Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biểu diễn

Phiên bản Dịch · 1514 chữ

Điều làm Phỉ Tiềm bất ngờ chính là vừa đưa danh thiếp lên, mấy ngày sau Lưu Biểu đã cho người đến thẳng khách sạn đến nghênh đón! Người đón tiếp hắn là Bàng Quý tự Tử Lệnh, tuổi cỡ chừng ba mươi, mắt một mí, gương mặt nhọn lại còn để một chòm râu dê. Bàng Quý vừa gặp đã mỉm cười hiền hòa, tạo cho người ta cảm giác thân thiện, vừa gặp mặt đã tâng bốc Phỉ Tiềm lên chín tầng mây, xem ra kẻ này mồm mép khá linh hoạt.

Tất nhiên Phỉ Tiềm cũng biểu hiện khiêm tốn cẩn thận, không để Bàng Quý dùng thủ đoạn mê hoặc. Hai người lòng vòng thủ tục một hồi, Bàng Quý mới vào chủ đề chính, hắn đại diện Thứ sử Kinh Châu Lưu Biểu mời Phỉ Tiềm đến làm việc. Cũng may vết thương trên đầu đã lành, chỉ lưu lại một vết sẹo nhỏ, không chú ý sẽ không thể nào nhận ra.

Phỉ Tiềm rơi vào đường cùng đành phải tiếp nhận hiện thực tàn khốc. Các dân chơi xuyên không Tam Quốc ai không hi vọng kiến công lập nghiệp, vẫn tốt hơn làm tốt thí rồi chết dưới mũi tên hòn đạn. Nghĩ đến kết cục của Lưu Biểu, Phỉ Tiềm thở dài chuẩn bị hành trang, thay một bộ quần áo mới rồi đi theo Bàng Quý ra ngoài.

Khi vừa bước ra khỏi cửa khách sạn, Phỉ Tiềm đã giật thót mình, Lưu Biểu đem xe và nghi trượng của chính mình ra để đón hắn! Vì sao Lưu Biểu phải chơi lớn như vậy? Giờ phải làm gì, nếu lên xe tức là hắn bị trói vào thế lực Lưu Biểu, nhưng nếu không lên chẳng khác nào vả thẳng vào mặt Thứ Sử Kinh Châu, về sau lấy gì để lăn lộn?

Đừng nhìn hiện tại Lưu Biểu tiếp đón long trọng như thế, nhưng Phỉ Tiềm biết đây là chiêu trò thu mua lòng người hệt như mấy tay lãnh đạo thời hậu thế. Cứ nhìn cách Lưu Biểu âm thầm tuồng Nễ Hành sang chỗ Hoàng Tổ là rõ. Tuy Hoàng Tổ cũng là thái thú Giang Hạ, nhưng hắn thuộc về võ tướng, chức quan có được là nhờ bước ra từ khói lửa chiến tranh, người như vậy làm sao chịu nổi cái miệng và cái thói ngông cuồng của Nễ Hành được.

Nhưng phải công nhận cái trò chiêu mộ nhân tài này con mẹ nó thật sự là tuyệt học gia truyền, Lưu Biểu không hổ là con cháu của nhà họ Lưu, dùng rất thuần thục. Thế là hai con đường xuất hiện trước mặt Phỉ Tiềm, một là lên xe cũng tương tự thỏa hiệp với Lưu Biểu, hai là từ chối lên xe sau đó chờ đến ngày Lưu Biểu ban cho rượu độc. Phỉ Tiềm cuối cùng đành cắn răng leo lên xe.

Quả nhiên đồng chí Bàng Quý đứng bên cạnh đã hiểu ý Lưu Biểu, hoặc trước lúc đi Lưu Biểu đã bàn giao cho hắn, xe vừa khởi hành đã có một đám thanh niên lanh lẹ chạy khắp xóm tuyên truyền, đồng thời mã phu cố ý chạy vòng quanh thành rồi mới đến nơi. Phỉ Tiềm nhắm mắt làm ngơ, mặt vẫn tươi cười nhìn khắp nơi, người đi đường thì thầm xung quanh hắn xem như không nghe thấy, dù sao hắn cũng không thể nửa đường nhảy xuống xe phải không?

Bàng Quý ngồi đối diện nhìn Phỉ Tiềm bình thản mỉm cười, trong lòng không khỏi đánh giá hắn cao hơn một chút, nhưng trong lòng vẫn không phục. Nhà họ Bàng là một trong những gia tộc nghe theo lời hiệu triệu của Lưu Biểu sớm nhất, lại chưa từng hưởng được đãi ngộ lớn đến thế, bây giờ một thằng nhãi ở đâu đâu Lạc Dương nhảy ra rồi được Thứ sử tự tay chuẩn bị xe, làm sao Bàng Quý nuốt trôi cơn tức này?

Chẳng biết chiếc xe đã chạy mấy vòng, Phỉ Tiềm tưởng mình đang đi tour Tương Dương chứ không phải đến gặp “chúa công”. Cuối cùng sau một hồi quanh co, xe ngựa cũng chịu dừng ở phủ thứ sử. Lưu Biểu đã sớm nhận tin nên đứng trước cửa phủ chào đón.

Lưu Biểu có tướng mạo rất tuấn tú, phong độ văn nhân, vừa có gương mặt ôn hòa vừa có khí độ cứng cỏi của người quân tử, dù đã trạc tuổi trung niên nhưng nhan sắc vẫn chẳng kém gì các ông chú hotboy thời hiện đại. Thật ra rất nhiều người không rành sử sẽ không biết, Lưu Biểu chính là một trong bát cố.

Số là ở thời kì họa đảng cố, Lưu Biểu và Trương Kiện, Phạm Khang, Khổng Dực, Phạm Tường, Phạm Phang, Đàn Phu và Sầm Hình đã cùng nhau khắc đá để làm đàn tế kết minh, cũng giống hệt như kết nghĩa đào viên của anh em Lưu Bị. Do thuộc phe đảng cố nên Lưu Biểu phải trốn chui trốn nhủi, mãi đến khi họa đảng cố kết thúc, Lưu Biểu mới được Hà Tiến cất nhắc rồi từ từ leo lên cái ghế thứ sử.

Trước khi Phỉ Tiềm xuống xe, hắn liếc nhanh đám người xem náo nhiệt gần đó, trong lòng không khỏi cảm thán, bản tính thích hóng chuyện đúng là dân tộc nào cũng có, các ngươi bu lại để xem ta diễn xiếc hả?

Hắn vững vàng xuống xe rồi chỉnh lại trang phục đâu ra đấy, cẩn thận tỉ mỉ hành lễ với Lưu Biểu. Người đang diễn vở kịch chiêu hiền đãi sĩ sao có thể đứng nghênh ngang nhận đại lễ của Phỉ Tiềm? Thế là Lưu Biểu vội vàng chạy đến đỡ Phỉ Tiềm dậy. Trong khoảnh khắc hai tay tiếp xúc với nhau, Lưu Biểu chợt nhận ra thằng cha này cũng chẳng thiện lành gì cho cam, cố ý hành lễ để đợi hắn tới dìu dậy. Phỉ Tiềm cũng liếc nhìn Lưu Biểu, dìu thôi làm gì nắm tay ta lâu vậy, ngươi định đợi ta quỳ xuống dập đầu nữa hả?

Cả hai người mắt nhìn mắt rồi cùng nhau cười thật to, sau đó nắm tay nhau bước vào trong phủ, bỏ lại tiếng xôn xao bàn tán ở phía sau. Đến khi vào bên trong, Lưu Biểu bỏ tay ra ngay, trực tiếp dẫn đầu vào sảnh và tự mình ngồi xuống, không thèm hô người hầu dâng trà cũng không nói gì với Phỉ Tiềm, cứ như vậy ngồi im một chỗ. Hóa ra cuộc sống vẫn cứ tiếp diễn, Lưu Biểu vẫn là Lưu Cảnh Thăng nghi kị hẹp hòi trong lịch sử.

Nhưng thôi, vừa mới có chúa công, không nên đắc tội với người ta nhanh như vậy. Phỉ Tiềm bước đến cúi gập người hành lễ lần nữa với Lưu Biểu, gương mặt vị thứ sử mới dịu đi một chút, nhưng vẫn hơi buồn bực hỏi:

“Ngươi, có bản lĩnh gì?”

Dù gì cũng đóng kịch chán chê rồi, kể ra xem ngươi có bản lĩnh gì, nếu chẳng ra làm sao thì, hừ….

Sở dĩ Phỉ Tiềm dám khiêu chiến với Lưu Biểu là vì hắn đã sớm chuẩn bị, không uổng công mấy ngày nay ngồi trong khách sạn nghe ngóng tin tức Tương Dương, ít nhất hắn hiểu rất rõ tình huống của Lưu Biểu.

Lúc này Lưu Biểu mới tiếp nhận chức thứ sử của Vương Duệ không lâu, thuộc hạ để dùng chẳng có mấy ai. Điều đáng khen chính là Lưu Biểu có ánh mắt rất sắc bén, một mình một ngựa xông pha Tương Dương lần đầu đã thuyết phục thành công nhà họ Khoái – gia tộc có số má nhất vùng, sau đó Khoái Lương và Khoái Việt thi hành kế sách dụ toàn bộ thủ lĩnh tông tặc giơ đầu chịu trận, thông qua đó thu nạp đám đàn em còn lại, chỉnh biên nhằm tăng cường lực lượng.

Hiện nay trong tay Lưu Biểu có một đội quân dùng được, nhưng lại chưa được huấn luyện, cũng có một số người có thể dùng, nhưng những kẻ tận tâm lại đếm trên đầu ngón tay. Bởi vậy Lưu Biểu vừa nhận được thư giới thiệu của Thái Ung đã lập tức gióng trống khuya chiêng rước Phỉ Tiềm về, ngoài ra còn muốn hấp dẫn một số người tài khác, dè đâu lại đụng phải anh nhân viên Phỉ Tiềm với kinh nghiệm làm việc cho nhà nước Trung Quốc lâu năm.

Đây là vấn đề mà Phỉ Tiềm cũng sớm dự đoán được, dù sao Lưu Biểu hỏi cũng y chang hồi lúc phỏng vấn xin việc, người và mốc thời gian khác nhau nhưng nội dung cũng chả có gì mới mẻ. Phỉ Tiềm cười nhạt:

“Tại hạ có thể giúp thứ sử nắm quyền khống chế Kinh Châu!”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.