Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

c.35 Tiểu thử

Tiểu thuyết gốc · 1649 chữ

“Tủm...”

Ngồi bên cạnh bờ ao, ngắm lũ cá đang tung tăng bơi lội khiến Thắng nhìn mà mê mẩn, cảm giác có chút hâm mộ cuộc sống vô lo vô nghĩ của chúng nó. Chả phải suy nghĩ gì nhiều, cứ tung tăng drất dễ bị cuốn vào nó mà không biết trời chăng gì cả.

Tức cảnh sinh tình, Thắng nhìn mà lòng muốn làm đôi ba câu thơ, nhưng trớ trêu là hắn không có tố chất đó. Mù văn học đôi khi thật khổ, muốn diễn tả tâm trạng cũng khó.

Còn đang đắm chìm trong khung cảnh yên bình này thì một bên Bạo Vương như thấy được thứ gì đó thích thú, nó lao người phi hẳn xuống ao, doạ cho đàn cá chạy tứ tán. Khung cảnh cũng theo đó mà bi phá hỏng.

Một bên Thắng tức giận mà chỉ tay mắng nó: “Mẹ mày, hết trò chơi rồi à? Lên bờ ngay cho tao!”

Đang hớn hở Bạo Vương như bị mẹ mắng mà ủy khuất không thôi, nó sau khi lên cấp tông đã có chút trí tuệ của một đứa bé. Tuy mang trong người sự điên cuồng, khát máu của hung thú nhưng khi đứng trước mặt Thắng thì nó không khác nào một đứa bé con cần được quan tâm.

Bị Thắng mắng lớn, buồn bã mà bò lên bờ, lủi thủi ra một góc.

Sau khi bị Bạo Vương phá mất cảnh đẹp hữu tình thì hắn cũng không còn tâm trạng nhìn thêm. Hắn xoay người tiến về vườn thuốc nhỏ của mình.

Ở đây Thắng trồng đủ loại linh dược, từ đông y cho đến độc dược của quỷ giới đều được hắn sưu tầm về đây, nhưng trong vườn đa phần là thảo dược của quỷ giới là chiếm nửa già.

Càng đi thu thập thảo dược, hắn càng cảm thấy kì lạ. Hắn thật sự không biết từ đâu mà lòi ra nhiều dược liệu quý của quỷ giới đến vậy. Nhất là gần khu rừng nguy hiểm chỗ hắn từng mò mẫm vào trong, xung quanh phải nói là rất nhiều tài nguyên từ quỷ giới.

Tuy tò mò nhưng Thắng thật không dám mò tiếp vào trong, bởi trong đó cho hắn một cảm giác rất đáng sợ. Đợi đến lên cấp tông, hắn mới vào đó xem thực hư ra sao.

Nhìn vào vườn linh thảo đang tuoi tốt của mình, Thắng thật sự rất háo hức chờ mong ngày nó phát dục đây.

Nói về phát dục mới nhớ, cuối vườn thuốc của hắn có một củ linh sâm, hắn không biết là bao nhiêu năm nhưng theo ánh mắt của hắn thì mạnh dạn đoán chắc phải cỡ nghìn năm có thừa.

Mấy hôm trước đi qua kiểm tra thấy dược liệu sắp đến kì thu hoạch, hiện tại may rồi, chờ hắn đột phá tiến vào nhập môn Tạo Giới pháp sẽ phục dụng nó bồi bổ tu vi.

Mang tâm tình phấn khởi mà tiến tới nơi cuối, đôi mắt to híp lại như vòng nguyệt nha đung đưa theo từng bước chân.

“Con mẹ nó, vãi cả cứt!!! Đâu rồi? Đại bảo vật của tao đâu rồi?” Ánh mắt Thắng trợn lên, cả người tức giận đến xù lông lên mà chửi đổng.

“Có phải mày không? Mày làm phải không?” không tìm thấy thủ phạm, Thắng hướng đôi mắt đỏ ngàu đang long sòng sọc như bị bệnh dại quay qua hỏi Bạo Vương.

Cảm nhận được sự tức giận từ chủ nhân, Bạo Vương vô thức rụt cổ lại mà lắc đầu nguầy nguậy.

Thắng vén tay áo, vội vàng đến chỗ cây linh dược từng tại mà kiểm tra xem, là thứ gì đã lấy mất bảo bối của hắn.

Một đám đất vẫn còn mới, nhìn là biết mới bị đào từ dưới đào lên.

“Không thể có lý nào mà linh dược lại tự đào hang chui xuống đất trốn được!” không tin tà, Thắng lấy một bó lớn lá cỏ khô, để gần cửa hang mà đốt.

Hương khói bốc lên nghi ngút, Thắng ở bên cạnh mới thổi nhẹ những làn khói vào trong hang.

Được chừng dăm ba phút, từ bên trong liền chui ra một đầu tiểu thử cỡ nắm tay, toàn thân nâu đen, tứ chi cụt ngủn.

“Á à! Thì ra là con súc sinh này, mày ăn mất linh dược của bố! Con mẹ mày, hôm nay tao phải thịt mày, đem đi xả ớt!” Thắng nhanh tay nhanh mắt mà bắt được cái đuôi nó, cầm treo lủng lẳng trên tay, mồm nghiến răng ken két nghĩ xem nấu món gì cho ngon.

Bị Thắng cầm trên tay tiểu thử hoang mang tột cùng, nó sợ hãi mà kêu lên “chít, chít”.

Buộc con chuột này vào một cành cây, treo ngược nó lên không, tránh nó chạy thoát, Thắng mới lấy chút củi khô về đốt lên.

Sau một hồi, than đỏ bếp hồng, Thắng mới cầm lão thử tới chuẩn bị cho vào bếp củi nướng qua, rồi sau đó mới xử lý lông với nội tạng.

Cảm nhận được sự nguy hiểm đang tới gần, lão thử hoảng hốt mà kêu lên “chít chít” điên cuồng vùng vẫy cố thoát thân, nhưng Thắng sao để nó được như ý? Tay hắn lúc này cứng rắn như kìm kẹp, dù có vùng vẫy đến đâu cũng khó mà thoát.

Thấy sắp đưa tiểu thử vào trong ngọn lửa thì bỗng trong đầu Thắng vang lên một tiếng nói thanh thúy dễ nghe: “Đại... đại vương, tha.. tha mạng!”

Đang đưa lão thử đến ngọn lửa bỗng Thắng dừng lại, cánh tay cũng vì thế mà treo giữa không trung. Ánh mắt Thắng hiện lên đầy sự kinh ngạc mà nhìn về con chuột nâu đen này.

Bởi lúc này xung quanh không hề có người nào khác, chỉ có hắn và Bạo Vương, tuy Bạo Vương đã có chút linh trí nhưng chưa thể thực sự giao tiếp đầy lưu loát thế được. Vậy chỉ có thể là từ con tiểu thử trước mặt này, thật sự là tà môn a.

“Là mày đang nói đấy à?” Thắng nghi ngờ mà hướng con chuột trên tay hỏi lại.

Thấy không có sự đáp trả, Thắng liền lắc đầu nghĩ mình sinh ảo giác liền muốn đưa tay quẳng con chuột vào trong mồi lửa thì thanh âm vừa rồi lại vang lên. Lần này Thắng khá để ý nên khi âm thanh vừa cất lên hắn liền xác định là từ trong tiềm thức.

“Đại vương, tha mạng cho tiểu thử a!”

“Là mày đang nói chuyện sao? Tiểu thử?” Lần này hắn dùng tâm thức hỏi lại, không dùng ngôn ngữ loài người nữa.

“Vâng, vâng thưa đại vương!” con chuột đã đình chỉ dãy dụa, chắp đôi tay hướng Thắng mà nhìn.

Thấy cảnh này, nhân sinh quan của Thắng có cảm giác không theo kịp tiến trình sự việc.

“Mày, có phải mày ăn linh dược của tao hay không?” Thắng lúc này chỉ nghĩ đến cây linh dược của hắn, mất công để ý bấy lâu nay lại bi một con chuột cuỗm mất sao không tức cho được.

Tiểu thử không có vội vàng trả lời mà nhìn Thắng với ánh mắt ngu ngốc, trong đầu thầm nghĩ nhìn thấy mà còn hỏi, tên ngu ngốc này.

“Còn không mau nói?” Thắng mất kiên nhẫn mà gằn giọng.

“Dạ dạ, là con ạ!” tiểu thử sợ hãi xin thưa, không dám nhìn vào mắt của Thắng.

“Linh dược này mất công tao trồng, tao chăm, tao chưa phục dụng sao mày đã dám ăn mất?” Thắng tim không nóng không lạnh mà bốc phét.

Tiểu thử đang bị treo nghe thấy vậy mà bực tức không thôi, đây rõ ràng là một cây linh dược có từ rất lâu. Nó đã ở đây hơn trăm năm chờ linh dược thành thục là nó xơi, vậy mà tên này đến sau dám nói tự thân trồng ra. Nhưng nghĩ là nghĩ vậy, còn hiện thực thì khác, cho nó mười cái mạng cũng không dám gằn giọng đối chất.

“Tiểu thử biết sai, xin đại vương tha mạng!” Tiểu thử hướng về Thắng khóc lóc van xin, nó thực sợ mất một cái mạng này, chỉ vì một cây linh dược mà mất mạng thật không đáng mà.

“Hừ, muốn sống? Vậy mày có gì bồi thường lại cho tao?” Thắng hừ lạnh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua.

Tiểu thử thấy vậy liền rùng mình một cái, không biết nói gì cho phải: “Cái... cái này....”

Thấy nó ấp úng, nghĩ cũng chả kiếm ăn được gì từ con chuột, thôi thì lấy thịt nó thay thế linh dược vậy. Thắng liền đưa tay đưa tiểu thử vào đống lửa mà không thèm để ý đến nó nữa.

Thấy vậy, tiểu thử hãi hùng khiếp vía, đang không biết làm sao để giữ được mạng sống thì bỗng trong đầu có linh quang loé qua, vội vàng hướng Thắng hô lớn.

“Đại vương, đại vương chờ đã! Ta có cách bồi thường!”

“Ồ? Cách gì?” Nghe thấy nó nói, Thắng liền tò mò mà dừng tay lại thử xem nó muốn dở trò gì.

“Tiểu thử có mũi rất thính, từ khoảng cách ngàn dặm có thể tìm kiếm bảo vật, các loại linh dược quý. Chỉ cần Đại vương tha mạng, tiểu thử xin làm người đào bảo cho ngài!” Tiểu thử chắp tay thành khẩn nói.

Thấy hành động của nó, Thắng phải khen nó một câu thật có nhân tính hoá. Nhưng lúc này hắn quan tâm đến khả năng nó nói hơn, đó là khả năng đi đào bảo.

Bạn đang đọc Sáng thế chi chủ: Từ 65 triệu năm trước bắt đầu! sáng tác bởi thang24299
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thang24299
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.