo hữu cũng thưởng thức một chút?”

Mọi người nghe đến đây, đương nhiên vô cùng vui vẻ rồi.

Bây giờ linh thú khan hiếm, có vài tán tu và tu sĩ từ những tông môn nhỏ ra, cả đời cũng chưa chắc có thể thấy được linh thú.

Trưởng lão Ngự Thú Tông không từ chối, còn vui vẻ đứng dậy, gật đầu đáp lời: “Ta thấy đề nghị này của tiểu hữu vô cùng tốt! Bây giờ ta đi dẫn nó xuống đây!”

Đợi mọi người thấy được Linh Hồ bốn đuôi, hiển nhiên cũng biết được quà lão cho Tùy Ly quý giá biết bao nhiêu.

Thật ra chuyện này cũng nâng cao mặt mũi của lão.

Mà có Tùy Ly tọa trấn, hiển nhiên cũng không có người nào dám nảy sinh tâm địa tham lam.

Trưởng lão Ngự Thú Tông rất nhanh đã tự mình xách cái lồng đó xuống.

Chỉ là con Linh Hồ bên trong đó nhìn có vẻ càng ỉu xìu hơn.

Nhưng mà cho dù là như thế, mọi người cũng có thể cảm nhận được linh khí trên người nó khác với người thường.

“Đây là linh thú sao?”

“Nhìn có vẻ rất nhỏ, chắc là vẫn chưa trưởng thành đi?”

Trưởng lão Ngự Thú Tông nghe tiếng bàn tán xung quanh, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười.

Nhưng mà đợi quay đầu vừa nhìn, Tùy Ly ngồi ở đó, vẫn không có biểu cảm gì.

Lão có hơi lo lắng.

Trưởng lão Ngự Thú Tông nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng dứt khoát nhìn về phía Ô Tinh Tinh, cười hỏi: “Ô cô nương thích không?”

Xem như là lão nhìn rõ rồi, lời của vị Ô cô nương này, không chừng Tùy Ly tiểu hữu còn có thể nghe được vài câu.

Ô Tinh Tinh: ?

Hỏi nàng sao?

Ô Tinh Tinh: “Không thích.”

Trưởng lão Ngự Thú Tông nghẹn họng, lại hỏi: “Ngươi nhìn nó không đáng yêu sao?”

Ô Tinh Tinh: “Không đáng yêu.”

Trưởng lão Ngự Thú Tông nghĩ không thông, tại sao trong giới tu chân có một ngày đến cả linh thú làm quà tặng cũng bị người ta ghét bỏ rồi?

Lão mở miệng, muốn nói linh thú này rất mạnh.

Ô Tinh Tinh bên này càng mở miệng trước, nàng nói: “Nhưng mà nhìn rất là đáng thương, dơ bẩn, lông đều bị vo cục lại rồi.”

Tùy Ly chậm rãi chớp mắt, nhìn về phía Ô Tinh Tinh.

Là nhớ đến bản thân lúc nhỏ sao?

“Xem này xem này, nhúc nhích rồi!” Đệ tử Ngự Thú Tông kêu lên một tiếng.

Lúc trước linh thú trong lồng đó không hề động đậy giống như đã chết , đột nhiên quay người, quay mặt nhìn thẳng vào Ô Tinh Tinh, quay mông thẳng về phía trưởng lão Ngự Thú Tông.

Sau đó nó gắt gao nhìn chằm chằm Ô Tinh Tinh.

Vậy mà dám chế nhạo bản tôn đáng thương sao? Còn dám chế giễu lông của bản tôn bị bẩn vo thành cục?

Không ai biết suy nghĩ trong lòng Linh Hồ.

Người xung quanh còn thán phục nó có thể cử động.

Người Ngự Thú Tông là ở trong một bí cảnh phát hiện nó.

Tông chủ Ngự Thú Tông lúc đó dự đoán là mẹ của nó bởi vì có gì đó ngoài ý muốn cho nên đã chết, lúc này mới để lại Linh Hồ chưa trưởng thành, để bọn họ nhặt được món hời.

Bọn họ làm sao biết được, chỗ bí cảnh đó nối liền với một toà động phủ thượng cổ, chính là chỗ an nghỉ thi hài của chủ Yêu tộc.

Bọn họ nhặt được sao mà là Linh Hồ bốn đuôi gì chứ?

Là Yêu Vương Dung Di mượn pháp bảo làm lại cơ thể từ đầu.

Yêu Vương cao quý thế nào? Làm gì chịu đựng được những tu sĩ này coi nó như linh thú để nuôi chứ?

Nó thà rằng chết đói rồi lại làm lại cơ thể, cũng không muốn bị đám người này khống chế! Trừ việc phải đi cùng bọn họ lên chiến trường ra, còn phải bị tu sĩ coi như ghế ngồi!

Bạn đang đọc Sau Khi Bị Từ Hôn Ta Nhặt Được Tiên Quân của Cố Tranh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aixiao52
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.