Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lĩnh Ngộ Kiếm Thế

Phiên bản Dịch · 1610 chữ

"Gặp quỷ! Vậy mà bạo phát Thú Triều!"

Vương Dương nhảy xuống gốc cổ thụ, thi triển Thất Tinh Bộ pháp đến cực hạn, cấp tốc hướng phía ngoài Thiên Yêu Sơn Mạch phóng đi.

Thú Triều trăm năm cũng khó xuất hiện một lần. Vương Dương không nghĩ tới, loại này tỷ lệ thế mà hắn có thể đụng tới.

Lúc Thú Triều bạo phát. Vô số Yêu thú trong Thiên Yêu Sơn Mạch, sẽ cùng lúc từ trong dãy núi xông ra tập kích các võ giả bên ngoài thành trấn.

Cho nên mỗi lần bạo phát Thú Triều, xui xẻo đầu tiên chính là võ giả đang trong Thiên Yêu Sơn Mạch.

Trước mặt Thú Triều, ngay cả Nguyên Đan Tôn Giả cũng chỉ có thể né tránh.

Rống rống ——

Khi Vương Dương xông ra ngoài không lâu, xung quanh một đám Yêu thú liền chú ý tới hắn, lập tức có bảy tám con điên cuồng nhào về phía hắn.

"Cuồng Phong Bạo Vũ!"

"Nhất Kiếm Phong Hầu!"

"Chết đi cho ta!"

Vương Dương triển khai toàn bộ thực lực, dựa vào Thất Tinh Bộ pháp đã đại thành, thân thể nhanh chóng xông qua những Yêu thú kia. Đồng thời Tinh Thiết kiếm chém liên tục, mỗi một kiếm chém ra liền có nửa Yêu thú bị đánh giết.

Sau khi hóa giải khốn cục, Vương Dương không dừng lại chút nào. Mặc cho Yêu thú truy kích sau lưng, nhanh chóng lao nhanh về phía ngoài.

Cũng không lâu lắm, một lần nữa hắn lại bị hơn mười con Yêu thú ngăn lại.

Những con Yêu thú này như bị kích thích. Hai mắt đỏ ngầu như là đang tiến vào trạng thái cuồng bạo, không sợ chết lao vào hắn công kích.

"Cút cho ta!"

Vương Dương nổi giận gầm lên một tiếng, chân phải đạp mạnh trên mặt đất, thân thể nhảy lên trời, tránh những Yêu thú trên mặt đất. Đồng thời trường kiếm đâm nhanh, đem một đầu mãng xà đang ở trên cây chém thành vài đoạn.

Hắn lại giết một Viên Hầu bốn tay biến dị đang nhảy nhót trên cành cây. Trên mặt đất, Yêu thú điên cuồng truy kích, vô số cổ thụ bị đụng gãy.

Ầm!

Vương Dương bị một con Ly Miêu đánh lén, từ trên cây ngã xuống.

Sau khi liên tiếp chém giết hai đầu Yêu thú, toàn thân hắn đẫm máu, hô hấp càng ngày càng dồn dập.

Vương Dương điên cuồng chạy trốn cùng liên tục thi triển võ kỹ, để chân khí và thể lực không ngừng tiêu hao.

"Tiếp tục như vậy cũng không ổn, coi như Vũ Hồn tự động luyện hóa Linh Dược, cũng không kịp bổ sung chân khí bị tiêu hao. Một khi chân khí bị hao hết. . ."

Loại tình huống này căn bản không có chỗ trốn, mà một khi chân khí tiêu hao sạch, sẽ là giờ chết của hắn.

"Phải tìm nơi nào ẩn nấp mới được!"

Lúc này Vương Dương đã không còn suy nghĩ xông ra sơn mạch.

Hắn vào trong sơn mạch quá sâu, căn bản không có cách xông ra ngoài.

Thân thể Vương Dương nhảy lên cây. Chém ra một kiếm đem đầu Ly Miêu giết, sau đó nhảy lên ngọn cây nhìn xung quanh, để tìm nơi ẩn nấp.

Răng rắc!

Tuy nhiên Yêu thú trên mặt đất căn bản không cho Vương Dương đủ thời gian quan sát. Cái cây đó lập tức bị Yêu thú đụng gãy.

Vương Dương đang định nhân cơ hội gốc cây đổ, nhảy sang một cây khác.

Cạc cạc.

Nhưng vào lúc này, một hắc ảnh từ giữa không trung lao nhanh tới Vương Dương. Đó là một con sư tử có cánh, hàm răng sắc nhọn, hướng về đầu hắn cắn.

"Cút!"

Vương Dương tức giận mắng một tiếng, thân thể xoay tròn giữa không trung, chém ra một kiếm, đem nửa đầu và một bên cánh chặt đứt, máu tươi rơi tung tóe giữa không trung.

Vương Dương bắt lấy cơ hội này, vội vàng nhảy lên cổ thụ, không dám nhảy vọt giữa không trung. Nếu bị Yêu thú phi hành(bay) bắt được, thì có thể ‘hữu tử vô sinh’.

Phốc phốc!

Thời điểm rơi xuống đất, Vương Dương đem một đầu Yêu Lang chém giết, nhưng lại bị cái đuôi của Xuyên Sơn Giáp quất trúng. Ngũ tạng trong cơ thể chấn động, máu tươi trong miệng phun ra.

"Nếu đã không trốn thoát, vậy thì toàn bộ các ngươi chôn cùng ta đi!"

"Nhất Kiếm Phong Hầu!"

Vương Dương nổi giận, thi triển sát chiêu Nhất Kiếm Phong Hầu lập tức có một con yêu thú bị đánh chết.

Toàn thân hắn dính máu, nhìn như một Huyết Nhân.

Vương Dương đang nổi giận, cũng không phát hiện Tinh Thiết kiếm trong tay hắn, lúc này có một cỗ khí tức sắc bén tản mát ra.

Theo hắn không ngừng thi triển Nhất Kiếm Phong Hầu, giết chóc Yêu thú càng ngày càng nhiều. Cỗ khí tức sắc bén kia càng ngày càng mãnh liệt, để người hắn như biến thành một thanh kiếm sắc bén.

Oanh!

Rốt cục, khi khí thế quanh thân Vương Dương ngưng tụ đến cực hạn. Một cỗ khí tức kinh khủng như thủy triều, hướng về bốn phía trút xuống. Lúc này, Yêu thú bốn phía đều dừng lại.

"Đây là cảm giác gì?"

Vương Dương cũng từ trong trạng thái cuồng bạo tỉnh táo lại, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.

Hắn cảm giác một cỗ khí thế vô hình trong cơ thể hắn đang vận chuyển tuần hoàn, thân thể cũng khỏe lên không ít.

"Tiểu tử, còn còn ngây ra đó làm gì? Còn không tranh thủ thời gian mà chạy?"

Đúng lúc này, một thanh âm lạnh lùng vang lên.

"Ai?"

Vương Dương giật nảy mình, nhìn xung quanh bốn phía. Ngoại trừ Yêu thú, cũng không nhìn thấy ai khác.

Mà lúc đó, cũng làm cho đám Yêu thú kia tỉnh táo lại, lập tức điên cuồng tấn công về phía hắn, để hắn lại lần nữa lâm vào tình trạng chiến đấu.

"Ngươi không cần để ý ta là ai, nếu muốn sống thì tranh thủ thời gian chạy về hướng Đông Nam."

Thanh âm lạnh lùng lại lần nữa vang lên bên tai Vương Dương.

"Hướng Đông Nam? Hướng Đông Nam là hướng nào a?"

Vương Dương ngơ ngác, căn bản hắn cũng không phân biệt được phương hướng.

"Sao ta lại chọn tên đần như ngươi, đi hướng bên phải (ngươi)."

"Bên phải?"

Sắc mặt Vương Dương vui vẻ, thân ảnh lóe lên, trường kiếm vung lên đem ba con Yêu thú ở gần hắn chém giết.

"Chuyện gì xảy ra? Công kích của ta, vậy mà mạnh lên gấp đôi?"

"Là cỗ khí thế này sao? Tuy nhiên, tình huống này vẫn là không ổn a!"

Thấy mình nhẹ nhõm chém giết ba đầu Yêu thú Hậu Thiên Hậu kỳ, Vương Dương kinh ngạc, thiếu chút nữa quên chạy trốn.

Mặc dù như thế, nguy cơ cũng không được giải trừ.

Thời gian chiến đấu càng kéo dài, càng ngày càng nhiều Yêu thú hướng Vương Dương đánh tới.

Thương thế trên người hắn cũng càng lúc càng nặng, mắt thấy sắp bị đại quân Yêu Thú che mất.

"Lão đại, ngươi đã ở ngay bên cạnh, liền hiện thân giúp đỡ đi?"

Không biết làm sao nữa, Vương Dương chỉ có thể hướng người thần bí kia cầu cứu.

"Hắc hắc, ta sẽ không giúp ngươi, nếu ngay cả những rác rưởi này(đám Yêu thú đang đuổi Vương Dương) ngươi còn không đối phó được. Vậy thì thành phân và nước tiểu của Yêu thú đi."

Thanh âm lạnh lùng cười khinh miệt nói.

"Đại gia ngươi!"

Vương Dương tức giận mắng một câu, cũng kích thích ý chí chiến đấu trong lòng.

"Đấu Chuyển Tinh Di!"

Sau khi quyết định, Vương Dương một lần nữa thi triển Đấu Chuyển Tinh Di, tốc độ rất nhanh xông ra vòng vây của Yêu thú, nhanh chóng hướng về phía Đông Nam chạy đi.

"Không tệ lắm, còn tưởng rằng ngươi mất lý trí, nguyên lai là vận chuyển chân khí chuẩn bị thi triển Đấu Chuyển Tinh Di."

Thấy Vương Dương xông ra vòng vây của Yêu thú, thanh âm kia cũng tán thưởng nói.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Trốn ở trong tối làm gì, không phải là xấu quá không dám nhìn người a?"

Trong lòng Vương Dương giật mình, không nghĩ tới đối phương lại biết rõ tình huống của hắn như vậy.

Điều này hiển nhiên là đối phương đi theo hắn, quan sát một thời gian rất dài.

"Không nên gấp gáp, chờ ngươi tới địa phương an toàn, ta sẽ hiện thân."

Thanh âm lạnh lùng cười khẽ nói.

Vương Dương nghe vậy cũng không thèm để ý nữa.

Một bên thôi động Vũ Hồn luyện hóa Tụ Nguyên Đan, một bên chém giết Yêu thú từ hai bên đánh tới.

Tuy nhiên, các con Yêu thú bị đánh ra phía sau, những con Yêu thú hai bên lại lần nữa hình thành vòng vây bao quanh bốn phía.

Nếu như lần này bị vây lại, thì có thể sẽ không có chỗ trốn.

Linh Dược trên người hắn cũng không còn nhiều, hiện tại chỉ còn một ít Tụ Nguyên Đan để chống đỡ. Không còn đủ chân khí để thi triển Đấu Chuyển Tinh Di một lần nữa.

Bạn đang đọc Sát Võ Kiếm Đế (Dịch) của Ngưu Đầu Tù Trưởng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nam_Ca_Đại_Đế
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.