Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

c. 51 Săn giêt một đầu cá sấu

Tiểu thuyết gốc · 1596 chữ

Hạ thấp trọng tâm, Thắng hoà mình vào bụi cỏ rậm rạp to lớn. Nếu không để ý thì thật sự khó mà phát hiện ra hắn tồn tại.

Như một đầu bò sát trườn người dưới nền đất, Thắng từ từ tiến gần nơi con hung thú ăn thịt đang nằm.

Xuyên qua các khe hở từ đám cỏ khổng lồ, Thắng thấy một thân hình to lớn không kém cạnh gì Minh Vương.

Nhìn kĩ lại thì đó là một đầu cá sấu cổ đại, trông nó khác hoàn toàn với cự ngạc mà Thắng từng gặp tại đầm nước trước kia.

Bộ hàm dài rộng, lớp da sần sùi là điểm đặc trưng của loài cá sấu không thể sai đi đâu được, chỉ là con này trông hung tợn và huyết khí hơn cự ngạc nhiều.

Cảm nhận trên người của nó phát tán ra cấp sư trung kì mới khiến Thắng yên chí mà chọn nó làm mục tiêu.

Sau nhiều lần săn giết hung thú, Thắng rút ra cho mình chút kinh nghiệm. Đó là không phải con hung vật nào cùng cấp cũng giống nhau. Có thể về sự dao động thì chúng ở cấp sư, nhưng chỉ cần khí huyết chúng cuồng bạo thì sức chiến đấu có thể sánh với cấp tông là bình thường.

Và loại thịt của những con này là đại bổ, ăn chúng có thể cho hiệu quả là gấp đôi. Ăn may gặp những con có pháp tắc, có thể thu làm tiểu đệ.

Nhưng thực ra hắn muốn thôn phệ pháp tắc hơn, vừa nhanh lại không rắc rối gì. Chỉ là hiện tại bản thân đã ở cấp sư đỉnh phong từ thần hồn cho đến nhục thể đều đã mạnh nhưng chưa thấy pháp tắc thôn phệ của Dạ Minh xuất hiện. Cũng làm Thắng không biết phải làm sao a, chỉ mong sao khi bản thân đạt đến cấp tông nó sẽ được khai mở.

Quay lại chính sự, Thắng từ từ tiếp cận đầu cự ngạc.

Vì bên cạnh nó là một đầm lầy, Thắng muốn vòng qua nó, chặn lại lối đi xuống mà tấn công. Như vậy khi nó mất thế, sẽ theo bản năng tránh xa Thắng, rút xa đầm lầy. Hiệu quả săn giết cũng sẽ dễ dàng thành công hơn khi không để nó nhảy được xuống nơi ẩn nấp.

Giữa trưa, mặt trời treo lên cao, ánh nắng gay gắt phủ xuống đại địa. Đây là khoảng thời gian thư giãn, tắm nắng của loài cá sấu dù to hay nhỏ, cổ đại hay tương lai đều có chung đặc tính này.

Nhưng đừng đánh giá thấp khả năng phòng bị của chúng, từ khi sinh ra chúng đã có cho mình hai bán cầu não có thể hoạt động riêng biệt. Khi ngủ, một bán cầu não của cá sấu “ngủ” theo, bán cầu não còn lại sẽ “thức” để cảnh giới.

Cũng vì thế, mặc dù thấy nó đang nằm bất động nghỉ ngơi, nhưng Thắng lại không dám làm càn.

Cầm chắc cây độc giác thương, Thắng bình tĩnh lại gần. Ánh mắt chăm chú vào con cự ngạc, chỉ cần nó xuất hiện động tác kì lạ nào là Thắng sẽ phi thật mạnh vào con ngươi nó.

Nằm tắm nắng cự ngạc không hề biết rằng mình đang gặp nguy hiểm, nó chỉ cảm nhận được có một sinh vật nhỏ bé đang nhìn nó chăm chú mà thôi, không hề thấy địch ý hay nguy hiểm gì nên nó cũng chẳng mấy bận tâm.

Nhưng nó đâu có biết, toàn bộ sát ý đều bị Thắng thu vào trong tâm, không cho bộc phát ra ngoài sợ đánh rắn động cỏ. Chỉ chờ nhất kích tất sát mà thôi. Đây cũng là một trong những khả năng làm chủ tâm của nhà phật, Thắng đang lợi dụng rất tốt về ưu thế này.

Tới rìa ngoài bụi cỏ, Thắng liền phi thật nhanh ra sau cự ngạc. Cây độc giác thương đang được hắn cầm trên tay cũng theo thế mà phóng nhanh về phía trước, nơi con mắt của cự ngạc đang đóng. Để đảm bảo được cây thương sẽ xuyên qua lớp da cứng rắn, Thắng còn kích phát kim hệ pháp tắc bên trong cây thương.

Cùng lúc đó, sát khí từ Thắng thả ra làm cự ngạc đang nằm tận hưởng ánh nắng bỗng rùng mình một cái. Theo bản năng mở trừng mắt lớn để nhìn về phía sát khí phát ra.

“Phập!”

Ngọn Thương thành công ghim vào con mắt vừa mở của cự ngạc, khiến nó rống lên đầy đau đớn.

“Grao!!!”

Chưa dừng lại tại đó, Thắng liền vận dụng không gian pháp tắc khoá lại cự ngạc đang quằn quại, hắn lấy thân mình nhảy lên không trung, đưa tay ra tụ lực mà đấm mạnh xuống.

“Phá không quyền!!!”

Một quyền pháp được gia trì pháp tắc không gian, gây nhiễu loạn không gian xung quanh, bỏ qua giáp xác mà đánh thẳng vào ngũ tạng. Môn này sẽ theo cường độ người sử dụng mà có hiệu quả khác nhau. Nạp nhiều pháp tắc thì phá nổ một giới nhưng với điều kiện giới đó không có thiên đạo, nạp ít thì có hiệu quả như Thắng vừa dùng.

“Oanh!”

Một tiếng vang trầm thấp phát ra, làm cự ngạc chỉ có thể bất lực dãy dụa.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, cũng chỉ trong tích tắc đó nó ăn trọn đủ các loại công kích lên người. Khiến nó còn chưa kịp đánh trả, sử dụng sức mạnh bản thân đã bị đè bẹp chỉ còn chút hơi thở hấp hối.

Bên mắt còn lại không bị trọng thương, vừa đủ để nó nhìn thấy Thắng, kẻ chuẩn bị cướp đi sinh mạng của mình. Con mắt trừng lớn lên dữ tợn mà chòng chọc nhìn Thắng, bên trong là đầy đủ sự căm thù, cuồng sát cùng với đó là tiếng gầm rú the thé nơi cuống họng.

Nhìn nó, Thắng lại thấy hình ảnh con cự xà khi trước hiện lên trong đầu. Không chịu được cái ánh nhìn này, Thắng rút cây thương ra ma cắm thật mạnh vào con mắt còn lại để kết liễu nó.

“Phập!!!”

Tiếng cây thương cắm sâu vào con mắt vang lên, máu tươi cũng đó mà bắn ra tung toé, vấy lên cả người Thắng. Nhưng hắn cũng chả quá bận tâm, sống ở nơi đại hoang này một tháng không tắm là bình thường, nói gì đến chỗ máu thịt tùm lum này.

Cũng chẳng mất bao lâu, Thắng đã hoàn thành việc cắt xé thịt cự ngạc. Tất cả nội tạng, khí huyết mà bản thân không sử dụng đều bị Thắng quẳng vào hồ nước trong không gian, làm thức ăn cho lũ cá. Còn những thứ có thể phục dụng, hắn sai tiểu hoả nướng luôn trong tiểu thế giới, bản thân chỉ cần lấy ra ăn là được.

Sau khi đã giải quyết xong cái bụng, Thắng mới quay lại chỗ hai con hàng Minh Vương và Bạo Ngược.

Thấy chúng đã ăn no nê cái bụng, đang nằm mỗi con một góc mà ngủ. Thắng thật không biết nói gì, bọn này càng ngày càng liều lĩnh. Ở nơi hoang dã không phải tộc đàn mà chúng cũng dám thả lỏng mà ngủ cho được, nếu gần đây mà có hung thú chắc chắn bọn này sẽ bị thịt không còn chút xương.

Nhưng thôi, biết chúng cần được nghỉ ngơi nên Thắng cũng không có gọi dậy. Hắn tiến lại gần Minh Vương, nhảy lên đầu nó mà cảnh giác đề phòng bốn phía.

Đâu đó khoảng tiếng rưỡi, hai con hàng này mới từ từ mà mở mắt lổm nhổm bò dậy.

“Chúng ta tiếp tục đi thôi, Minh Vương!”

Thắng ngồi phía sau lưng Minh Vương mà thúc giục, việc tìm ra mỏ muối thực sự rất quan trọng, nó không những giúp cải thiện vị giác mà còn giúp cho sức khỏe của tam giác long khoẻ mạnh. Rất tốt cho hệ tiêu hóa của loài ăn cỏ, để chúng đỡ phải cạp đất mà ăn nữa.

Thấy Minh Vương và Thắng bắt đầu xuất phát, Bạo Ngược cũng ngán ngẩm lắc lắc đầu đi theo sau. Hiện tại nó muốn về nhà ngủ, đánh một giấc ngon lành cho tới tối mới thôi. Nếu biết đi chán như vậy thì thật sự nó chả thèm đi.

Nhìn Bạo Ngược uể oải như vậy, Thắng thật sự không biết làm gì với con hàng này, lúc đòi đi thì đi bằng được, giờ lại tỏ thái độ muốn đi về.

Nhưng Thắng mặc xác nó, dù gì cũng đã đi được một quãng đường xa, không thể nhanh chóng đi về được, ít nhiều cũng phải tìm được thứ gì đó quý giá, không thể để hành trình cả buổi mất công vô ích được.

Vì thế Thắng vẫn thúc dục Minh Vương đi về phía trước, mặc kệ Bạo Ngược không vui đi ở phía sau.

“Ra đa không gian” vẫn đều đặn được Thắng sử dụng, thần hồn cũng hao hụt nhanh chóng nhưng chưa hề phát hiện ra cái gọi là mỏ muối lộ thiên nào cả. Cứ như vậy mà vô định đi về phía trước, nơi niềm tin hắn khẳng định rằng có ổ muối tồn tại.

Bạn đang đọc Sáng thế chi chủ: Từ 65 triệu năm trước bắt đầu! sáng tác bởi thang24299
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy12669399
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.