Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1554 chữ

Tuyết vẫn đều đều rơi khắp phố, đèn lồng nhỏ theo gió đung đưa trước các cửa tiệm, dấu chân người qua lại in trên mặt đất tạo thành một con đường mòn quanh co. Một buổi sáng bình thường, ít nhất là bình thường cho tới khi một tiểu tử hùng hổ dang tay chắn trước mặt hai lữ khách. Quỳnh Yêu khoanh tay lại, nàng vừa nhận ra khuôn mặt của kẻ mới đến, "Tiểu Ôn?", "Không được đi lối này!", "Được, ngươi chắn hết đường rồi, thử hỏi chúng ta đi kiểu gì nữa?" Nam tử áo đen chán chường lên tiếng, đứa trẻ kia cứng họng không nói được nửa lời, nhưng nghĩ lại thế nào cũng cố sức chêm vào một câu, "Không được tới nhà trưởng làng!"

Nhận ra đôi mắt người kia mở lớn thêm một chút, Tiểu Ôn cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào mắt thiếu nữ trước mặt. Ngữ khí của đứa trẻ này dù lộ ra nửa điểm khó chịu nhưng cũng không làm gì thất thố. Hai người nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, "Ngươi nói không cho chúng ta đến chỗ trưởng làng, vậy tối nay chỉ có thể kéo cả đám ra ngủ ngoài đường, cũng không xem là không được chứ?", "Huynh, ta đang cố giúp hai người đấy!"

"Tiểu Ôn? Rồi..." nàng nghiêng đầu, "Rốt cuộc là có chuyện gì? Đệ kể rõ ràng ra đã.", "Được, nhưng mà, bây giờ tỷ đi theo ta", "Đi đâu?" Tiểu Ôn bặm môi lại, cậu ta vừa nhận ra vẻ mặt sát khí của hung thần kia, tông giọng cũng mấy lần hạ xuống, "Lúc ta từ Thiên Lạc Phường chạy ra đó, bộ hồng y kia, hình như đã bị đổi rồi", "Đổi?", "Phải, nhưng mà ta làm sao biết được mấy cái thêu thùa may vá này. Nên là, tỷ nhìn qua một cái thôi cũng được...". Quỳnh Yêu có chút khó xử, đứa trẻ này rõ ràng đang đánh trống lảng câu hỏi vừa rồi, một đạo dẫn đường quay lại phường thêu, không dám ngoái đầu lại dù chỉ một bước.

"Huynh, ở đó không thấy gì kì lạ chứ?", "Không hề" Ma Tôn có vẻ quả quyết, với hắn mà nói nhà trưởng làng gia là quá mức bình thường, không hề có nửa điểm nghi hoặc. Tiểu hoa yêu thế mà lại thở dài, người này ấy à, cái gì bình thường với hắn thì chắc chắn là bất thường. "Ngoài một ngôi đền bỏ hoang bên cạnh nhà thì không có gì..." Hai người bên cạnh đồng loạt nhảy dựng lên làm đại ma đầu cực kỳ bất ngờ. Cái 'không có gì' này, cũng lợi hại quá rồi a. "Đến rồi", Tiểu Ôn dừng khự lại, ngoái đầu ra hiệu cho người đi cùng. Thiên Lạc Phường đã vãn vài phần đông đúc, cánh cửa lỏng lẻo hé mở, để lộ ba thân ảnh lặng lẽ tiến vào bên trong.

Thi thể của Mai Nương Tử đã được an bài từ sớm, gian phòng im ắng tới đáng sợ, bộ hồng y bị rạch nát lặng lẽ nằm trên tủ gỗ, trầm vụn sương phai, vốn đã chẳng còn ai ngó ngàng đến. "Đừng đi lại lung tung", Ma Tôn hắng giọng, Quỳnh Yêu cẩn thận trả mấy mảnh vải vụn về chỗ cũ, đứng thẳng người lên. Ánh mắt nàng chạm phải một cơ quan nhỏ gắn trên xà nhà, tựa như một họa tiết được khắc trên gỗ, từ đó ánh vàng kim loại sắc bén lóe lên, sát khí tỏa ra có thể đoạt mạng người. Cây trâm vàng đó cũng là từ đây mà bắn ra. "Tiểu Ôn, lùi lại", nghe tên mình được nghiêm trọng xướng lên, tiểu tử bên đó lập tức đứng im bất động, cách hiện trường án mạng lúc trước một bước chân "Tôn thượng, chỉ còn cách triệu thổ địa thôi." Ma Tôn đang bận kéo kéo vạt áo choàng lại quanh người, (tạo nét) nghiêng đầu nhìn nàng với vẻ mặt 'ngươi làm đi, ta lười lắm' rồi tự động giạt ra một bên, vẻ mặt thanh thản tuyệt đối. Thật là...

Quỳnh Yêu thoáng mỉm cười nhẹ như không, nàng lặng lẽ vẽ một cái vòng tròn màu vàng kim, điểm vào đó một chứ Thổ, lại quay về góc chính Đông, "Thổ Thần, triệu". Tiếng lách tách vang lên, bụi phấn bay mù mịt làm Tiểu Ôn hắt hơi hai cái, vị thổ thần này chắc hẳn là chưa có kinh nghiệm, hoặc là cực kỳ thích làm màu T_T "Á", một gương mặt ló dạng sau màn sương mù dày đặc, làm đôi mắt màu cẩm ngọc nửa tích tắc mử to, không thể nào, bùa phép sai rồi sao? Ma Tôn im lặng đợi khói tan, một là tiểu hoa yêu vẽ sai, chuyện này không có khả năng, hai là, hắn im lặng ngẫm nghĩ, mái tóc đen dài lặng lẽ chảy xuống theo sườn mặt, nói thật mình phong cho kẻ này làm thổ thần khi nào vậy? "Các hạ không lầm, ta chính là thổ thần vùng này", kẻ cất tiếng, là giọng của thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. "Ngươi?", "Ta? Có gì không đúng sao?" Vị thổ địa được nhắc tới một thân áo rách, hiên ngang đứng giữa đại điện, gương mặt sáng láng cùng mái tóc buộc đuôi ngựa ngẩng cao, không hề sợ hãi. Hai báo thủ trợn mắt nhìn nhau, làm tiểu thổ địa cũng hơi hoảng. "Ngươi!", "Ngươi ngươi cái quần, hỏi mấy lần rồi mà còn chưa tin sao, còn trẻ mà đã đa nghi quá vậy!" Tới khi hoàn hồn lại, Quỳnh Yêu mới hít vào một hơi thật sâu, nàng mỉm cười. Tuổi trẻ tài cao có thể là chuyện hiếm, nhưng làm ơn đừng để nó hiếm tới vậy..."À, thổ thần? Vậy cậu có biết chuyện xảy ra ở đây đêm qua không?" Tiểu thổ địa liếc ngang liếc dọc mấy cái, rồi tự tin đáp lời, "Ta không biết."

Không gian lạnh đi một nửa, "Không biết?", "Tất nhiên là không biết, ta mới nhậm chức sáng nay. Các lão thổ địa đã cao chạy xa bay hết rồi, cũng không nói là đi đâu, chắc mai quay lại" Cậu ta thản nhiên ngó quanh, gương mặt thoáng chốc trưng hửng theo kiểu "mấy người đang làm cái j thế?", "Vị huynh đài này, cậu là bị lừa rồi đó...". Ba ánh mắt chạm nhau, không cần nói ra cũng biết cần làm gì với gia hỏa này. "Không..không sao đó chứ?" Chẳng đợi cậu ta nói tới câu thứ hai, ba người đồng tâm hiệp lực xông tới úp sọt, "Giả thần giả quỷ, nói, rốt cuộc ngươi là ai?", "Ây, đại ca, đại tỷ, ta...ta chỉ là một tên trộm vặt thôi, không có ý lừa mấy người!" Quỳnh Yêu ngó nghiêng một hồi, "Mắt mũi thâm quầng như vậy, chắc hẳn đêm qua đã gặp chuyện...đáng sợ nào đó chăng?" "Không có...a, có có có, đại ca, đừng dọa nữa!" Con mắt đỏ như máu của nam tử áo đen nhanh chóng được che lại, một thiếu nữ thanh tú nhẹ nhàng vươn tay chắn trước mắt hắn, nhíu mày thì thầm "Tôn thượng, dọa chết nhân chứng không phải là ý hay đâu", "Biết rồi...". Nàng lắc đầu bất lực mở tay ra, trả lại ba đôi mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm vào tiểu đạo tặc kia, y đành tặc lưỡi kể tiếp, "Tối hôm đó, là ngày giỗ của Ly Nương Tử. Bình thường trưởng làng gia..." Ánh mắt Tiểu Ôn lập tức nhấp nháy, nhăn mày ra hiệu 'ta nói rồi mà', "Mỗi năm đều mang bánh ngọt cùng sơn trà tới. Nhưng năm nay thì không có, đại ca đại tỷ yên tâm, đệ đã chờ từ canh Dậu tới canh Tuất, cũng không hề thấy ai." Gương măt 'ngây thơ' của tiểu đạo chích hiện ra một tia van nài, mái tóc cột dài đưa qua đưa lại, rất giống một con cún con đang cố gắng lấy lòng chủ nhân.

"Đệ là...", "Vô Cố", "Được rồi, đệ giúp chúng ta một việc, chúng ta sẽ không bỏ mặc đệ chết đói, thế nào?","Được", "Giúp ta điều tra thử xem, Ly Nương Tử...với trưởng làng lão gia rốt cuộc có quan hệ gì?" "Tuân lệnh!", y vui vẻ đáp lời, nhanh chóng quay lưng rời đi, nhanh như một cơn gió. "Đệ xem, người ta có hơn đệ bao tuổi cơ chứ? Có ích như vậy kìa!", "Tỷ!" Tiểu Ôn bất mãn tới run cả người, "Hai tuổi chứ mấy!", "Đệ biết cậu ta?" Quỳnh Yêu hạ giọng xuống, mi tâm thanh mảnh lặng lẽ nhíu lại, cũng đợi được tiểu tử kia bất đắc dĩ trả lời, "Vô Cố đó trước đây từng làm bảo kê ở Thanh Ngọc Lâu, nơi tỷ ta...Chết!" Trời đất như sập xuống cái rầm cũng không gánh nổi một pha lỡ lời không lường trước kia, hai đôi mắt, một tím một đỏ nhanh chóng lia lại, thanh âm đồng thanh rơi xuống. "Tỷ của đệ?", rồi cả đám cùng nhau cấm khẩu.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9

Truyện Quỳnh Hoa Dạ Vũ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.