Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Giấc mộng

Tiểu thuyết gốc · 4329 chữ

Hãn còn chưa kịp tiêu hóa thì chúng đã lôi hắn đi. Hắn cũng đành miễn cưỡng mà đi theo vì thật tình hắn không hứng thú với các trò chơi trẻ con này nhưng cơ thể này vẫn còn ý thức của 1 đứa trẻ nên cũng có phản ứng. Khi hắn đến khu bếp, nơi này hiện giờ có rất nhiều người đang chuẩn bị đồ ăn cho mọi người. Có rất nhiều nồi lớn đang bốc khói nghi ngút, khung cảnh rất bận rộn, nhưng có có phần mất vệ sinh do nhiều người dùng tay bẩn để chế biến, trên nền đất lại có nhiều vũng nước có hòa màu, đôi lúc người dẫm phải khiến nước bắn vào đồ ăn.

Hắn nhìn có hơi...khó tiêu nhưng mùi đồ ăn thì không tệ chút nào, sống thời này không nên kén chọn, nhập gia tùy tục. Hắn cùng đám bạn đến một góc trong khu này. Lúc này đang có rất nhiều đứa trẻ khác trong làng cũng tập hợp lại.

Lại thấy một người đàn ông trung tuổi mở một nắp một chiếc nồi, cầm một chiếc dây mắc ở miệng nồi và kéo ra môt cái đuôi trâu dày và dài khoảng 3 gang tay đang bốc khói nghi ngút. Đám trẻ nhìn thấy thì nhao nhao lên, giơ tay định lấy. Người lớn xung quanh thấy lũ trẻ như vậy cũng chỉ biết cười, tính tình trẻ con thật đáng yêu mà

- Nào nào các cháu, nhớ quy tắc cũ, ai giải được 3 câu đố của ta mới được lấy chiếc đuôi này. Trật tự để ta đọc

Nghe thấy thế, lũ trẻ mới trật tự mà lắng nghe. Người đàn ông cũng suy nghĩ một lúc rồi nói

- Ở nơi cao nhất trên đầu. Chẳng đen như tóc, lại màu đỏ tươi. Lúc khỏe đẹp như mặt trời. Đến khi đau yếu màu tươi xám dần. Ấy là cái gì?

Đám trẻ phía dưới liền rơi vào suy nghĩ, tiếng xì xào to nhỏ bàn luận bên dưới. Đám bạn của Hãn cũng đang bàn tán to nhỏ. Nhưng tựu chung lại vẫn là bí, chúng chẳng tưởng tượng nổi đó là cái gì. Hãn thì có hơi thất vọng. Câu này mà hỏi ở thời của hắn chắc bị lũ trẻ con cười cho thối mũi

- A cháu biết, là bắp hoa chuối

Một đứa trẻ lên tiếng, khiến đám trẻ hướng mắt nhìn, một đứa trẻ cũng chạc tuổi Hãn đang rất tự tin nhìn về người đàn ông đang cầm cái đuôi trâu luộc. Người này chỉ cười mà đáp

- Thóc đoán sai rồi, hoa chuối màu đỏ thật nhưng không mọc trên ngọn.

Nghe thế đứa nhóc cũng đưa ra cái mặt ỉu xìu mà không nói nữa. Cả đám trẻ lại tiếp tục bàn luận. Sóc nói nhỏ với Hãn

- Ê mày, nghĩ ra chưa?

- Ra lâu rồi

- Thế sao không nói? - Sóc gằn

- Tại không thích, tao chẳng hứng thú với giải thưởng gì cả

- Mày không thích thì nói cho bọn tao, bọn tao rất cần giải thưởng - Sóc nhìn Hãn nghiêm túc như muốn nói: " ói ra câu trả lời nhanh lên"

- Anh Hãn ơi, anh biết câu trả lời không?

Khi đang nói với Sóc, chợt có một bàn tay nhỏ kéo tay hắn, nhìn xuống thì thấy một đứa bé gái nhỏ tuổi, cao chưa đến vai Hãn đang nhìn hắn rất ngây thơ

- Trứng, em cũng ở đây à? - Hãn nói

Đứa bé gật đầu. Đây là Trứng, đứa bé hàng xóm nhà hắn. Hãn rất quý đứa nhỏ này vì tính tình hoạt bát, lanh lợi hơn nữa lại rất nghe lời. Trần Khôi cũng vậy, đứa nhỏ này cho hắn rất nhiều hảo cảm vì tính cách rất đáng yêu và thành thực nên cũng coi như em gái trong nhà

- Anh ơi, em muốn cái đuôi trâu đó? Anh lấy cho em nha - Trứng nhìn Hãn khẩn cầu

Hắn thì làm gì hứng thú với mấy trò này nhưng nhìn ánh mắt cầu xin của Trứng thì coi bộ lần này không tham gia không được rồi. Khuôn mặt khả ái đáng yêu cùng ánh mắt ngây thơ đó thực khiến hắn cầm lòng không có nổi, đành nói

- Được rồi, để anh thử xem - Hãn nói với người đàn ông ở trên - Cháu trả lời, đó là “mào gà trống”

- Chính xác, cu Hãn đúng 1 câu - Người đàn ông trả lời

Đám trẻ lúc này nhìn về phía Hãn nhưng hắn không quan tâm lắm. Người đàn ông tiếp tục nói

- Bây giờ là câu thứ 2, Cái gì chặt không đứt, bứt không rời, phơi không khô, đốt không cháy?

“ Cái này thì hơi khó” - Hãn thầm nghĩ, câu này khó hơn nhiều so với câu trước nên sẽ mất chút thời gian để luận ra đó. Ở bên cạnh, đám bạn cũng đang giục hắn,

- Mày nghĩ ra chưa?

- Từ từ, đừng hối tao

- Cháu biết, là “nước” phải không ạ?

Một giọng nói con gái trong trẻo cất lên từ phía sau. Đám trẻ quay lại thì thấy một cô bé xinh xắn, lanh lợi, làn da trắng, trang phục nhìn cũng biết khác một trời một vực với bình dân ở đây. Dựa vào độ bóng bẩy và độ mịn thì nhìn bằng mắt cũng có thể nói nó là lụa, đầu đội thêm mũ lông chim trắng. Làn da trắng như ngọc, quá nổi bật so với cả đám trẻ con da đen nâu làng này. Phía sau còn có cô bé khác, tướng người cung kính như người hầu, ăn mặc cũng khá tươm tất và một người đàn ông nữa. Nhìn tổng thể thì ai cũng đoán được thế nào cũng thấy cô bé đội lông chim trắng này là quý tộc nhà giàu.

Nhưng Hãn chưa từng gặp người này, hắn tự nhận trong làng này hắn biết mặt hầu hết những đứa trẻ con nhưng người trước mặt hắn chưa gặp bào giờ, mới hỏi sang Sóc đứng bên cạnh, thằng nhóc này còn đang há hốc mồm, mắt dán chặt vào cô bé mới đến. Hãn thấy vậy mới lấy tay đẩy cằm nó lên thằng nhóc mời tỉnh. Lúc này Hãn mới hỏi

- Mày biết ai không?

- Không...không...tao chưa thấy bao giờ?

- Thế còn chúng…- Hãn quay sang định hỏi đám Trâu thì bọn này nhìn không khác gì Sóc vừa nãy, nước dãi chảy cả ra rồi

Hãn lắc đầu, mới tý tuổi đã có máu dê rồi, mới lấy tay vỗ vào đầu Trâu một cái rồi hỏi. Nhưng cả đám cũng lắc đầu không biết. Người đàn ông ra câu đố lúc nãy thấy cô bé này liền tiến đến cúi đầu nói

- Tiểu thư, sao cô lại đến đây?

- Cháu cũng muốn chơi thôi mà - Cô bé cười nói - Chú cứ tiếp tục đi

- Dạ vâng, vậy chúng ta tiếp tục. - Người đàn ông cúi chào rồi quay về nói - Vừa rồi tiểu thư Hoa trả lời đúng, được 1 điểm, chúng tiếp tục.

Thì ra đó là Hoa, con gái của Bồ Chính, hèn gì đám trẻ không biết. Cả làng này ai cũng biết Bồ Chính có một cô con gái “nuôi lồng kính”, lại thêm dung nhan xinh xắn như hoa như ngọc nên Bồ Chính quý như giữ của, mỗi khi ra ngoài, con gái Bồ Chính đều che mặt và có tỳ nữ hộ vệ đi kèm. Vì thế đừng nói là trẻ con, người không biết dung mạo của con gái Bồ Chính thế nào cũng rất nhiều, những đứa trẻ khác thì không nói nhưng Hãn và đám bạn của hắn thì chắc chắn không biết vì có thấy cô bé này đến khu chỗ hắn bao giờ đâu.

Người đàn ông đọc câu hỏi thứ 3: Năm anh em cùng ở một nhà. Tình anh em vào ra thuận hòa. Bốn ông tuổi đã lên ba. Một ông đã già lại mới lên hai. Ấy là gì?

Khác với lần trước, lần này đám trẻ im bặt không nói được câu nào. Hãn không để ý đến điều đó mà tập trung vào câu đố.

- A.. - Cô bé mới đến vội reo lên

- Là bàn tay năm ngón, có đúng không ạ? - Hãn nói, ngắt lời của Hoa

Cả đám trẻ nhìn hắn kinh ngạc, cứ như hắn vừa làm một cái gì đó không nên làm vậy. Thấy mình bị ngắt lời, mặt Hoa có vẻ không mấy vui, bắt đầu phụng phịu

- Ta...không nghe rõ lắm - Người đàn ông ngập ngừng

Cháu nói, đáp án là “bàn tay năm ngón” - Hãn nói to

- Ê mày, thôi bỏ đi - Trâu đứng cạnh vỗ vai Hãn, mắt ra hiệu

Hãn nhìn theo ánh mắt của Trâu về hướng của Hoa, cô bé này có vẻ không vui đã đành, cớ sao hai người hầu lại nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn thế cơ chứ. Liếc lại thấy đám trẻ mới nãy còn rì rầm bàn tán cách trả lời, sao lúc này im bặt, còn nhìn Hãn như thấy một thứ sinh vật kì lạ.

Cũng không mất nhiều thời gian để nhận ra. Hãn có linh hồn của 1 kẻ trưởng thành, cũng hiểu đối nhân xử thế nên nhanh chóng nhận ra lúc này hắn nên im lặng là tốt nhất. Đừng vì chút đua đòi trẻ con mà ảnh hưởng đến gia đình. Bồ Chính là người cai quản, quyền sinh sát đều có trong tay, lại là người thương con đến nuông chiều thái quá. Dù đây chỉ là trò trẻ con, Bồ Chính sẽ không để ý nhưng nhỡ may vị tiểu thư kia uất quá mà hé vào lời không hay tới cha mình thì không hay lắm. Hắn cũng quên mất mình đâu còn sống ở thời đại pháp trị nữa mà sống ở thời cổ đại - thời đại mà con người còn bất lực trước thiên nhiên, bị đuổi khỏi cộng đồng chính là án tử. Nếu Bồ Chính muốn đuổi cũng chẳng có gì khó khăn.

Hắn thở dài một tiếng rồi đành dắt Trứng ra khỏi chỗ đám trẻ nói

- Anh xin lỗi, lần sau để anh bắt thỏ cho em nha

- Thế ạ? Em cảm ơn - Trứng nói

Trứng cũng là đứa bé hiểu chuyện, thấy nỗi khổ của Hãn cũng thông cảm mà quên đi vụ đuôi trâu. Cả hai định trở về lễ hội thì Trứng nói muốn ở lại nghe tiếp các câu đố nên cả hai kiếm một góc gần đó ngồi nghe.

Thấy Hãn đã bỏ cuộc, người đàn ông mới thở phào, vừa rồi Hãn trả lời đúng còn nói to như vậy, không công nhận thì thật quá lố

- Câu vừa rồi Hãn trả lời đúng, được 2 điểm. Đến câu hỏi thứ 3…

Ngồi ở một chỗ gần đó, hắn cùng Trứng nghe tiếp câu đố. Hãn cực kỳ ghét mấy cái trò “vừa đá bóng, vừa thổi còi này”, chơi thế ai chơi cùng, chẳng có tính cạnh tranh gì cả, rốt cục đúng hay sai thì phần thưởng vẫn thuộc về con gái Bồ Chính. Để tránh làm mất hứng của tiểu thư, người hầu gái đã lén nói đám trẻ không được rời đi khi cuộc thi chưa kết thúc, nên dù có chán nản, đám trẻ, bao gồm cả Hãn, vẫn phải ở lại.

Nhưng ít ra, có bé Trứng ở cạnh nói chuyện cũng vui vẻ, tâm hồn trẻ con quá nhiều câu hỏi, người nghe đôi lúc cảm thấy phiền hà, nhưng lúc này lại cách tốt nhất để giết thời gian. Đám bạn thân cũng chán nản, thấy chỗ Hãn cười nói vui vẻ cũng đến ngồi cùng.

- Anh Hãn, con gì mang được miếng gỗ lớn nhưng không thể mang nổi một hòn sỏi ?

- Ghé sát tai lại đây anh nói cho - Hãn nói rồi thì thầm vào tai Trứng - “Là con “sông”

Nghe Hãn thì thầm, mắt Trứng liền sáng lên như hiểu ra được điều gì, miệng nở nụ cười tươi:

- Đúng rồi, anh Hãn giỏi quá

- Chuyện - Hãn khịt mũi

Câu hỏi vừa rồi cũng chính là câu hỏi thứ 3, nhưng có vẻ con gái Bồ Chính vẫn chưa nghĩ ra. Mà hình như vừa nãy cô bé này có nhìn qua đây thì phải. Người ra đề thấy con gái Bồ Chính gặp khó cũng muốn gợi ý để kết thúc nhanh nhưng theo luật thì không được, mà nhỡ phá luật lại khiến cô bé không vui thì khổ, vì được nuông chiều nên tính của cô cũng khá thất thường đấy

Hãn chờ cũng thấy suốt ruột, không trả lời được thì hắn còn bị kẹt ở đây dài dài đành phải ra tay vậy. Hắn vu vơ huýt sáo một cái, lấy một viên đá nhỏ dưới đất ném vào vũng nước gần đó. Tiếng huýt sáo thu hút chú ý của mấy đứa trẻ, bao gồm cả cô gái tên Hoa đó.

Như chợt hiểu ra, Hoa lên reo lên nói: “A...là con sông”. Hãn cười, nghĩ “Đầu óc cũng nhanh lắm”. Người đàn ông ra đề chỉ đợi nghe thế liền nói: “Chính xác, tiểu thư Hoa được 2 điểm, một câu nữa thôi là tiểu thư sẽ giành giải, các cháu phải cố lên đó”

- Dạ - Đám trẻ đồng thanh, nghe có phần ủ rũ

Hãn thì thầm cười khi nghe cái tiếng trả lời rất chi là “công nghiệp” vừa rồi. Chợt, một giọng nói cất lên

- Ở đây đông vui quá nhỉ ? Cho ta tham gia với

Mọi ánh mắt đều hướng theo, thầy bà đã đứng đó từ lúc nào, nở nụ cười với đám trẻ. Cả đám thấy thầy bà liền cảm thấy vui vẻ hơn. Người đàn ông ra đề cũng vội ra chào

- Sao bà không dự tiệc mà lại vào đây?

Tại ta không thấy chú chứ sao, ta đã dặn hôm nay chú phải ngồi dự tiệc cùng ta với Bồ Chính rồi mà

- Dạ, tại con cũng mải tổ chức cuộc thi cho các cháu

- Thế sao? Chơi thế nào vậy?

- Dạ, chỉ là đố vui có thưởng thôi ạ

- Nghe có vẻ hay đấy, cho ta tham gia với. Ta cũng có một câu đố cho lũ trẻ

- Ấy, cuộc thi cũng sắp xong rồi, bà nên quay lại kẻo Bồ Chính chờ

- Không sao, không sao, ta sẽ giải thích với ngài ấy sau

Không đợi người đàn ông đồng ý, thầy bà chầm chậm đi vào, đứng trước đám trẻ nói.

- Ta có một câu đố cho các cháu, nếu trả lời được, thì không những có phần thưởng từ chú Núi, mà ta cũng có thưởng nữa. Đây...

Thầy bà lấy từ trong áo ra một thứ đồ bằng gỗ, đưa ra trước mặt lũ trẻ, một bức tượng gỗ lim được gọt đẽo cẩn thận thành hình một con trâu, trông rất sinh động. Khỏi nói cảm xúc của đám trẻ thấy thứ đồ chơi đó, mắt chữ a mồm chữ o nhìn vào nó, đứa nào cũng muốn nhưng chợt nhớ ra là con gái Bồ Chính đang ở đây nên khuôn mặt sầu hẳn

Thầy bà nhìn xuống dưới liền thấy Hoa, vì cô mặc trang phục nổi nhất ở đây mà, liền nói

- Cả Hoa cũng ở đây sao? Hiếm thấy đó

- Dạ, con chào bà, con cũng đến chơi cùng các bạn thôi ạ

- Ừm, vậy con cùng chơi nhé. Ta đọc câu hỏi này, “ Quá khứ ta chưa từng tồn tại, nhưng sẽ luôn có ta, chưa từng và sẽ không bao giờ có ai thấy được ta nhưng mọi người, mọi con vật đều mong chờ ta. Ta là ai?

Thầy bà quả nhiên là người thông thái nên câu hỏi cũng cần tốn rất nhiều “IQ” để giải, phàm những câu đó khó thế này thường rất có sự thu hút. Đám trẻ bên dưới bắt đầu xôn xao, dù rằng mình không được lên tiếng trả lời nhưng câu hỏi vừa rồi nghe rất thú vị nên ai cũng muốn biết đó là gì. Hãn nghe cũng thấy rất hứng thú, một thứ chưa từng tồn tại, nhưng sau này luôn có thì có thể là gì chứ? Thứ gì ai cũng mong chờ?. Hắn lấy tay sờ cằm suy nghĩ một hồi

- A...là mùa gặt - Một đứa trẻ trong đám chợt lên tiếng

Có vẻ cầm lòng không được nên đứa trẻ này vội nói ra nhưng sau đấy liền lấy tay bịt miệng, mắt liếc về phía con gái Bồ Chính.

- Hà hà, cũng hợp lý nhưng câu đó chưa đúng, cháu nghĩ kỹ hơn đi

Đứa trẻ nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, may là hắn trả lời trượt, chứ đúng thì đặc tội to rồi. Thầy bà đứng trên, vẫn nở nụ cười hiền chờ có người trả lời. Liếc qua thấy nhóm của Hãn có vẻ đứng xa cách đám trẻ, lại đang thì thầm to nhỏ liền gọi

Hãn, Sóc, cả Trâu nữa, sao lại đứng đó, vào đây cùng mọi người đi

- Dạ thôi, con xin phép bỏ cuộc ạ - Hãn nói

- Sao vậy?

- Dạ, tại câu hỏi của bà khó quá, con nghĩ không ra ạ

- Thế à? Những đứa còn lại đã nghĩ ra chưa?

Bên dưới, lũ trẻ đều im lặng. Cả đám đều nhìn nhau không nói gì, so với đó thì đám của Hãn lại cười đùa vui vẻ khiến thầy bà có chút suy nghĩ. Sau đó lại nhìn sang Hoa, cô bé lúc này cũng đang cố gắng suy nghĩ, khác với lũ trẻ này, chúng tuy có bàn luận nhưng không ôn ào như tưởng tượng. Bà liền nhìn ra ngay vấn đề chính là Hoa, vì đã sống ở đây lâu lăm, bà thừa biết lũ trẻ làng này sẽ không dễ từ bỏ bất kỳ câu đố có thưởng nào nếu không có nguyên nhân.

Là người hiểu biết, thầy bà cũng hiểu tình huống hiện tại, lại không thấy có ai muốn trả lời, liền cất tiếng

- Đây đúng là một câu hỏi khó, nhưng đừng vội, ta sẽ giữ lại món quà này, ai có câu trả lời cứ đến tìm ta, nếu đúng ta sẽ tự tay trao thưởng. Giờ cũng không còn sớm, chú Núi… Thầy bà nói

- Dạ - Người đàn ông tên Núi đứng phía sau nghe gọi liền tiến đến

- Chú nghĩ câu hỏi dễ một chút để cho lũ trẻ có thể ra về dự tiệc

- Dạ, cháu hiểu ạ

Nói xong, thầy bà gật đầu rồi từ từ trờ về bữa tiệc, chú Núi tiếp tục cuộc thi, lần này liền chọn một câu hỏi dễ hơn để Hoa có thể trả lời nhanh, đám trẻ cũng có thể giải tán. Nói là dễ nhưng cũng phải mất một lúc suy nghĩ Hoa mới có thể trả lời.

Ngay khi Hoa trả lời xong, Hãn liền đứng dậy, phủi bụi rồi dắt Trứng và đám bạn trở về.

- Thi giải đố lần này nhiều câu hỏi hay quá các anh nhỉ?

- Ừ - Trâu trả lời

- Nhất là câu của thầy bà, khó nhưng phần thưởng thì đẹp thật

- Nếu thích thì ngày mai anh lấy cho - Hãn nói

- Anh biết câu trả lời ạ? Sao lúc đó không nói?

- Thì anh cũng mới nghĩ ra, nhưng nói ra vào lúc đó thì không nên

- Anh nói cho em đáp án được không?

- Đợi mai anh mang con trâu về rồi sẽ nói

Nghe vậy, Trâu đứng cạnh liền khoác cổ Hãn, kéo mạnh

- Từ lúc nào mày thích úp mở thế hả?

- Bỏ ta ra, mày điên hả?

Hãn thấy mình bị ghẹo liền vùng sức thoát nhưng thằng Trâu đúng với cái tên của nó, đã vâm còn khóa chặt hơn gông, Nó bám lấy Hãn trêu đùa, khiến những đứa trẻ khác cười ha hả

----------------

Tại nhà bếp, chú Núi đang cầm chiếc đuôi trâu luộc đưa đến cho Hoa nói

- Tiểu thư, đây là phần thưởng

Người hầu thấy vậy liền đón lấy, Hoa nhìn phần thưởng nhưng có chút không vui, nhìn về chỗ của Hãn thì đã thấy hắn rời đi từ lúc nào. Cuộc thi vừa rồi cô cảm thấy tất cả các câu đố chẳng là gì so với Hãn, nhưng có lẽ vì sự có mặt của mình nên không nói. Càng nghĩ càng thấy khó chịu mới hỏi người hầu gái

- Cậu trai trả lời câu đố trước ta, người có biết là ai không?

- Dạ , nếu con không nhầm thì nó tên là Hãn, con của ông Đá thợ rèn ạ - Người hầu gái lễ phép trả lời

- Thế à? - Hoa gật nhẹ rồi bước đi

-------------------

Hãn trở lại bữa tiệc của làng, cha mẹ hắn đã lấy sẵn phần cho hắn, một chiếc đĩa gốm tròn, bên trên lót lá chuối có vài miếng thịt trâu và cơm trắng vẫn còn nóng kèm thêm một ít nấm, rau rừng. Vừa rồi thấy cảnh trong nhà bếp khiến hắn có hơi mất ngon miệng nên lúc đầu chỉ dám ăn rau rừng và cơm.

Thế nhưng hắn đâu phải thầy chùa mà ăn không thịt. Đồ ăn thơm phức khiến hắn ngay lập tức cầm đôi đũa tre lên, gắp đưa miếng thịt trâu đến gần miệng. Thịt vẫn còn tái sống và chế biến sơ sài, “Chẳng lẽ người cổ đại đều ăn thế này hết sao? Không sợ chết vì sán à?. Nhưng mùi thơm khiến hắn dù ngần ngại cũng liền cắn một miếng. “Kệ, ăn bẩn sống lâu, ăn c*t trâu thì bất cmn tử”

Ngay khi vừa cắn một miếng, mắt hắn đã dần mở rộng vì kinh ngạc “Uầy, món này thế giới vl” . Thịt trâu rừng ăn quả là khác so với thịt trâu nhà, không quá mềm, cũng không quá dai, nước thịt rất ngọt, đậm dà, ăn thật sướng miệng, đúng là cực phẩm nhân gian.

- Con ăn rồi lát nữa về nhà ngủ sớm đi, ngày mai còn phải đến chỗ thầy bà nữa - Ông Đá nói

- Dạ, con nhớ rồi

- Có chuyện gì sao? - Bà Xá, mẹ hắn hỏi

- Không có gì, thầy bà muốn cầu phúc cho thằng Hãn thôi

- Ra là thế

---------------------

Đình làng, lúc nửa đêm

Thầy bà, sau khi bữa tiệc kết thúc, có cảm thấy mệt mỏi liền trở vào trong, muốn đi ngủ sớm. Ngay khi vào giấc ngủ, bà liền mơ thấy con chim lạc màu đỏ lần trước.

Nó đứng trước bà, giương đôi mắt sâu và đen huyền nhìn. Đôi mắt đó khiến bà cảm thấy trong đó chỉ có vực sâu tuyệt vọng và giận dữ. Nó giang đôi cánh rộng, đỏ như lửa rồi ré lên tạo thành âm thanh chói tai khiến bà phải bịt tại lại, nó lại tung mình lên cao, chân mang quắp theo thầy bà bay lên. Bên dưới là một vùng biển lửa đến tận chân trời. Dưới đó là tiếng người gào thét đau đớn, cũng có cả tiếng chém giết điên loạn. Đây là địa ngục, chắc chắn là địa ngục. Trong ánh mắt của thầy bà chứa đầy sợ hãi, không thể cử động được

Con chim đưa bà lên một mô đất cao, tránh xa tầm với của ngọn lửa. Sau khi đặt bà xuống, toàn thân nó liền phát ra ánh sáng trắng khiến bà chói mắt, đến khi mở mắt thì trước mặt bà là một con rồng trắng khổng lồ, toàn thân trơn láng, không có vảy, 4 chân chắc khỏe như chân hổ, có 4 vuốt sắc, trong miệng mọc ra 2 chiếc răng dài như ngà voi,

Nó hướng đầu bay lên trời, rồi gầm lên một tiếng dài. Bầu trời liền nổi sấm chớp kèm theo là một cơn mưa rào nặng hạt. Từng hạt mưa rơi xuống khiến ngọn lửa dữ dội cũng bị dập tắt, bên dưới chỉ còn lại một mảng đen xì của tro than cháy đen. Nước mưa nặng hạt tạo thành dòng rửa trôi nền đất, rửa đi tro đen và cả máu. Tiếp sau đó, bầu trời liền quang mây, ánh nắng bắt đầu chiếu xuống. Từ dưới đất, cỏ cây và các loài hoa màu nhanh chóng đâm chồi nảy lộc tươi tốt, những cánh đồng lúa vàng ươm trĩu hạt hiện ra trong nháy mắt như một phép màu. Từ một vùng địa ngục trần gian nay đã biến thành thiên đường.

Từ trên cao, từng đàn chim lạc từ mọi nơi kéo nhau về, dân cư bắt đầu đông đúc, an vui cày cấy. Còn con rồng, nó đã chọn một nơi yên bình nằm ngủ trên bãi cỏ xanh. Đó là một giấc ngủ dài và sâu. Người ta đến chỗ nó quỳ lạy cung kính như thần.

Mọi sự biến chuyển quá nhanh khiến thầy bà không thể nắm bắt kịp. Lại có một giọng nói trầm ấm bất ngờ cất nên, bà quay sang bên thì đã thấy một người đàn ông trẻ đứng cạnh mình, thân hình rắn chắc, khuôn mặt hiền từ, trên người còn tỏa ra hào quang âm áp, trên người mặc một bộ đồ trắng, cổ đeo một chiếc kiềng vàng chạm khắc hình rồng

Người này nói nhưng bà chẳng nghe thấy gì cả, đứng cạnh người đàn ông, thầy bà như bị một áp lực vô hình đè nặng làm bà lắp bắp. Chưa kịp nói hết câu, người đó đã biến mất. Thầy bà choàng tỉnh giấc, hơi thở gấp gáp, cả người đầm đìa mồ hôi.

Bạn đang đọc Trở về thời Bắc thuộc (ReW) sáng tác bởi trantuan1996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trantuan1996
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.