Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1152 chữ

"Đệ nói rõ hơn một chút được không?" Nàng đặt vào tay tiểu hài tử một cốc trà nóng, lo lắng hỏi. "Lúc nãy... ta nghe thấy sau tấm bình phong, là tiếng của Tần di nương, bà ấy nói chuyện với một nam nhân...". Cả người Quỳnh Yêu cứng lại một chút, không ngờ, sắc mặt hắn cũng ngày càng khó coi hơn. "Đệ mau nói tiếp đi,...", nàng không nhịn được giục giã một chút, có người đặt tay khẽ chạm nhẹ lên vai nàng, như nhắc nhở. Quỳnh Yêu thở dài, dù sao đây cũng chỉ là hài tử, không nên nóng vội. Nàng nhẹ xoa đầu tiểu công tử, đợi đệ ấy bình tĩnh lại. Một khắc sau, Trần Hãn mới tạm bình tâm nói tiếp "Tần di nương vừa khóc vừa nói, là mẫu thân ta độc chết hài tử trong bụng bà ấy, muốn giết con trai của bà ấy trả thù." Vậy là phương thuốc đó thực sự có hiệu nghiệm. Ngón tai hắn đặt trên vai nàng khẽ siết lại một chút "Đệ tuyệt đối đừng nghi ngờ mẫu thân mình, bà ấy không phải người như vậy". Ánh mắt Trần Hãn xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, mang theo một chút nước long lanh, ngây thơ cùng đau lòng. "Bà ấy luôn đứng cách ta rất xa, thỉnh thoảng sẽ mỉm cười nhìn ta, nhưng chẳng bao giờ ôm ta cả". Lòng Quỳnh Yêu đau như cắt, tiểu tử này, là đang nghĩ mẫu thân không yêu thương mình. Trần phu nhân sức khỏe không tốt, lại mắc phải bệnh lao, nên mới không dám đến gần con trai, để đệ ấy cho người khác nuôi dưỡng, thu mọi uất ức về mình. Hắn nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ trước mắt, cũng không biết phải làm sao, đành cố tỏ ra bình thản, nhắm mắt lại dưỡng thần. "Tối nay đệ cứ ở lại đây, ngày mai chúng ta tính tiếp". Nàng nhìn tiểu hài tử ngơ ngác gật đầu, lại thoáng nghe sau lưng có một tiếng thở dài.

Trần Hãn hiểu chuyện, nhất định muốn nhường trường kỉ lại cho hai người, nghiêm túc nằm xuống tấm đệm trải bên kia phòng, để lại hai con người tròn mắt nhìn nhau. "Mau nằm xuống đi, bên ngoài có kẻ theo dõi chúng ta", hắn bình thản nói, nằm sát ra mép kỉ phía ngoài chừa chỗ cho nàng. Nàng bất đắc dĩ làm theo lời hắn, dỏng tai nghe ngóng bên ngoài. "Huynh có nghe thấy không, có tiếng vạt áo quệt đất, có tiếng bước chân, hình như là thiết hài...". Nàng im lặng nghĩ ngợi một chút, Là Tần di nương, hay yêu nữ đó? Không, bước chân rất nhẹ nhưng có vẻ khó khăn, vạt áo lệt quệt kéo trên mặt đất như vậy, có lẽ là người ốm bệnh lâu năm. Hay nói cách khác, có thể là Trần gia công tử. Hai người nhỏ giọng hăng hái chụm đầu tranh cãi được một lúc, không muốn đánh động tới tiểu tử kia, tránh làm đệ ấy kinh động. "Đó chắc chắn là Trần Cửu, hoặc ai đó nhập xác hắn." Nàng không thấy người kia trả lời, lại nghe thấy tiếng thở đều đều của tiểu hài tử bên kia phòng, khẽ mỉm cười một mình, trong lòng có chút bình yên. Một nhà ba người có vẻ đều đã ngủ say, trăng treo cao trên đầu, ánh lên khuôn mặt ngây thơ của tiểu công tử. Hắn mở một mắt ra, đưa tay gọi tiểu hài tử đang ngồi ngẩn ngơ đối diện.. Trần Hãn ôm gối tiến lại gần kỉ của hai người, nghi hoặc nhìn hắn: "Huynh có chuyện muốn nói với ta?". Hắn cũng nghiêng đầu, nhìn vào đôi mắt tiểu tử đó, còn một chút ngây thơ không mưu tính, vậy là còn cứu được. "Phụ thân và mẫu thân ngươi, nếu có tỏ ra không quan tâm đến ngươi, thì chắc chắn là có nỗi khổ riêng, ngươi đừng trách họ". "Huynh quản chuyện của ta, huynh hiểu sao?". Khuôn mặt hung hăng của Trần Hãn lập tức bị dội một gáo nước lạnh trước ánh mắt của hắn. Hắn không cau mày, không cạnh khóe, cũng không hơi tý là dọa bỏ về như với ai kia, bình tĩnh trả lời: " Vì phụ mẫu ta đều đã mất rồi, đem chuyện này nói với đệ, tránh mai sau đệ phải hối cũng không kịp".

Tiểu hài tử ưu tư nhìn hắn một hồi lại không nhịn được mà hỏi thêm một câu: "Có phải khi ta lớn lên, phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, đều sẽ bỏ ta mà đi như vậy không?". Hắn nhất thời không biết trả lời như thế nào, chỉ nhàn nhạt bảo Trần Hãn: "Mau ngủ đi, lớn lên một chút, sẽ có người nói cho đệ hiểu". Đệ ấy ngoan ngoãn kéo chăn đệm lại gần chỗ hai người, im lặng nhắm mắt. Sự sống của con người vốn mong manh, không vĩnh cửu như thần linh, không kéo dài như yêu ma, nhưng có lẽ vì thế mà Nhân giới học được cách trân trọng sinh mệnh, không quá bị chấp niệm, bổn phận, số kiếp đeo bám. Hắn nhắm mắt lại, như cố chấp níu giữ một chút ký ức. Tiểu hoa yêu bầu bạn với hắn mấy ngày nay còn đang say ngủ, nàng rồi cũng sẽ sớm rời đi thôi. Nếu qua được Tẩy Tủy Kiếp, Quỳnh Yêu hoàn toàn có thể vượt qua phong ấn ma vực, có thể tới Thiên giới, cũng có thể quay về nhân gian. Chỉ là, sẽ vĩnh viễn không bao giờ quay lại nữa. Thời gian phía trước không còn nhiều, nếu hắn hồn phi phách tán, đó cũng là lựa chọn ít tàn nhẫn nhất. Bỗng nhiên, sau lưng Thượng Huyền truyền tới một cảm giác ấm áp. Một vòng tay vội vàng ôm chầm lấy hắn, giọng nói của nàng nghẹn ngào cất lên: "Huynh nghĩ cái quỷ gì vậy hả, đừng dọa ta". Tim hắn khẽ khàng đập nhanh hơn một chút, mà chính hắn cũng không nhận ra. "Nếu ngày đó thực sự đến, thì ngươi phải tiếp tục sống tốt, tiểu yêu hoa". Nàng cắn chặt môi, không muốn nghe nữa, sườn mặt dựa lên mái tóc dài của hắn, giọng nói nhỏ dần "Chỉ cần ta còn sống, sẽ tuyệt đối tin tưởng huynh, xin huynh, đừng nói những điều như vậy". Hắn cứng nhắc vụng về vỗ nhẹ lên tay nàng, "Bổn tọa tuyệt đối sẽ không sao, ngươi không cần lo lắng". Nàng là kẻ cuối cùng còn coi hắn là tôn thượng, hắn cũng sẽ không màng tất cả mà lặng thầm bảo vệ, che chở cho nàng.

Bạn đang đọc Quỳnh Hoa Dạ Vũ sáng tác bởi boconganht9
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi boconganht9
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.