Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mưu tính

Tiểu thuyết gốc · 1916 chữ

“Ha ha…” - thanh âm lần đầu tiên cất lên tiếng cười, âm điệu đầy ngạo nghễ.

“Xem ra ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc… Ha ha…”

Lời nói cùng tiếng cười đầy vẻ mỉa mai khiến Lạc Thế Long có chút bực bội trong lòng, dù vậy anh vẫn bình tĩnh đáp:

- Ta thừa biết trên đời này không có gì là miễn phí.

“Ha ha…:Đúng vậy, đúng vậy. Hay nói cách khác là Sức mạnh càng cao, trách nhiệm càng lớn. Ngươi có thể làm lại cuộc đời nhưng cũng sẽ đối mặt với những sóng gió lớn lao hơn, ngươi không thể cứ buông thả như trước đây được.”

- Nếu vậy thì ta có lợi ích quái gì đâu?

“Lợi ích? Chẳng phải ngươi được sống tiếp đã là lợi ích lớn nhất rồi sao, chẳng phải ngươi đã biết mình không còn đường trốn chạy, ngay sáng mai thôi sẽ bị người ta chém thành mấy mảnh sao?”

- Dù là vậy, bản chất ta vốn không thích sống vì người khác, ngươi chẳng phải vừa nói trách nhiệm hay sứ mệnh gì gì đó sao… ta không hứng thú lắm.

“Ha ha… ta cũng không yêu cầu gì ở ngươi, chỉ cần ngươi cố gắng tồn tại mà thôi. Còn lại, ngươi muốn sống cuộc đời ra sao, ta cũng không quan tâm lắm.”

- Vậy tại sao ta lại được ngươi giúp?

“Vì số mệnh và khí vận đã lựa chọn ngươi. Ngươi từ khi sinh ra đã là người được chọn.”

- Được chọn? được chọn để làm gì, ta đã nói là không thích nhận trách nhiệm hay sứ mệnh gì mà.

“Rồi ngươi sẽ biết, sẽ phải đối mặt cho dù ngươi có muốn hay không. Ngươi sẽ phải lớn mạnh thật nhanh bằng không cái chết sẽ luôn rình rập.”

- Nếu vậy thì chẳng phải ta chết sớm ngay ngày mai luôn có phải nhẹ nhàng hơn không?

“Đó cũng là một lựa chọn, nhưng ngươi chẳng phải rất thích đánh bạc hay sao, ngươi không muốn tiếp tục sống để được chơi những canh bạc lớn lao hơn hay sao?”

- Ừm… Nghe cũng xuôi tai thật đấy, đúng thật là ta cũng chẳng có gì để mà mất cả.

“Thông suốt là tốt. Nào, thời gian cũng không còn nhiều nữa, ngươi vẫn còn 2 lựa chọn, mau nói ra đi nào.”

- Ta chẳng biết đâu, ngươi chọn giúp luôn đi.

“Ha ha… sảng khoái. Ngươi tin tưởng ta đến thế à?”

- Ta chẳng tin tưởng ai cả, nhưng ngươi lôi ta vào chuyện này ắt sẽ có sắp xếp, ta tội gì phải suy nghĩ, biết đâu lại chọn thứ tầm xàm nữa.

“Ha ha… Cũng thông minh đấy, được, ta sẽ lựa chọn giúp ngươi. Ngoài Hoả Nhãn Kim Tinh mà ngươi đã chọn, ta sẽ giúp ngươi kích hoạt huyết mạch Chân Long vốn đang ngủ vùi trong cơ thể, và món quà cuối cùng là một bộ công pháp có tên Cửu Tử Vãng Sanh Công.”

- Hả? Sao nghe cái tên chết chóc thế?

“Đúng vậy, bộ công pháp này ta nghĩ không ai thích hợp rèn luyện hơn ngươi đâu, tất cả sẽ là những canh bạc đầy thử thách đấy.”

- Được. Ngươi làm ta bắt đầu có hứng thú rồi đấy.

“Thời gian cũng sắp đến rồi, ngươi còn điều gì muốn hỏi ta hay không?”

Ngươi rốt cuộc là ai, có thể cho ta biết được không?

“Được. Ta chính là Tổ tiên của ngươi, ta cũng mang họ Lạc, tên gọi Long Quân.”

- Hả? Người là…

“Đúng vậy, giờ thì đã đến lúc ta phải rời đi. Hy vọng rằng ngươi có thể sống đủ lâu cho đến khi chúng ta gặp lại.”

Thanh âm càng lúc càng xa dần, chỉ còn lại chàng trai vẫn đang ướt sũng dưới màn mưa và bóng đêm đen kịt. Tất cả thoáng qua như một giấc mộng, Lạc Thế Long lúc này còn đang cảm giác như mình là một tên mắc bệnh hoang tưởng hay vừa trải qua những giây phút mộng du.

Rất nhanh đã có câu trả lời, từ trên màn trời đen kịt, một tia sét hay nói đúng hơn là một cột sét khổng lồ giáng thẳng xuống đúng nơi mà Lạc Thế Long đang đứng chôn chân như tượng.

Không hề có một sự báo trước, cũng không hề có cơ hội nào cho chàng trai vãn hồi quyết định, tất cả chỉ diễn ra trong một khoảnh khắc để rồi sau đó trả lại sự yên bình cho màn đêm phố thị.

Mưa dần ngớt hạt, đường phố lại xôn xao tiếng nói cười, thỉnh thoảng xen vào tiếng còi xe inh ỏi. Nhịp sống hối hả lại tiếp tục vận hành, chỉ là, không một ai biết được nơi khoảng đất dưới chân cầu kia đang có một hình hài vẫn đang nằm thoi thóp.

Trên bầu trời, những đám mây đen kịt mà khi nãy vừa bao trùm vạn vật, nay lại như đang được một bàn tay khổng lồ vén sang hai bên. Từ trên vùng trời xa thẳm ấy, lại cũng đang có những thanh âm trò chuyện mà nhân loại không thể nào nghe được:

- Hừm… Công sức chờ đợi bao lâu nay không ngờ lại bị lão rồng già kia qua mặt.

- Thiên Đế, chẳng phải ngươi bảo đã giam cầm và phong ấn lão ta lại rồi sao? - một giọng nói khác vang lên bên cạnh.

- Hừ… chắc hẳn là lão ta đã tính toán được thời điểm này và sắp đặt từ trước, con rồng già này quả thật là nhiều thủ đoạn mà.

- Vậy bây giờ ngươi tính thế nào?

- Theo phương hướng mà vật kia giáng thế, ta chỉ có thể xác định được nó đang ở vùng đất này, đành phải tự mình tìm nó mà thôi.

- Ý ngươi là muốn đích thân xuống tinh cầu đó?

- Đúng vậy, Tây Phương giáo chủ ngươi có ý kiến gì hay hơn sao?

- À, tạm thời thì chưa, nhưng chẳng phải ngươi nói rằng cái tinh cầu đó rất phiền phức hay sao? Chẳng phải ngươi vẫn không thể khống chế pháp tắc của tinh cầu đó hay sao?

- Ha ha… đúng là thế thật, nhưng cho dù chỉ còn 1 thành sức mạnh, ta vẫn có thể làm bá chủ. Hơn nữa, nơi này đã bị ta và ngươi dùng Luân Hồi Đại Trận khống chế, tất thảy sinh linh đã không thể hấp thu linh khí mà tu luyện nữa, thế thì còn gì đáng ngại chứ?

- Đừng chủ quan, đừng quên là con khỉ đá kia ngươi vẫn chưa thể tận diệt, đừng quên là hắn ta đã làm cho ngươi khốn đốn đến mức nào, nếu ta không đến kịp thì chưa biết giờ này hai ta còn có thể đứng đây mà bàn luận được không đấy.

- Hừ… lão giáo chủ nhà ngươi đã thành con rùa rút đầu từ bao giờ thế. Lần đó, nếu không phải ta đã trọng thương và hao tổn quá nhiều trong cuộc chiến với lão rồng già kia thì con khỉ đá ấy làm sao có thể tác oai tác quái như thế được. Huống hồ, nó chắc chắn cũng đã bị Luân Hồi đại trận khống chế, cùng lắm chỉ là một con khỉ già không hơn không kém mà thôi.

- Đó là ngươi đang tự đề cao bản thân mà thôi, ta là người đã giao chiến trực tiếp với hắn, nếu không phải con khỉ đá đó quá cao ngạo và đam mê đánh cược mà bị ta lừa gạt, thì Ngũ Hành trận pháp của ta cũng không đủ thời gian kích hoạt mà giam cầm hắn.

- Ha ha… Cho dù thế thì sao, con khỉ đó cũng chỉ còn lại một mình, đám huynh đệ yêu tộc của hắn đã bị chúng ta diệt sạch, hắn có thể làm được gì trước lực lượng hùng hậu của chúng ta chứ.

- Ngươi có chắc là đã tận diệt bọn chúng chứ?

- Ý ngươi là sao?

- Từ lúc chúng ta chiến thắng cho đến khi xây dựng xong Luân Hồi Đại Trận, ngươi không nghĩ rằng chúng đã có những thủ đoạn để bảo tồn sao? Ta vẫn luôn có một linh cảm không yên về bọn chúng.

- Hừ… Cứ cho là như thế, chúng ta đã quét sạch chúng được một lần, chắc hẳn sẽ có thể làm thêm một lần. Ta cũng không muốn cứ để cái gai này tồn tại lâu thêm nữa.

- Được, nếu ngài đã quyết thì bổn tọa cũng chiều lòng. À, còn vật kia thì ngài tính xử trí thế nào?

- Ngươi hỏi vậy là có ý gì?

- Ba vị Lão Tổ trước khi rời đi đã để lại lời căn dặn là khi vật kia xuất hiện sẽ chỉ dành cho người mà nó cho là phù hợp. Đó có thể là Thiên Đế nhà ngươi, cũng có thể là ta. Vì vậy, ta cũng muốn phân định rõ ràng để tránh những xích mích sau này: ai tìm được vật đó trước sẽ được sở hữu nó trong 100 năm, nếu không tìm ra bí ẩn gì thì phải nhường lại cho đối phương trong 100 năm tiếp, cứ thế cho đến khi 1 trong 2 chúng ta thành công làm chủ nó, ngươi thấy thế nào?

- Ha ha… xem ra Như Lai ngươi cũng có dã tâm không nhỏ đấy.

- Không dám… Không dám… bổn tọa cũng chỉ muốn thuận theo số mệnh mà thôi.

- Ha ha… được. Vậy chúng ta chia nhau hành động, tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến hoà khí.

- Được… Một lời đã định.

- Một lời đã định.

Sau lời nói của Thiên Đế, Tây Phương giáo chủ lập tức rời đi. Nhìn theo vệt sáng mà Như Lai tạo ra, Thiên Đế nở một nụ cười đầy vẻ khinh miệt rồi tự nói với mình:

- Hừm.. Lão sói già còn bày đặt mở miệng từ bi. Một khi ta có được vật đó thì lão sẽ là người đầu tiên mà ta tiêu diệt.

Phía sau Thiên Đế bỗng dưng vang lên tiếng nói, rồi một bóng dáng nữ nhân đầy vẻ uy nghi xuất hiện:

- Ngài đã quyết định sẽ xuống lại tinh cầu đó sao?

- Đúng vậy, không vào hang khỉ làm sao bắt được khỉ con, chẳng phải nàng luôn muốn ta diệt trừ con khỉ đó sao, nhân việc lần này, ta sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện đó.

- Hứ… thần thiếp muốn tự mình ra tay, ngài phải bắt sống nó mang về đây cho thiếp.

- Ha ha… Được, được. Lần này, ta sẽ dẫn theo 10 vị đại thần, phía bên Tây Phương giáo ắt hẳn cũng sẽ huy động không ít lực lượng, Thiên giới này ta giao lại cho nàng trấn giữ, đừng làm ta thất vọng đấy.

- Hi hi… Ngài cứ yên tâm, chỉ cần đừng mang thêm ả phi tử nào về làm ta ngứa mắt, bọn chúng sẽ không có kết cục tốt đâu.

- Ha ha… được, được… làm gì có ai thay thế được địa vị của Hoàng Hậu trong tim ta chứ. Nào… trước khi khởi hành, chúng ta cùng vào ôn lại chuyện xưa nào… Ha ha…

- Hứ… Cái đồ… cái đồ… Ối… ối… để ta đóng cửa đã… ôi…

Bạn đang đọc Sáng Thế Chân Long sáng tác bởi hiddra
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hiddra
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.