Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vị khách ban đêm ở suối nước nóng

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Đoàn người Phỉ Tiềm dọc theo bờ bắc Hoàng Hà, một mạch đi thẳng về hướng tây, chỉ mất hơn ngày, họ đã tới vùng ven Huyện Ôn.

Sở dĩ huyện này mang tên Ôn, là bởi vì bên trong huyện có suối nước nóng chảy với nhiệt độ không thay đổi suốt cả năm, sĩ tộc rất thích ngâm mình thư giãn, dân chúng cũng ưa lấy để tưới tiêu ruộng đồng.

Đối với nhóm Phỉ Tiềm, trong thời khắc đầu xuân giao thoa mà có thể tìm được một suối nước nóng ở vùng sơn dã thế này, chẳng khác nào đặc ân do trời ban tặng.

Hoàng Trung vui vẻ lựa một mảnh đất nom vừa mắt, có khe núi để tránh gió, bắt đầu chỉ huy binh sĩ cắm trại.

Bởi vì người đi theo Phỉ Tiềm lần này chỉ khoảng hơn trăm, cho nên doanh trại quân đội cũng không quy mô nghiêm chỉnh giống trước đó, mà cố gắng ẩn sâu trong khe núi hết mức có thể, tránh bị phát hiện từ xa.

Hiện tại binh lực giảm mất 90%, cho nên vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, sau khi chia tay Y Tịch xong, Phỉ Tiềm dặn dò các anh em cố gắng khiêm tốn một chút.

Trước đó còn có tiết trượng của Lưu Kinh Châu chứng minh thân phận, qua quan ải cũng không bị đám lính trực ở đó kiếm chuyện, nhưng lúc này Phỉ Tiềm thứ nhất thiếu công văn, thứ hai không có triện ấn chính thức, lỡ gặp trúng quân Đổng Trác hoặc quân Quan Đông đi tuần, nói không chừng ngay cả cơ hội nói chuyện đều không có.

Đây cũng là nguyên nhân Phỉ Tiềm cố gắng tránh hết các huyện lớn trên đường.

Hoàng hôn dần buông xuống, mọi người nghĩ đến việc có thể tắm nước nóng thiên nhiên, đều cảm thấy phấn khởi, ngay cả một người suốt ngày lo lắng vì con như Hoàng Trung cũng nở nụ cười tươi hiếm thấy.

Đời lính mà, mặc dù hành quân chỉ có hai chữ, nhưng nó đại diện cho bụi bẩn, chấy rận, ao tù nước đọng…

Phỉ Tiềm cùng Hoàng Trung, Hoàng Thành và những người của nhà họ Hoàng còn đỡ, biết chú ý vệ sinh thân thể, nhưng một trăm lính tư nhân do nhà họ Khoái cung cấp lại chẳng có ý thức như vậy.

Thật ra từ thời Xuân Thu Chiến Quốc, người ta đã bắt đầu chú trọng việc vệ sinh cá nhân, trong giáp cốt văn có chép về lễ “Mộc”, tức là hình ảnh một người duỗi đầu vào công cụ để gội đầu, còn chữ “Tắm” ám chỉ việc tẩy sạch cơ thể.

Tuy nhiên những việc này hầu như chỉ nhằm vào tầng lớp quý tộc, dân chúng bình dân bần cùng thường chỉ tắm rửa sinh hoạt vào một ít ngày đặc biệt như ngày lễ thường niên, ví dụ khi cúng tế, cầu phúc, hoặc vài ngày như tiết tị, tiết đoan ngọ các thứ mới vệ sinh cá nhân, còn thời gian khác thì… haha.

Thậm chí bản thân Phỉ Tiềm từ ngày xuyên không qua đây, tính tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội tắm rửa một cách đàng hoàng, may mà lúc này gặp được suối nước nóng, cơ thể cũng bắt đầu thấy ngứa, tựa như thúc đẩy chủ nhân mau mau nhảy vào…

Doanh trại đã được dựng xong, Phỉ Tiềm không kịp chờ đợi liền xách quần áo chạy ra suối.

Trên núi sớm có binh sĩ dùng màn vải ngăn cách, dựng thành hai phòng tắm riêng tạm bợ cho Phỉ Tiềm cùng Hoàng Trung, cùng một phòng lớn hơn dành cho Hoàng Thành tắm chung với nhóm Thập Trưởng nhà họ Hoàng, về phần những binh lính phổ thông, có thể có một khu vực tắm rửa sảng khoái là tốt lắm rồi, ai hơi đâu quan tâm đến việc trần truồng giữa thiên nhiên?

Phỉ Tiềm bước vào phòng tắm, sau đó toàn thân chui vào trong suối, sảng khoái đến mức rên lên, phải chi lúc này có thêm một chai Đại Hồng Bào, hoặc một chai Cao Lương cũng tốt…

Nhưng thôi, được vậy là tốt rồi, hắn cảm thấy tất cả những cực nhọc, mệt mỏi trong khoảng thời gian gần đây tựa hồ đều trôi hết qua lỗ chân lông, lả lướt theo dòng nước ấm.

Lúc Phỉ Tiềm đang nằm hưởng thụ, Hoàng Trung lại đang tỉ mỉ sắp xếp xong xuôi ca trực, canh gác các thứ, sau đó mới đi tới màn vải dành riêng cho hắn, trước hết cất cẩn thận bản ghi chép về bệnh tình của con trai, sau đó mới thả mình vào suối rồi thở dài mệt mỏi.

“Hừ hừ…Hán Thăng à, đoạn đường này may mắn có ngươi tương trợ…Từ đây về hướng tây không xa chính là Mạnh Tân, chỉ cần đi thêm một ngày nữa là có thể Đến Lạc Dương…”

Có lẽ nhờ vào sự ôn nhu của suối nước nóng, giúp cho lòng lo lắng về con trai giảm xuống, Hoàng Trung cũng tỏ ra nhẹ nhõm:

“Tử Uyên chớ nói thế, nếu không nhờ biện pháp của ngài, có khả năng ta phải chuẩn bị hậu sự cho nó rồi…”

Đối với chuyện này, mặc dù tâm tình Hoàng Trung khá hơn một chút, nhưng hắn vẫn không muốn nhắc tới, liền chuyển chủ đề:

“À đúng rồi Tử Uyên, mấy ngày trước ngươi dặn dò Cơ Bá tranh thủ đi càng nhanh càng tốt, chẳng hay bên trong có nguy hiểm gì chăng?”

“À, chuyện này hả? Hán Thăng nghĩ xem, chiếu thư chắc chắn sẽ gây bất lợi cho người cầm, trong thời khắc mấu chốt chưa chắc sẽ có người nguyện ý tiếp nhận nha. Nếu không để Cơ Bá đi sớm, lỡ như gặp phải mai phục…”

Phỉ Tiềm nói tới đây, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, ngày ấy Tào Tháo cũng cố ý để Phỉ Tiềm đi theo sứ giả triều đình cùng nhau về phương bắc.

Chẳng lẽ với trí thông minh của Tào Tháo, gã không nhìn ra được Viên Thiệu không hề muốn tiếp nhận loại chiếu thư câu giờ của phe Đổng Trác trong lúc này sao?

Với suy đoán của Phỉ Tiềm, Viên Thiệu chắc chắn sẽ hạ lệnh cho thuộc hạ đem toàn bộ sứ giả đến từ Lạc Dương chặn lại, thậm chí có thể dùng giặc Khăn Vàng để làm cớ…

Nói đi thì phải nói lại, chiếu thư xuất hiện rất độc, hễ chư hầu không đồng ý bãi binh sẽ bị khép tội mưu phản, cho nên thứ này không thể tiếp được, bằng không Viên Thiệu bỏ bao công sức ở Huyện Nghiệp lập đàn nhận chế chẳng phải trở thành trò cười sao?

Nhưng ngay cả Phỉ Tiềm còn có thể nghĩ ra được vấn đề ở đâu, chẳng lẽ Tào Tháo không nghĩ được?

Tuyệt đối không có khả năng!

Như vậy Tào Tháo đang âm mưu điều gì?

Biết rõ Phỉ Tiềm đi theo sứ giả rất dễ gặp nguy hiểm hơn đi riêng lẻ, nhưng gã vẫn đề nghị mình đi chung, ý đồ bên trong không khỏi làm người khác âm thầm đề phòng.

Trong lúc Phỉ Tiềm suy nghĩ về lời nói của Tào Tháo, hắn không phát hiện điều mình nói đã làm Hoàng Trung sửng sốt, tất cả quan niệm trước giờ đều bị đảo lộn.

Trước giờ Hoàng Trung đều có ý nghĩ giống như dân chúng bình thường, luôn cho rằng hoàng đế thần thánh vô cùng, sĩ tộc cao cao tại thượng, đây là hai tầng lớp danh chính ngôn thuận nắm quyền ở đế quốc.

Hoàng đế khỏi cần bàn cãi, mấy trăm năm qua không ngừng được lời đồn thần thánh hóa, nhà họ Lưu đã trở thành đại diện của thần linh.

Giới sĩ tộc a, bọn họ dưới sự lãnh đạo tài tình của hoàng đế, cai quản bốn phương, giúp thiên tử chăn nuôi dân chúng, chăm lo cho đời sống nhân dân.

Những kẻ rao giảng đạo lý như sĩ tộc luôn miệng khảng định mình có tri thức hiểu lễ nghĩa, xem như không đồng ý với góc nhìn của hoàng đế, như vậy chiếu thư cũng phải tiếp trước, sau đó nghĩ biện pháp đi giải thích, dâng tấu chương trình bày mới đúng chứ?

Sao có thể coi chiếu chỉ như trò đùa, muốn tiếp thì tiếp, không muốn thì chẳng thèm quan tâm, thậm chí còn định ra tay với sứ giả triều đình?

Hành động đó có khác gì đám thổ phỉ chiếm núi làm vua đâu?

Lại còn là nhà họ Viên nữa, tác phong như vậy nào có giống thiên hạ đệ nhất gia tộc?

Hoàng Trung im lặng lâm vào trầm tư…

Đúng lúc đó, binh sĩ canh gác chạy vào bẩm báo, nói đã bắt được ba tên trinh sát được vũ trang đầy đủ.

Lúc này trời bắt đầu chập tối, không đi nghỉ ngơi mà còn chạy ra ngoài hoạt động, nếu không mang cờ hiệu của phương nào, chứng tỏ kẻ đến là giặc cướp, hoặc những phần tử ngoài vòng pháp luật.

Rốt cuộc kẻ đến là ai?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.