Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1861 chữ

Bỗng Tống Nhi quay lại vòng tay ôm cả hai người, tông giọng tự nhiên lại nghẹn ngào, "Mẫu thân muội mất rồi, sau này sẽ không có ai ngắm muội mặc giá y nữa...". Nàng vụng về vỗ vỗ lên cánh tay tiểu sư muội, nét mặt buồn thiu, mi mắt cũng khẽ chau lại. Thì ra là vậy, thảo nào muội ấy kích động như thế..."Sau này" vốn là quá xa vời, những kẻ đã tham gia Sát hạch Ngọc Lãng sơn cũng là chín phần đã nắm chắc phần chết trong tay. Liệu, thật sự còn 'sau này' nữa không, nàng cũng không dám chắc, nhưng mà... Hi vọng mỏng manh, nhưng cũng không có nghĩa là không tồn tại...

"Tống Nhi, đợi tới khi nào muội trưởng thành, gặp được người muội thích, sư huynh sư tỷ sẽ ngắm muội mặc hỷ phục thêu uyên ương, gả muội đi, được chứ?". Ma Tôn không nói gì, hắn đưa tay xoa đầu Tống Nhi một cái, cũng thuận tay xoa đầu Quỳnh Yêu một cái, rồi im lặng đứng một bên, vẻ lạnh lùng mọi ngày khẽ khàng trầm xuống. Tiểu sư muội cũng đã vui vẻ ngoắc tay hứa với nàng, muội ấy gạt nước mắt, "Gặp hai người sau nhé" rồi tung tăng chạy về phía Trương Lãng cùng Trương Lãnh đang đứng đợi. Hai vị tiểu tổ tông này im lặng gật đầu với Tống Nhi, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, có lẽ là vì nụ cười trên môi tiểu sư muội vẫn tươi tắn như thế.

Khách điếm vốn được xây dựa vào sườn núi, cách để đến được hậu sơn cũng không phải đơn giản. Trương Lãng khẽ khàng đưa mắt nhìn về phía rừng già rậm rạp, khung cảnh u tối một lần lướt qua khóe mắt thiếu niên chưa trưởng thành. "Huynh trưởng, ta vẫn luôn nhớ về một nơi, rất rất tối, tới mức ta tưởng mình bị mù...", "Tập trung vào đi, đệ đừng nói nữa", "Không, đệ nói nghiêm túc đấy". Nhìn gương mặt giống mình như đúc kia, Trương Lãnh khẽ thở dài. Phụ thân hai người vốn rất tin vào phong thủy, nếu không phải mẫu thân liều mạng giữ Trương Lãng lại bên mình, thì có khi đệ ấy đã bị vứt bỏ lăn lóc nơi nào đó giữa rừng sâu, hoặc bị yêu ma quỷ quái ăn thịt rồi...Cửa phòng cũ kỹ được khép lại, vách tường ngăn cách được dựng lên, bên này là nương đang bế Trương Lãng, đằng kia là Trương Lãnh đang đứng cùng phụ thân, ánh mắt trân trối nhìn hai thân ảnh mỏng manh kia chìm vào đêm tố. Mà không, chẳng bao lâu sau ông ấy cũng bỏ đi nốt, từ đó vẫn chưa một lần quay về. Mà mẫu thân lại đau buồn mà ốm bệnh, cả ngày nhốt mình trong phòng, không dám để hài tử tới thăm...Gió muộn thổi qua cành lá dào dạc, đằng sau lưng bỗng phát ra một vài tiếng nói với âm điệu khác nhau, hình như là Tống Nhi đang trò truyện với ai đó. Hả, cái gì cơ???

Dù chẳng hiểu mô tê gì và tại sao, hai huynh đệ nhà kia cũng chỉ đành bước tiếp, vì hai cỗ kiệu hỷ bên cạnh cũng đang đi sát kè kè, không cẩn thận một cái là rất dễ xảy ra innova..."Sư tỷ, tỷ nghe rõ chưa", "Rõ rồi, Tống Nhi,...", "Sao chỗ tỷ gió hú dữ vậy", "À thì". Thì chúng ta đang ngồi trên máy bay...nhầm, trên mái nhà đó. Quỳnh Yêu cau mày, vuốt gọn mái tóc bay toán loạn ra khỏi gương mặt. Nếu Ma Tôn không nài nỉ lôi kéo tới thấy cả mặt trời thì nàng chắc chắn chắc chắn chắc chắn không leo lên tận đây đâu. Không sao, hôm nay là ngày rằm, lại có hỷ sự, không được tức giận, không được bật sếp:)))

Nhìn vẻ mặt khó ở của nàng, Ma Tôn thản nhiên nhếch mép cười, mà Quỳnh Yêu cũng không còn thời giờ để tâm tới hắn nữa. "Muội có thấy gì bất thường không?", "Trương Lãng có nói, huynh ấy ngửi thấy mùi thảo dược", "Trong núi từ trước tới nay vẫn có người ở, muội đừng quá lo lắng". Ăn rổ bơ chín ngon bổ rẻ, Ma tôn chán nản nhìn thiếu nữ bên cạnh, bình thản đưa tay nghịch nghịch mái tóc bị gió thổi bay của nàng. "Vậy nhé, (đã cúp máy), huynh làm cái quỷ gì vậy". Nàng ba chấm mệt mỏi nhìn mái tóc đã bị thắt thành mấy hình thù kỳ cục, rõ ràng là mình không hề cố tình bơ hắn, vậy mà...Ma Tôn đang ngồi một bên cười như được mùa. Huynh cứ đợi đó, nàng chỉ còn có thể tiếp tục...bơ đẹp đại ma đầu kia, đành tự an ủi lòng là sẽ trả mối thù này...

"Trương Lãng, mắt mũi huynh để đi đâu rồi???", Tống Nhi hét lớn, thấy phạm vị đánh hơi tìm kiếm của vị sư huynh kia ngày càng rộng, dọa tân nương kiệu bên kia sợ tới giật bắn người. Trương Lãnh nhíu mày nhìn những thân ảnh lẩn lút trong rừng tăm tối, chẳng phải thân quyến không được đi cùng sao? Quỳnh Yêu rất nhanh cũng nhận ra những kẻ đó đi cùng vị tân nương thứ hai, mi tâm nàng cau lại một chút. Đã vi phạm vào quy tắc, đánh động đến thổ quan, ba viên hồng ngọc mang theo chắc chắn cũng không còn là bùa cứu mạng. Bàn cờ rộng lớn như vậy, không thể lùi bước nữa rồi...

Quả nhiên, ngay giây sau, khi đoàn người tiến vào kết giới lãnh địa, một tiếng nổ lớn vang lên. "Trương Lãng, nhanh lên, chạy", huynh đệ hai người vội vàng vượt qua cảnh nhốn nháo, lại vừa tìm cách bảo vệ tân nương. "Huynh cứ chạy đi, ngoảng lại hoài lấy đâu mắt nhìn đường". Tiếng hồng thạch vỡ kêu loang choang liên tục, bụi ngọc bay mờ mịt cùng những mảnh vỡ li ti toán loạn trong không gian. Những kẻ lén lút đi theo đang nằm một hàng dài trên mặt đất, máu từ khóa miệng tuôn ra, linh phẩm trên đầu rơi xuống loạn xạ, tiếng thở phào nhẹ nhõm vang lên khắp khách điếm. Quỳnh Yêu có chút khó hiểu nhìn Ma Tôn bình thản ngồi xếp bằng...trên mái nhà, hắn có vẻ hài lòng nhìn mấy cuốn linh phẩm được xếp kín trước mặt mình, nhìn thế nào cũng thấy thật...đáng sợ. Bình tĩnh tới như vậy, quả không hổ là Ma thần ngàn năm có một. "Ngươi, tại sao lại nhìn bổn tọa như thế", "Có a? À, không có, ta không cố ý ấy mà, huynh đừng trừng mắt như vậy, ghê chết đi được", ";-. Thật sao?" Nàng thở dài, bất lực cười một cái, đại ma đầu à, huynh bao nhiêu tuổi rồi chứ?

"Sư tỷ, chúng ta đến nơi rồi", nghe thấy âm thanh vọng tới sau một quãng im lặng kéo dài, Quỳnh Yêu thở phào nhẹ nhõm vội vàng đáp lại, mái tóc đang vô vọng chải chuốt lại của nàng khẽ đung đưa sau lưng. Ma Tôn khó hiểu liếc liếc tiểu hoa yêu một cái, cũng đâu có xấu lắm đâu, ngươi cứ nhất quyết muốn gỡ ra làm gì..."Giữ liên lạc nhé, ta nhìn thấy các muội rồi. À, bảo Trương Lãng mau mau chạy đi nhé, huynh trưởng cậu ta cọc rồi". Tiểu sư muội bật cười, "Sư tỷ yên tâm a, huynh ấy ngoài việc nhìn trộm tân nương nhà người ta thì chưa có gây chuyện...Ây, Trương đại sư huynh, đừng đánh Trương nhị sư huynh...", "Sư tỷ cứu ta với". Hết cách nàng chỉ đành mặt lạnh giơ cái ngọc bội ra xa xa, phòng tránh tạp âm quấy nhiễu, vừa đúng lúc không gian im ắng trở lại.

Cánh cửa sơn động mở ra một cái 'cạch', ngay cả những kẻ bình tĩnh nhất cũng nhanh chóng giương gươm giáo lên trước mặt. "Trương Lãnh, đệ bảo vệ Tống Nhi", bất chấp vẻ lo lắng của đệ đệ cùng ánh mắt không phục của tiểu sư muội, Trương Lãnh nhanh chóng nắm chắc bội kiếm, giống như sẵn sàng lao ra tử chiến bất cứ lúc nào.

Từ phía xa xa, Quỳnh Yêu mở to đôi mắt rồi lại nhanh chóng cau mày, nghiêm túc chìa cái ống nhòm mượn được của Ma Tôn về với chủ nhân của nó, trực tiếp dùng Yêu nhãn quan sát tình hình. Giống như quỹ đạo xoay vòng đang hoàn toàn đi lệch hướng, sự việc thật ra lại chẳng giống nàng dự đoán xíu nào cả, một chút cũng không. Ma Tôn nhếch mép cười, "Vậy ngươi nghĩ sao", nhưng nhìn xong cảnh tượng ở sơn động, hắn cũng tắt nắng. Hai người bất an quay lại nhìn nhau, có lẽ, cuộc cờ xem ra mới chỉ bắt đầu...

Đứng trước cửa động không phải là vị thổ quan bí ẩn đó, mà là một vị cô nương với đôi mắt hắc bạch phân minh. Tấm áo choàng đen dài che đi danh tính của người mới đến, nhưng nàng ta hoàn toàn không để lộ chút khí tức nào. Đợi tới khi những môn sinh phía trước mặt sợ tới toát mồ hôi hột, cô nương đó nở một nụ cười đờ đẫn, thanh âm vang lên giữa núi rừng vắng vẻ, "Phụ thân ta đi vắng rồi, hẹn các di nương, ngày khác quay lại vậy!" ;-;

Nàng ba chấm lắc lắc đầu kịch liệt tới mức suýt nữa dọa sợ đại ma đầu, không lẽ nghe nhầm hả, làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Nhưng một vài tân nương lại không nghĩ như vậy. Ánh Nguyệt quay ngoắt người đi, vốn dĩ bỏ ra thời gian vàng ngọc tới cái nơi khỉ ho cò gáy như vậy đã là mất mặt lắm rồi, nói gì lại còn bị đuổi về. Nhìn thấy nàng ta rời đi, tân nương thứ hai, Lại Âm, cũng nhanh chóng gọi với theo, "Sư tỷ, đợi ta với" rồi bỏ chạy khỏi đó không thèm ngoảnh đầu lại. Tống Nhi có vẻ xao động thấy rõ, còn đang phân vân có nên quay về hay không thì đã bị sư huynh sư tỷ nắm tóc online kéo lại, "Tống Nhi, Trương Lãnh, Trương Lãng, ở yên đó đã, đừng vội đi đâu cả", liền nhanh chóng chỉnh đốn lại hàng ngủ. Nhìn vẻ mặt kiên quyết bám trụ đến hơi thở cuối cùng của ba người, tiểu cô nương lúc nãy đành thở dài, "Đành vậy, cứ là mời tân nương vào trong chờ đợi đi, trời sắp mưa rồi", "Đi chứ?", Trương Lãng quay đầu hỏi hai chiến hữu còn lại, nhẫn được cái gật đầu rồi mới dám giương cao ngọn đèn thắt lụa đỏ, đi về phía cánh cửa đã mở sẵn.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.