Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trong giảng võ đường, đâu ra nhà nghèo (2)

Phiên bản Dịch · 1181 chữ

Võ quán sư phó, bang phái cung phụng, nói đến cùng chỉ là người giang hồ muốn kiếm ăn.

Làm sao so được với những con cháu quan lại quý tộc từ nhỏ đã được điều dưỡng thân thể, luyện tập thương bổng, thậm chí mỗi năm đều tham gia vây săn thu đông, tự mình đánh giết hổ báo?

Tự cổ chí kim, cách cục giang hồ đều là chính ma đối kháng.

Đông đảo đạo thống, vô số môn phái, sản sinh ra một thế hệ lại một thế hệ những con người đứng đầu phong tư tuyệt thế.

Mãi cho đến khi Thánh Nhân ngang trời xuất thế, như ánh mặt trời ban trưa một phát lật đổ Vương triều Bách Man.

Đuổi đám dân vùng thiếu văn minh kia đến Thập Vạn Đại sơn, hơn nữa thiết lập chín biên quân trấn như là lá chắn kiên cố.

Sau khi lập quốc, gót sắt ngựa của Cảnh triều đạp nát giang hồ.

Diệt trừ sạch sẽ toàn bộ những chính đạo tông môn, ma đạo giáo phái.

Từ đây, con dân Cảnh triều muốn trèo lên võ đạo, rèn luyện bản thân thì chỉ có một con đường.

Đó chính là vào Giảng võ đường!

Bởi vì võ công thượng thừa nhất trên đời này, đại đan thượng đẳng nhất, toàn bộ đều ở trong tay triều đình.

“Ngoại trừ sáu đại châb thống cúi đầu trước triều đình từ lâu, nào còn có ai dám nói mình là cao thủ giang hồ.”

Kỷ Uyên thu liễm tâm tư. Nay đã khác xưa, bốn chữ ‘tay sai triều đình’ chính là đại biểu cho ý chí của Thánh Nhân, luật lệ của Cảnh triều.

Thuộc về cơ quan bạo lực hợp lý hợp pháp. Có tiền đồ hơn nhiều so với đệ tử nội môn và đệ tử chân truyền của tông phái môn đình.

“Cho nên nói sao, từ xưa đến nay, thi công chức mới là con đường ra duy nhất.”

Kỷ Uyên nghĩ như vậy, vẫy tay với Bình Tiểu Lục, rồi ngẩng đầu bước về hướng Giảng võ đường.

Hai bên trái phải cổng lớn có hai tượng đá Bệ Ngạn cao chừng hai người, cổng lớn sơn son thếp vàng, đinh đồng lóe sáng, đầy vẻ uy nghiêm.

Kỷ Uyên bước qua ngạch cửa, đập vào mắt hắn đầu tiên chính là một luyện võ trường đất đỏ ép liền, lát bằng gạch xanh, rộng chừng mấy chục trượng.

Hai bên trưng bày đao thương kiếm kích, mười tám giá binh khí.

Mười mấy thanh niên ăn mặc quy củ, khí huyết cường thịnh, hoặc từng đôi luận võ, hoặc một mình luyện tập.

Tiếng hô hét không dứt bên tai.

- Bắc Trấn Phủ ti? Là vì chuyện gì?

Một điển lại có hai túm ria mép hướng về phía Kỷ Uyên hỏi.

Điển lại của Giảng võ đường vừa không phải thanh thủy trong nha môn, cũng không phải chức quan béo bở mỹ miều gì.

Nó thuộc về cơ cấu đặc thù dưới lục bộ.

Hộ Bộ cấp phát bạc, Lại Bộ kiểm tra đối chiếu sự thật về thí sinh, Binh Bộ cùng Hình Bộ đào góc tường.

Còn Công Bộ?

Đám thợ thủ công ở Thiên Công viện, Khai Vật viện kia căn bản không quan tâm đến ngoại vật.

Ngoại trừ cuộc thi võ cử nửa năm một lần sẽ náo nhiệt hơn một ít, còn lại thường thì trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, vô cùng quạnh quẽ.

- Ta là Kỷ Uyên của Bắc Trấn Phủ ti, muốn vào Giảng võ đường.

Kỷ Uyên chắp tay trả lời.

- Vân ưng bào… Là một đề kỵ. Họ Kỷ? Ngươi là nhánh nhỏ của Việt Quốc công sao? Hay là Dương võ hầu?

Điển lại cầm quyển sách chuẩn bị cho người ta đăng ký.

Lòng gã ta cảm thấy kỳ quái, chưa thấy qua con cháu quan lại quý tộc nào lại tới Bắc Trấn Phủ ti làm đề kỵ.

Cho dù để tích cóp tư lịch mạ vàng thì cũng không làm như vậy.

Hắc Long đài cai quản hai tòa nha môn hai phía nam bắc, vị đốc chủ trực thuộc kia thủ đoạn thông thiên, rất được Thánh Nhân tin cậy.

Cho dù là giám quốc Thái Tử, hay là vài vị quốc công, từ trước đến nay đều tránh xa, sợ quá mức thân cận sẽ nảy sinh nghi kỵ hiểu lầm.

- Đều không phải. Ta là Kỷ thị ở Liêu Đông, một tiểu bối vô danh, không phải là nhà quan lại quý tộc.

Kỷ Uyên không kiêu ngạo không tự ti, mỉm cười đối mặt.

- Liêu Đông… Chàng trai trẻ, nghe ta khuyên một câu, nhân lúc còn sớm bỏ cái ý định dựa vào võ cử để trở nên nổi bật kia đi. 36 phường ở Thiên kinh, có năm nào võ cử nhân không phải con cháu danh môn đâu?

- Từ khi Thánh nhân không còn lâm triều về sau, mười chín năm qua không có Võ Trạng Nguyên xuất thân nhà nghèo, càng miễn bàn… Ài, đi đi.

Điển lại kia đầu tiên là hai mắt trợn lên, ngạc nhiên không thôi, rồi sau đó không nhịn được lắc đầu.

Gã ở tòa giảng võ đường ở phường Thái An này đã được mười năm, gặp qua không ít người chân đất không có xuất thân tràn đầy nhiệt huyết, tham gia cuộc thi võ cử.

Lúc đầu họ đều muốn nổi danh, làm quan lại ở Thiên kinh.

Nhưng cuối cùng, không mấy người có kết cục tốt.

Hoặc là được chọn như chọn hạt giống, làm thân vệ giữ nhà hộ viện; hoặc là bởi vì nhất thời vô ý đắc tội quý tộc nên đứt tay đứt chân trên luyện võ trường, thậm chí là mất cả tánh mạng.

- Ngay cả vị đại tướng quân có công bình man, được xưng trụ cột Đông Nam, năm đó nhập Giảng võ đường thi võ cử cũng đã chịu rất nhiều chèn ép, nếu không có quý nhân ở Nội Các thưởng thức, chưa chắc đã có địa vị như hôm nay.

Điển lại thành tâm khuyên bảo.

- Ngươi đừng nhìn ngoại thành phường Thái An, quan lại quý tộc làm theo nhiều, nhìn thấy xe ngựa ngoài cửa không? Nhị công tử của Phụng Quốc tướng quân, chi nhánh nhà Tuyên Uy tướng quân, cháu trai Vương Tam Lang kiêu kỵ Úy gia, là những người đứng đầu ở đây… Bậc cha chú cũng xuất thân cấm quân giáo đầu.

Ngụ ý rất rõ ràng, ngạch cửa giảng võ đường không cao nhưng muốn xuất đầu thì khó khăn lại không nhỏ.

Nếu không có vài phần gia thế, đừng tham gia mấy chỗ náo nhiệt này.

- Trong lòng ta thật sự cảm kích những lời tốt của tiên sinh.

Kỷ Uyên lưng eo thẳng tắp, giống một cây thương lớn, nhẹ giọng nói:

- Nhưng tới cũng tới rồi, ta muốn thử một lần!

Bạn đang đọc Quỷ Thần Thế Giới, Ta Có Thể Sửa Chữa Số Mệnh (Dịch) của Bạch Đặc Mạn A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhanmeden
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.