Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

c.93 Hư vô thành

Tiểu thuyết gốc · 1545 chữ

Tiến vào dị không gian, pháp tắc thời không của Thắng vậy mà có chút xao động, thôn phệ pháp tắc trong tiểu thế giới cũng loạn động theo.

“Ồ!” Thắng có chút kinh ngạc mà ồ lên một tiếng, không ngờ pháp tắc không gian ở đây lại cao cấp như vậy, nếu hắn có thể thôn phệ nơi đây, chắc chắn tiểu thế giới của hắn sẽ mở rộng ra không kém.

Nhưng hiện tại hắn phải kìm lại cơn thèm khát này, trước hết phải xem xét tình hình, tìm kiếm tung tích của Bạo Vương rồi mới tính đến thôn phệ vùng không gian này.

Thôn phệ sớm chỉ sợ sẽ cắn nuốt luôn Bạo Vương trong này.

Xung quanh biến ảo chập chùng, khiến Thắng có chút hoa hết mắt mũi, đến khi định vị được tầm mắt thì hắn đã ở một nơi xa lạ.

Xung quanh Thắng lúc này là một khung cảnh đồ sộ, một rừng cây to lớn hùng vĩ, cây nào cây nấy đều cao đến ngàn mét, như đang đâm thẳng lên bầu trời.

Linh khí trong này cũng rất dày đặc, để mà so sánh thì tiểu thế giới so với nơi đây thì như một trời một vực.

Thi thoảng trên bầu trời còn bay qua vài đầu cự điểu khủng bố, tiếng thét vang vọng cửu thiên, hùng dũng cực kì, doạ đến Thắng phải rụt lùi về sau.

Nhìn thấy đại vương nhà mình vậy mà bị doạ thành dạng này, Tiểu Thử không hề có cảm giác buồn cười, trái lại còn khá đồng cảm, bởi khi mới vào đây, nó còn bị doạ cho đái ra quần, trong khi đó đại vương nhà nó lại chỉ rụt lùi vài bước. Làm nó càng kính sợ đại vương nhà mình không thôi.

Thất thố qua đi, Thắng mới cảm giác được không đúng. Đầu hung cầm vừa rồi rõ ràng to lớn doạ người, vậy mà khí tức toả ra chỉ ở cấp quân trung kì, không hề có chút đáng sợ.

Thắng vỗ ót một cái thầm nghĩ: “Đúng là thần hồn nát thần tính!”

Trước khi vào đây, Tiểu Thử đã cho hắn một đoạn kí ức về nơi này, nhưng vì mải tập trung vào những hình ảnh của đám tu sĩ nên Thắng không thấy những con vật nơi đây, để lúc này bị doạ cho thất thố thật khiến hắn có chút mất mặt.

Gác lại mấy thứ vớ vẩn này, Thắng nhanh chóng sử dụng thần hồn liên kết với Bạo Vương, xem tình hình nó đang ở đâu.

“Hửm!” Thắng bất ngờ rên lên một tiếng, qua tinh thần lực, hắn cảm nhận được Bạo Vương vẫn còn sống, không những thế còn rất khoẻ mạnh, hiện tại tên này vậy mà đã đột phá cấp quân, tiến vào cấp Vương hàng ngũ.

Có thể nói, những con bài trong tay Thắng lúc này thì Bạo Vương là mạnh nhất.

“Bạo vương???”

“Bạo Vương???”

Mọi thứ rơi vào yên tĩnh, không một câu trả lời, Thắng bắt đầu có chút lo lắng không biết tại sao tên này lại không trả lời mình, rõ ràng trong thần hồn, Thắng vẫn thấy sự hiện diện của Bạo Vương.

“Hay tên này bị khoá hồn? Hoặc thần hồn rơi vào trạng thái ngủ say?” Đủ loại câu hỏi lùa vào trong đầu Thắng, nhưng không ai có thể thay hắn trả lời.

Rơi vào bế tắc, Thắng chỉ có thể rời khỏi tiềm thức.

“Sao rồi chủ nhân???” Tiểu Thử lo lắng hướng Thắng dò hỏi, hiện tại muốn tìm được đại ca, chỉ có đại vương nhà nó mới có thể tìm được, nên lúc này mọi niềm tin của nó đều đổ dồn về Thắng.

“Không thấy trả lời!” Thắng nhăn nhó mặt mày, vò đầu bứt tai không biết phải làm gì tiếp theo.

“Đại vương, cách đây mấy trăm dặm có một thành trì, nơi đấy tụ tập những người như đại vương. Không thì người tiến vào đó thử nghe ngóng tình hình xem sao!” Tiểu Thử hướng Thắng đóng góp ý kiến.

Đúng rồi nha, theo như khối kí ức mà Thắng tiếp nhận từ Tiểu Thử, nơi đây có một toà thành trì, vì tò mò mà Tiểu Thử đã từng chui vào thám thính, sau bị phát hiện tí thì thành thịt chuột đây.

Theo khối kí ức này, Thắng nhanh chóng hướng về phía thành trì đó phóng đi, để đảm bảo an toàn cho Tiểu Thử, hắn đã đặc biệt chế tạo cho nó một chiếc túi trữ vật mới, lần này cả hai ở cùng một chiều không gian, Thắng có thể sử dụng không gian pháp tắc để xuất hiện bên cạnh Tiểu Thử khi nó cần..

Sau đó cả hai mới tách ra, Thắng tiến về nơi có nhân loại, Tiểu Thử tiến vào rừng sâu điều tra tung tích của Bạo Vương.

...

Hư vô thành là một toà thành trì do một thế lực mang tên Chấp Pháp giới sáng lập, nó được sử dụng để làm nơi nghỉ chân, trao đổi hàng hoá cho các thế lực lớn.

Nơi đây trị an rất kém, nếu sảnh ra xung đột thì những người đó phải tự chịu trách nhiệm, sẽ không ai đứng ra ngăn cản, nên việc liên tục có người chết trong thành là điều bình thường.

Trên đường đi tới đây, Thắng đã sử dụng thiên nhĩ thông để nghe ngóng tình hình, cũng hiểu sơ sơ về nơi này.

Hắn ban đầu tính sử dụng thiên nhãn thông, nhưng nhớ đến nơi đây có nhiều cao thủ toạ trấn, nếu vô duyên vô cớ soi mói người ta, không cẩn thận bị coi là kẻ địch thì có nhảy xuống sông hoàng hà hắn cũng không hết tội

Lần trước Tiểu Thử tiến vào chưa kịp điều tra xung quanh đã bị đối phương dí theo đuổi ra ngoài, còn vừa rồi Thắng mới chỉ sử dụng thiên nhĩ thông nên cũng chỉ là nghe được thông tin chứ không nhìn thấy được cảnh vật trong đây.

“Đứng lại, báo ra danh tính! Chủng loài, thế lực!” Một người lính gác cổng thấy Thắng tiến lại gần liền đứng ra chặn đường.

Đập vào mắt Thắng là một nhân loại da găm đen, thân mang khiên giáp, trên tay cầm một cây thương dài đang hung tợn nhìn mình.

“Đừng doạ người ta, Đại Lực! Chào tiểu huynh đệ, nhìn ngươi trông có vẻ lạ mắt, hẳn là mới tới đây a?” Đứng gần đó có một tên hình thù kì dị, trên đầu tròn vo, dưới thân là những xúc tu bạch tuộc đang đung đưa ve vẩy.

Thắng có chút giật mình lùi lại, hình như trong trí nhớ của Tiểu Thử không có loại người nào kì lạ như vậy a!

“Hừ, ta doạ người? Ngươi nhìn xem, ngươi mới là người doạ cậu ta! Đầu bạch tuộc kì dị!” Người mang tên Đại Lực có chút khinh bỉ hướng đầu bạch tuộc kia nói với giọng mỉa mai.

“Mẹ nó! Đại Lực, ngươi lại muốn chết???” Nói rồi không để tên Đại Lực kia kịp trả lời, đầu bạch tuộc biết nói này liền nhanh chóng hướng tên Đại Lực kia đánh tới, các xúc tu điên cuồng đấm đá lên thân, làm y đau đớn kêu oai oái.

Cả hai vô tình quên đi nhiệm vụ của bản thân, bỏ mặc Thắng ở bên cạnh đứng nhìn.

Thấy hai tên này vậy mà không thèm nhìn mình, Thắng cũng lười quan tâm, chậm rãi chuồn vào trong thành.

Tiến vào nơi đây, tam quan của hắn liền bị lật đổ hoàn toàn.

Đập vào mi mắt Thắng là một nơi sầm uất, nhộn nhịp, xung quanh có đủ loại cửa hàng tấp nập giao bán cùng những câu mời chào khách nhân, điều làm Thắng ngạc nhiên nhất chính là người dân nơi đây, họ không chỉ có nhân loại, mà còn có các chủng loại khác cùng nhau đi đầy đường.

Không biết tại sao nhưng Thắng có thể nghe hiểu ngôn ngữ của tất cả bọn họ đang nói gì, tuy cách phát âm là khác hoàn toàn so với hắn.

“Nhìn kìa, là nhân loại!”

“Tên này trông lạ, chắc mới tới đây!!!”

“Tưởng là cao nhân, thì ra chỉ là một tên man di đi lạc!”

Đủ loại ngôn ngữ chỉ trỏ, đánh giá khi Thắng tiến vào nơi đây, những ánh mắt soi mói, khinh thị khiến hắn khá khó chịu nhưng chẳng thể làm gì, chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi, nơi đất khách quê người tốt nhất là nên ngoan ngoãn một chút.

Tìm một quán rượu gần đây, Thắng bắt đầu mân me tiến vào ngồi, nghe ngóng thông tin.

Sự có mặt của Thắng cũng chỉ như một hòn đá nhỏ vất vào mặt hồ, chỉ tạo ra chút gợn sóng rồi lại đâu vào đấy, mọi người nơi đây cũng chẳng thèm quan tâm đến sự hiện diện của Thắng, mọi thứ lại quay trở về như lúc ban đầu.

Bạn đang đọc Sáng thế chi chủ: Từ 65 triệu năm trước bắt đầu! sáng tác bởi thang24299
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12669399
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.