Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1742 chữ

Quỳnh Yêu thở dài, nàng trở mình trong đêm tối, đành đưa mắt nhìn trăng hạ tuần thấp thoáng ngoài khung cửa tiểu khiển một chút, tiện thể lắng tai nghe động tĩnh từ gian bên cạnh. Tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, có vẻ hắn vẫn đang ngủ say, hoặc đang nhàn nhã làm gì đó, tuyệt nhiên không có chút lo lắng nào. Yên tĩnh tới kỳ lạ như vậy, không bình thường chút nào ha... Quả nhiên, yên bình quá thì đời không vui, một tiếng thét vang lên, đập vào màn mưa méo mó tới không còn âm điệu, pháo đỏ rạch ngang bầu trời mang vết máu, linh phẩm lấp lánh hiện ra trên mặt bàn. "Nghe rõ không? Ngươi không sao chứ?", một giọng nói vang lên, át đi tiếng mưa gào thét, bàn tay hắn thăm dò gõ nhẹ lên vách tường, tạo ra âm thanh vang vọng. Nàng hoàn hồn lắc đầu, lại nhận ra hắn không nhìn thấy được, cũng thở phào đưa tay gõ nhẹ lên vách tường đáp lại, ra hiệu 'ta vẫn ổn, huynh không cần lo lắng cho ta', dù tiểu hoa yêu biết là cuối cùng hắn vẫn lo như thường:))) "Kẻ đó" có khi vẫn còn lảng vảng ở đây, yêu nhãn của nàng vừa bắt được một thân ảnh lướt qua trong đêm tối, áo choàng nhuốm máu kéo theo bước chân, bay phất phới trong gió, nhìn rất là ám ảnh. Ma Tôn không nói gì nữa, hắn im lặng thắp đèn lên, lông mày khẽ khàng nhíu chặt hé cánh cửa mở ra.

Ngoài trời mưa dông từng đột dội xuống, cũng không che được cảnh máu đỏ từng hàng chảy qua khe cửa, đám môn sinh còn lại không dám tới tận nơi, đành đứng túm tụm trên hàng lang đối diện, trước cửa phòng Tống Nhi. Tiểu sư muội vừa bước ra khỏi phòng đã bị một bàn tay bị kín cả hai mắt lại, suýt nữa thì giật thót cả người. Hóa ra, Quỳnh Yêu và Ma Tôn đã đứng sau lưng nàng từ bao giờ. Hai người thở dài đưa mắt nhìn nhau, tốt nhất vẫn là không để tiểu cô nương nhìn thấy cảnh này. Tống Nhi có vẻ cũng hiểu ra tình hình trước mặt, ngoan ngoãn hỏi nàng, "Sư tỷ...linh phẩm lại đến rồi sao?" Ba người lại im lặng một lát, Tống Nhi gãi đầu gãi tai, thì thầm, "Vậy mà ta cứ tưởng bản thân nhìn nhầm rồi", hai đôi mắt lập tức hốt cả hển lia tới trước mặt nàng, "Ý muội là, tiếng hét lúc nãy, là của muội hả??????????????"

Hóa ra tiểu sư muội trong lúc mơ màng đi qua đi lại trước cửa sổ, đã vô tình nhìn thấy một hắn y nhân từ bên kia nhảy ào về phía mình, vô thức hét lên một tiếng, rồi ngã lăn ra bất tỉnh. Tới lúc tỉnh lại, muội ấy chắc chỉ đơn giản nghĩ là mình đang mơ, Quỳnh Yêu cố ngăn không cho bản thân mình phì cười, nàng chưa thấy cái nhân chứng nào vô vọng như vậy cả...Mà thôi, tiểu sư muội sau khi biết mình vừa chứng kiến án mạng thì kích động tới không ngủ được, khiến hai người đành vác ghế ngồi canh trước cửa phòng muội ấy. Cứ nửa khắc một lần, Tống Nhi lại ló mặt qua khe cửa, ngái ngủ hỏi, "Sư huynh, sư tỷ, hai người vẫn còn ở đây chứ?", "Tiểu sư muội, chúng ta vẫn ở đây".

Ma tôn liếc nhìn bộ dáng buồn ngủ tới không cầm nổi chén trà của tiểu hoa yêu, khóe môi tự động giương lên một chút, "Ngươi mệt rồi đó, mau ngủ đi, bổn tọa thay các ngươi canh chừng". Quỳnh Yêu có lẽ vẫn muốn phản bác, nhưng tông giọng nhàn nhạt như thuốc an thần của hắn vang lên trong đêm tối, chẳng mấy chốc mi mắt nàng đã an tâm khép lại.

Tới khi mở mắt ra lần nữa, thì bất ngờ chưa bà già, nàng đang đứng trơ trọi trên một hành lang vắng vẻ, không thấy Ma Tôn cùng Tống Nhi đâu, trước mặt là một vũng máu;-; Tất nhiên là không phải máu của chính mình, nên Quỳnh Yêu yên tâm đi tiếp hơn một chút, là căn phòng lúc nãy, phải không? Nàng có chút tò mò hé mắt nhìn vào trong, chỉ thấy ba viên hồng ngọc được cẩn trọng đặt trong túi gấm trên mặt bàn, không sứt mẻ tới nửa milimet, ngoài việc chăn nệm bị xê dịch lung tung thì chẳng có gì đáng xem xét cả, không những vậy, cửa còn được đóng rất chắc, giống như mấy căn phòng bình thường vậy... Nói mới nhớ, lúc Trương Lãnh cùng Trương Lãng không có tới hóng cũng mọi người...Lãng sư đệ thì thôi đi, còn Trương Lãnh, cậu ta chẳng phải có thính giác rất tốt sao? Vừa lúc đó, một giọng nói vang lên, "Nếu hồng ngọc không vỡ, chắc chắn không phải là do quỷ làm", "Ừm, phải đó, kẻ chạy qua trước cửa phòng ta có dùng khinh công, Tống sư muội cũng nhìn thấy bóng ảnh của hắn in trên tường...", nghe nàng thản nhiên đáp lại giọng nói đó, Ma tôn hơi quạu. "Ngươi không thèm hỏi bổn tọa đang ở đâu à?", "Ta đùa đó, ta nhìn thấy huynh rồi, đợi một chút...", "Được, mau quay về đi, tránh bị nghi ngờ phiền phức"

Nhanh chưa tới một tích tắc, nàng đã quay trở về phòng Tống Nhi trong sự hoang mang của chính mình. Từ đầu hành lang bên đó tới cuối hành lang bên này, cũng đâu có gần nhau, nơi này cứ như tự di chuyển vậy. Nàng đưa mặt nhìn lên, quả thật Ma Tôn đang an tĩnh ngự tọa trên mái nhà, dùng nửa con mắt cau có nhìn nàng. "Tôn thượng, huynh giận rồi a?". Nhìn vẻ mặt buồn thiu của tiểu hoa yêu nhà mình, cuối cùng hắn cũng bật cười, "Không có". Người này, là đang sợ nàng bỏ đi luôn đây.

Nàng nhẹ nhàng lay lay cánh cửa, "Muội ấy vẫn đang ngủ sao?", hắn gật đầu, quẳng cho nàng một cái túi nhỏ, bên trong là mê dược..."Tôn thượngggggggg", "Đừng lo, biểu muội của bổn tọa tới tận bây giờ vẫn đang toàn mạng lớn lên, ngươi đừng lo lắng". Không lo cái quỷ, Quỳnh Yêu vừa thi triển Phong Tỏa Tâm khỏa khói ở trong phòng ra, vừa cầu cho Thanh Y đế cơ tai qua nạn khỏi trong lúc hắn đứng một bên khó hiểu nhìn nàng. Hết cứu thật, nếu mai sau nàng có một tiểu hài tử, tuyệt đối sẽ không để nó xuất hiện trước mắt Ma tôn:))) Hú hồn, may mà tiểu sư muội không bị đánh thức. Một đêm bất ổn cứ thế trôi qua.

Sáng hôm sau, khi cái gia môn mới thành lập đó tới được tiền sảnh dùng điểm tâm, đã thấy Trương Lãng vui vẻ vẫy tay giữa một khoảng trống kỳ lạ không một bóng người, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, có điều chẳng ai dám đến gần cái bàn đó cả. Vài môn sinh đang chỉ trỏ cậu ta bàn tán này nọ, kiểu như "Huynh đệ song sinh kìa, vừa nhìn đã thấy xui xẻo" nhưng có vẻ Trương Lãng chẳng mấy quan tâm. Quỳnh Yêu đành kéo một cái ghế ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi, "Lãng sư đệ, hôm qua, đệ đã đi đâu?", "Ta nghe thấy tiếng thét nên chạy qua chỗ ca ca hỏi chuyện. Lạ thật đó, huynh ấy vẫn ngủ rất say, ta gọi khản cả tiếng cũng không tỉnh lại", "Rồi đệ cứ vậy mặc kệ huynh ấy hả?", "Không có, ta tốt bụng trông trừng huynh ấy tới gần sáng, rồi Trương Lãnh kêu ta tới đây đợi, một mình đi đâu đó từ cuối canh ba". Cạn lời thật...

Mải suy nghĩ về câu chuyện kỳ cục của Trương Lãng, ánh mặt của tiểu tử đó cho thấy đệ ấy không nói dối, có điều tình tiết chẳng ăn khớp nhau gì cả...nên một lúc sau nàng mới nhận ra Ma Tôn đang đứng chắn giữa ba người với một môn sinh khác. Kẻ đó cực kỳ hung hãn, đã còn nói giảm nói tránh rồi đó, có điều lại là con trai của một giáo đầu, nên cũng không ai dám hung hãm với cậu ta, là đại sư huynh, Trần Lâm. Y hùng hổ chỉ tay về phía Tống Nhi, cái bánh hồng hạnh trên tay muội ấy chút nữa rơi mất, "Kể cả là tiểu cô nương, bổn công tử cũng không châm chước đâu. Giữa đêm khuya khoắt như vậy, còn la hét ầm ĩ", Quỳnh Yêu nhìn đôi mắt ngấn nước của tiểu sư muội thì mím chặt môi, "Trần đại sư huynh, sao huynh biết chắc chắn đó là tiếng người khác, lại còn là tiểu cô nương?". Nhận thấy có đồng minh tiếp ứng sau lưng, Ma Tôn nhếch mép cười, "Phòng của sư huynh vốn ở dưới lầu một, cả ngày chăm chỉ luyện chú pháp trong phòng, sao lại chỉ đính danh được một tiểu sư muội ở tầng sáu chứ?". Từ sau lưng hai người, Trương Lãng dù đang ăn như chết đói cũng đứng lên bảo vệ tiểu nữ hài, "Chẳng phải là bức người quá đáng hay sao?". Tên kia cứng họng, còn đang định dùng tới vũ lực thì đã bị một cô nương ăn mặc thướt tha kéo tay ngăn lại, là một vị sư tỷ, nàng ta mỉm cười, "Xin lỗi, thật xin lỗi, là đại sư huynh lỡ lời rồi, các sư muội, sư đệ đừng để ý". Trần Lâm hùng hổ giật tay lại, quay người rời đi, chỉ còn Hứa Hồng trò chuyện với mọi người, "Sư tỷ, tay tỷ chảy máu rồi...", "À, không sao, hôm qua ta có cùng bà chủ tỉa hoa hồng, không mau bị thương, các muội đừng lo lắng", rồi cũng quay lưng đi nốt, để lại bốn người ngơ ngác nhìn nhau. Một vị sư tỷ tốt bụng như vậy, sao lại bất hạnh dính vào cái tên côn đồ đó chứ?

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.