Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

3 năm ước hẹn

Phiên bản Dịch · 1619 chữ

Phỉ Tiềm thấy Quách Gia cực kì tự tin, trong lòng cũng rất muốn biết chàng trai trẻ trước mặt có tài năng đến mức được thiên hạ khen ngợi mưu kế giỏi ngang Trần Bình hay không.

“Dám hỏi Phụng Hiếu, thế nào là quân, thế nào là thần, thế nào là thế gia còn thế nào là bá tánh?”

Đầu tiên Phỉ Tiềm cấp một nhan đề nổi bật cho Quách Gia, hắn muốn xem thử Quách Gia có góc nhìn ra sao về các tầng lớp trong xã hội. Quách Gia bật cười, tùy tiện nhìn xung quanh một chút giống như đang tìm kiếm thứ gì, sau đó hắn bước hai bước rồi nhặt một nhánh cỏ lên. Hắn chỉ vào đầu mình và bảo:

“Đây là hoàng đế.”

Rồi chỉ vào cánh tay đang cầm ngọn cỏ:

“Đây là thần tử.”

Tiếp theo Quách Gia giơ cao ngọn cỏ lên khỏi đầu rồi bảo:

“Đây là thế gia sĩ tộc.”

Sau đó chỉ vào mấy con kiến đang bò trên mặt đất:

“Đó chính là bá tánh. Huynh hiểu chứ?”

Phỉ Tiềm cười vui vẻ, thằng nhóc này phản ứng rất nhạy bén, hơn nữa dùng vật để ví von vô cùng thâm thúy, phù hợp với quan niệm của hầu hết mọi người. Quan trọng nhất Quách Gia trả lời cực kì khéo léo, Phỉ Tiềm hỏi bốn vấn đề khác nhau, nhưng thực tế đều liên quan chặt chẽ đến nhau, mà Quách Gia cũng trả lời bằng bốn ví dụ nhưng chúng cũng lại liên quan rất nhiều đến nhau.

Hoàng đế là đầu não, là lão đại, sau đó chỉ huy thần tử, cũng chính là tay, sau đó thần tử dựa theo ý chí của hoàng đế phân thành thế gia chính là ngọn cỏ, cuối cùng thế gia tác động đến bá tánh cũng giống như kiến nép mình bò dưới những ngọn cỏ.

Từ thời Xuân Thu Chiến Quốc cho đến khi thành lập nhà Hán, xã hội phong kiến dần dần hình thành theo kiểu thống trị tập quyền, chia từng tầng lớp ra để dễ dàng quản lý, theo đúng sơ đồ kim tự tháp. Hoàng đế đại diện cho trời, nắm giữ thiên hạ, thống trị quần thần, dưới quần thần lại chia thành thế gia cùng nhau thống trị bá tánh ngu muội.

Tuy nhiên Phỉ Tiềm cũng không hài lòng, đây chỉ mới là một cậu nhóc Quách Gia gần thi vào đại học, chứ chưa phải một kẻ đứng sau lưng Tào Tháo gầy dựng nên tập đoàn Tào Ngụy. Phỉ Tiềm lại ép thêm một bước:

“Nếu như vậy, có đại kiếp nạn xảy ra, phải bỏ một trong bốn thứ, theo Phụng Hiếu ta phải bỏ ai?”

nếu như có một ngày rơi vào đường cùng, thiên hạ phải hy sinh một trong bốn giai cấp, vậy phải chọn cái nào?

“Ặc, chuyện này…”

Tất nhiên từ xưa đến này chưa từng có ai hỏi một câu lớn gan như vậy, hơn nữa còn hỏi bằng một cách đầy xảo trá, làm nhất thời Quách Gia cũng không có cách nào trả lời, hắn im lặng rồi chìm vào suy nghĩ.

Hà hà, tên nhóc Quách Gia trước giờ toàn hố người, chưa từng bị người hố a? Nhớ ngày đó lúc hắn vào công ty phỏng vấn, nhân sự đều sẽ ra cho hắn vài câu hỏi hóc búa, ví dụ như điều quan trọng nhất trong cuộc sống là gì? Sau đó ứng viên cảm thấy đơn giản sẽ bắt đầu chém gió về một mớ thứ như gia đình, tiền bạc, kỹ năng giao tiếp….

Thực chất người phỏng vấn chẳng hề quan tâm ngươi trả lời cái gì, hắn chỉ đào sẵn một cái hố, sau đó đợi người rớt vào trong hố lập tức xúc thêm một xẻng đất ném vào bằng cách hỏi: nếu nhưng trong tất cả những thứ ngươi vừa kể, có biến cố xảy ra và nhất định phải từ bỏ một thứ, chẳng hay ngươi sẽ bỏ thứ nào? Hố đào chưa đủ sâu thì họ lại hỏi tiếp, nếu như sau đó tiếp tục phải bỏ một thứ thì ngươi bỏ cái nào? Lúc ấy có trả lời như thế nào cũng không ổn.

Chàng thanh niên Quách Gia cũng lâm vào tình trạng này. Bỏ hoàng đế? Không được, làm gì có ai bỏ vua bao giờ? Hay bỏ qua thần tử? Không ổn, tự chém đứt tay khác nào tàn phế, mất thần tử thì ai khống chế sĩ tộc, làm sao vận hành đế quốc? Hay mình bỏ thế gia? Ặc, vậy cũng không xong, mình là một thành viên của thế gia, làm sao có thể bỏ nguồn gốc của mình, vả lại không có thế gia làm sao triều đình phổ biến chính sách?

Cuối cùng mình chỉ có thể từ bỏ bá tánh? Nhưng trong bốn lựa chọn, đây là lựa chọn không thể nào làm được, vì đây là tầng lớp thấp nhất, nhưng nếu không có bá tánh, những tầng lớp ở trên tồn tại có ý nghĩa gì nữa? Quách Gia trề cả môi, thằng cha Phỉ Tiềm này trông gương mặt khả ái thân thiện là thế, ai dè trong bụng toàn ý đồ xấu, nhân lúc ta sơ hở lại đào hố…

Hắn đảo mắt rồi ma mãnh bảo:

“Haha, sớm nghe nói Tử Uyên đại tài, chẳng bằng mời huynh chỉ giáo cho?”

Tốt thôi, hỏi rất hay, vậy mời ngươi trả lời, tất nhiên nếu ngươi trả lời được ta sẽ thừa nhận ngươi giỏi hơn ta. Phỉ Tiềm mỉm cười, chuyện này hắn đã sớm đoán được, thời hiện đại sẽ chắc chắn chọn từ bỏ thế gia, sau đó lấy tất cả tri thức của thế gia để phổ cập cho bá tánh là xong. Nhưng góc nhìn đó không tồn tại được ở thời Hán.

Muốn khai sáng văn minh cho bình dân, không chỉ đơn giản để họ biết chữ, mà phải cho họ thêm quyền tự do sáng tạo, quyền ngôn luận, quyền quyết định một số việc. Nếu không làm sao tư tưởng dân chủ có thể phát triển? Một thể chế phải trải qua mấy ngàn năm mới có thể thay đổi, Phỉ Tiềm chẳng thể lôi ra đàm luận với anh thanh niên Quách Gia mới lớn được. Vì vậy Phỉ Tiềm đáp:

“Thật ra Tiềm cũng không chắc, do đó mới thỉnh giáo Phụng Hiếu. Bất quá Phụng Hiếu có muốn cược một ván không?”

Quách Gia không trả lời, chỉ lẳng lặng nghe, biểu thị vẫn có chút hứng thú. Chà chà, xem ra bị hố một lần nên thằng nhãi này đã có kinh nghiệm, không đáp ứng ngay mà muốn nghe mình nói trước.

“Lần này Tiềm phụng mệnh sư phụ đi du học Kinh Châu, ít thì một năm, nhiều thì ba năm, vậy trong lúc thời gian này nếu ta có đáp án thì xem như ta thắng, còn nếu huynh có đáp án thì xem như huynh thắng, thế nào?”

Phỉ Tiềm cũng khôn khéo lồng vào một điều kiện, không chơi kiểu chọn đại một trong bốn mà phải có lập luận rõ ràng. Quách Gia cẩn thận cân nhắc một hồi, xem ra ván cược này rất công bằng, việc ước hẹn bằng học vấn cũng là một điều thanh lịch nên hỏi tiếp:

“Thế phần thưởng là gì? Nếu ta giải được, làm cách nào tìm ra huynh?”

Ngụ ý là chắc chắn ta sẽ thắng.

“Tiền cược là một trăm vò rượu ngon, ta học ở Kinh Châu, huynh đến đó báo danh là xong. Nếu ta có lời giải, làm sao để tìm được Phụng Hiếu?”

Ý của Phỉ Tiềm là ai thua ai thắng còn chưa biết được! Quách Gia cười khoái chí đáp:

“Hay lắm, huynh không cần quan tâm, người giải được chắc chắn là ta!”

Nói xong chắp tay hành lễ muốn rời khỏi.

“Phụng Hiệu đợi đã!”

Phỉ Tiềm nhờ người hầu nhà họ Tuân mang cho mình giấy bút rồi viết xuống: Năm Chiêu Ninh thứ chín tại biệt quán nhà họ Tuân, sơ giảng Tuân Úc, chủ giảng Tuân Sảng. Sau đó bên góc trái dưới cùng viết Phỉ Tiềm ở Hà Lạc rồi đưa giấy bút cho Quách Gia.

Quách Gia xem xong không cần Phỉ Tiềm giải thích liền hiểu, vỗ tay nói:

“Vẫn là Tử Uyên chu đáo cẩn thận, cách này rất hay!”

Thời cổ đại không dễ đưa tin như đời sau, nếu cả hai đều tìm được đáp án, làm sao khẳng định được ai trước ai sau. Phương pháp của Phỉ Tiềm có thể đơn giản thiết lập một mốc thời gian để giải quyết vấn đề. Chỉ cần viết lại thời gian địa điểm và sự kiện đã phát sinh sẽ hạn chế bớt khả năng gian lận. Từ Dĩnh Xuyên đến Kinh Châu cũng không mất đến một năm, cho nên có sớm hơn cũng chỉ khoảng một hai tháng là cùng. Hơn nữa Phỉ Tiềm còn cố ý viết tên mình ở bên Trái, nhường bên phải cho Quách Gia để biểu thị sự khiêm tốn, thỏa mãn lòng hư vinh của tên này.

Quách Gia vui vẻ cầm bút viết tên lên giấy xem như xác nhận ván cược, lại không nghĩ rằng Phỉ Tiềm tiếp tục đưa qua một trang giấy khác rồi mỉm cười bảo:

“Tiềm có sở thích thu thập chữ viết của người trong thiên hạ, thỉnh Phụng Hiếu ký tên vào đây.”

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.