Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi gấp trong đêm

Phiên bản Dịch · 1546 chữ

Rời khỏi Huyện Ôn, trải qua quãng đường bôn ba, đoàn Phỉ Tiềm cũng đã băng qua bến đò Mạnh Tân, cuối cùng trước khi mặt trời của ngày hôm nay lặn xuống, bọn họ đã tới được Thôi gia trang ở ngoại ô phía bắc Lạc Dương.

May mà lần này Phỉ Tiềm chỉ mang theo hơn trăm binh sĩ, nếu không hắn cũng chẳng dễ dàng đi khỏi Mạnh Tân.

Hiện tại toàn bộ vùng Quan Đông đều tuyên bố chống Đổng Trác, cho nên khu xung quanh Lạc Dương cũng bắt đầu thần hồn nát thần tính, ngay cả bến đò cũng được triều đình phái binh sĩ trấn thủ, tất cả người qua đò đều bị khám xét kĩ càng.

Chỉ có điều bên Phỉ Tiềm có ít người, hai là hắn chịu dùng tiền bạc rải đường, quan trọng nhất chính là sĩ tộc Quan Đông và phe Đổng Trác vẫn chưa chính thức khai chiến, cho nên hành trình của Phỉ Tiềm xem như khá thuận lợi.

Một trăm binh sĩ trong mắt lính biên cương như Tây Lương cùng Tịnh Châu chẳng đáng là gì cả, cho nên đoạn đường này, Phỉ Tiềm cũng chẳng làm người khác chú ý.

Khi hắn đặt chân đến Thôi gia trang đã là lúc trời trở muộn, thường vào mùa xuân, bao giờ đêm cũng dài hơn ngày, mặt trời vừa lặn chưa lâu, xung quanh đã bắt đầu chập tối.

Tuy một trăm binh sĩ chỉ là hạt bụi trong mắt quân đồn trú Lạc Dương, nhưng đối với gia trang của các sĩ tộc nhỏ mà nói, chẳng khác nào mối nguy hiểm cả.

Thời điểm Phỉ Tiềm vừa đặt chân tới cửa trại, toàn bộ người nhà họ Thôi đều bị kinh động, ánh đuốc liên liếp lập lòe nổi lên giữa tiếng người huyên náo, xem ra bọn họ bị dọa không nhỏ.

Phỉ Tiềm không quan tâm tới sắc mặt khó coi của đám cung thủ đứng trên trại, bước tới nơi ánh sáng mạnh nhất, đồng thời hô to mình là người quen tới thăm hỏi, sau đó sai người mang một phong thư đưa vào trong chiến hào rồi lui ra ngoài.

Mặc dù trông thấy nhóm Phỉ Tiềm không có ý đồ xấu, nhưng người nhà họ Thôi vẫn không dám tùy tiện mở cửa, từ trên tường trại có một sợi dây thừng thả xuống, sau đó một kẻ với vẻ mặt lấm lét nhanh chóng lấy thư rồi leo trở lên.

Chỉ một lát sau đã có tiếng gọi lớn:

“Tử Uyên, là đệ thật sau”

Phỉ Tiềm đến gần một chút, để Thôi Hậu có thể nhìn thấy mặt mình, chắp tay về phía tường trại:

“Vĩnh Nguyên huynh, từ khi chia tay đến giờ huynh ra sao? Sức khỏe vẫn ổn chứ? Đệ có chút việc nên đành mạo muội quấy rầy, mong huynh thứ lỗi!”

Thôi Hậu nhìn sau lưng Phỉ Tiềm, nét mặt vẫn còn chút lo lắng:

“Cảm tạ đệ còn nhớ tới ta, nhưng những người kia là binh mã phương nào?”

“Haha, đều là lính tùy thân của đệ cả mà, không phải người ngoài đâu! Nếu Vĩnh Nguyên huynh còn ngại không tiện, cứ chỉ một bãi đất để bọn họ hạ trại là được!”

Hiện tại Thành Lạc Dương không chỉ có lính Tây Lương mà còn lính Tịnh Châu, ngoài ra còn quân đội bản địa đóng ở đây nhiều năm, nên đôi khi hay xảy ra loạn lạc, Thôi Hậu lo lắng cũng là chuyện thường ngày ở huyện.

Hắn đứng im lặng trên tường lũy, gương mặt âm trầm lấp lóe dưới ánh lửa, có vẻ như đang cân nhắc thiệt hơn.

Bất quá cũng chẳng mất bao lâu, Thôi Hậu vẫn thở dài ra hiệu mở cổng, chỉnh lại sắc mặt và mỉm cười vẫy tay với Phỉ Tiềm.

Hoàng Trung đứng cạnh Phỉ Tiềm nhếch mép cười nhẹ rồi nói với hắn:

“Tử Uyên, người bạn này của ngài xem ra cũng có vài phần hào khí.”

Phỉ Tiềm cười gật đầu, vẫn không nói gì.

Đáng lý ra hắn có thể cắm trại bên ngoài gia trang, sau đó sai người mang một bức thư đề nghị viếng thăm, như vậy người nhà họ Thôi sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều, nhưng Phỉ Tiềm lại cố ý mang theo binh sĩ trực tiếp đến đây, kỳ thật cũng vì có ý thăm do.

Xem ra Thôi Hậu vẫn nhớ đến lời hứa hẹn năm xưa, cũng không vì thời gian trôi qua đã lâu mà coi như gió thoảng mây bay, như vậy Phỉ Tiềm cũng tiện cùng Thôi Hậu bàn bạc, tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch.

Tất nhiên trong trường hợp Thôi Hậu vì lo lắng an toàn mà tìm cách từ chối để Phỉ Tiềm vào trong gia trang, thật ra cũng không đáng trách, nhưng kể từ đó hình tượng Thôi Hậu trong mắt Phỉ Tiềm sẽ trở nên giảm sút, không còn phù hợp đồng hành cùng hắn nữa.

Trước khi Phỉ Tiềm rời khỏi Kinh Châu, hắn đã tính toán vài phương án, trong đó hạ sách chính là núp sau liên minh Quan Đông, chờ Đổng Trác rút lui và sử dụng mai phục để đánh bại Tào Tháo, hắn sẽ nhân cơ hội đó xông vào Lạc Dương.

Có điều làm như thế mặc dù không gặp phải nhiều nguy hiểm, nhưng hắn sẽ đến trễ, những tai ương trong lịch sử vẫn tiếp tục xảy ra, cho nên trừ phi vạn bất đắc dĩ, Phỉ Tiềm cũng không muốn đi con đường này.

Hiện giờ kế hoạch của Phỉ Tiềm như sau, hắn sẽ đến Lạc Dương trước khi Đổng Trác rút lui, sau đó dựa vào lính tư nhân của mình và thế lực Thôi gia trang để cứu sư phụ.

Đương nhiêu muốn kế hoạch thành công, hắn cần Thôi Hậu phối hợp chặt chẽ, bởi vậy Phỉ Tiềm mới cố ý chọn thời gian này để chạy tới Thôi gia trang.

Sau khi vào bên trong, Hoàng Thành dẫn binh sĩ đi cùng người nhà họ Thôi để tìm chỗ nghỉ chân, Phỉ Tiềm cùng Hoàng Trung tiến tới chào hỏi Thôi Hậu.

Nhìn gương mặt tròn như chiếc bánh nướng của Thôi Hậu, Phỉ Tiềm không khỏi nhớ về ngày xưa, tính ra Thôi Hậu cũng tình nghĩa với mình đó chứ, nhưng khi ấy bọn Lữ Bố tụm năm tụm ba lại tiễn biệt, mình cũng không tiện nói nhiều với hắn…

“Vĩnh Nguyên huynh, sau khi từ biệt đến giờ, thân thể vẫn an khang chứ, có kiếm thêm món hời nào không?”

Phỉ Tiềm vẫn dùng bộ dạng hóm hỉnh như cũ, Thôi Hậu bước tới nắm lấy tay hắn, vừa vỗ nhẹ vừa bảo:

“Hiền đệ lặn lội đến Kinh Châu trao dồi kinh sử, đạt được thành tựu, danh tiếng vang khắp đế quốc, thật sự làm ngu huynh hâm mộ vô cùng nha!”

Nữa, lại cái trò nắm lấy tay nhau, anh đây không thích đàn ông…Phỉ Tiềm âm thầm rút tay về:

“Ồ, sao huynh lại nói thế?”

Hóa ra sau khi anh họ của Thôi Hậu là Thôi Quân đi Tây Hà đảm nhiệm Thái Thú, cũng có gửi thư kể một vài chuyện đã qua, trong đó nhắc tới Phỉ Tiềm ở Kinh Châu vậy mà được danh sĩ Bàng Đức Công truyền thụ, cho phép dựng nhà gỗ bên dưới núi Lộc, còn đảm nhiệm biệt giá Kinh Châu.

Đối với người bình thường mà nói, được bậc lão làng như Bàng Đức Công chỉ điểm cũng đủ để người khác hâm mộ, mà Phỉ Tiềm còn được mỗi ngày hầu bên cạnh, được tận tâm chỉ dạy, còn truyền thụ Lục Thao – bảo vật trấn tộc của nhà họ Bàng, làm đám nho sinh trong thiên hạ ghen tị đỏ hỏn đom đóm mắt.

Bởi vậy thường ngày Thôi Hậu cũng dặn dò đám tay chân của mình đi theo đoàn buôn nhớ góp nhặt nhiều sự tích của Phỉ Tiềm ở Kinh Châu, để rồi phát hiện Phỉ Tiềm còn khủng hơn so với những gì Thôi Quân miêu tả.

Riêng việc trở thành con rể của gia chủ nhà họ Hoàng, một trong những gia tộc lâu đời nhất ở Kinh Châu và nổi danh khắp đế quốc, Phỉ Tiềm đã có đủ thực lực để cạnh tranh vị trí gia chủ nhà họ Phỉ.

Nếu Phỉ Tiềm còn tiến xa hơn, kiếm được một chức quan lớn trong triều, ngay cả gia chủ nhà họ Phỉ cũng phải đứng sang một bên.

Cho nên Thôi Hậu với dòng máu con buôn đang chảy xuôi trong xương cốt, tình cờ gặp được Phỉ Tiềm lại dẫn binh đi trong đêm, một là hắn hiểu Phỉ Tiềm phải có chuyện gì gấp mới quyết đoán bỏ qua lễ số, hai là trước đó cha hắn đã nhiều lần dặn dò mình phải thân thiết hơn với Phỉ Tiềm.

Bởi vậy Thôi Hậu cũng quyết định tin tưởng rằng lần này Phỉ Tiềm đến đây không có ác ý

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.