Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tào Tháo không đánh mà lui

Phiên bản Dịch · 1690 chữ

Phỉ Tiềm không ngờ rằng đội ngũ của mình vừa mới chuẩn bị xong vật tư hậu cần, đã có tin Bảo Tín cùng Tào Tháo trở về.

Ơ, quý anh Tào Tháo đánh trận kinh vậy, hoặc là chiến tranh thời Hán lại diễn ra nhanh như vậy?

Nghe chừng hơi khó tin, nhưng đến khi Phỉ Tiềm ra khỏi lều xem xét, hắn phát hiện Bảo Tín cùng Tào Tháo hình như chưa từng đánh nhau, bởi vì ngay cả một vết thương cũng chẳng có, không hề có dấu hiệu từng xông trận.

Như vậy là sao nhỉ?

Hỏi ra mới biết, Bảo Tín cùng Tào Tháo vẫn chưa đi đến Thành Cao đã gặp được một phái đoàn triều đình đến Toan Tảo để đàm phán với liên minh Quan Đông.

Lúc ấy Tào Tháo đã bày mưu, ngoài mặt hướng dẫn sứ giả đến Toan Tảo, còn mình mình cùng Bảo Tín dựa theo kế hoạch cũ, mang binh tấn côngThành Cao.

Đáng tiếc Bảo Tín sống chết không đồng ý làm như vậy.

Ý của Bảo Tín cũng có lý riêng, hắn bảo chư hầu xuất binh tấn công kinh đô là vì Đổng Trác bạo ngược tàn ác, bất trung bất tín khiến thiên hạ căm hận, tuy nhiên triều đình đã sai sứ giả đến đàm phán, như vậy dù gì cũng phải lắng nghe xem triều đình nói như thế nào, nếu bản thân mình cũng mặc kệ sứ giả triều đình, nhổ vào luật pháp thì có khác gì Đổng Trác đâu?

Bởi vậy Bảo Tín cùng Tào Tháo quyết định hộ tống đoàn sứ giả trở về…

Phỉ Tiềm càng nghe càng kinh ngạc, suýt nữa rớt cả cằm.

Như vậy cũng được hả?

Bảo Tín định cùng Tào Tháo anh em thắm thiết dẫn quân đi khởi động một vòng rồi quay về? Chuyện thế này cũng xảy ra được?

Dựa theo lễ nghi, sứ giả là chức quan luôn nhận được ưu đãi khi xuất hiện ở bất kì đâu, vì vậy các chư hầu vẫn tiếp tục tổ chức tiệc tiếp đón.

Từ sau sự kiến lập đàn kết minh, Lưu Đại thường xuyên viện cớ ốm đau không ra ngoài, cũng không biết đang chuẩn bị làm gì, thêm vào đó Khổng Trụ thường xuyên ở trong trướng của Trương Mạc, thế là việc tiếp đón sứ giả triều đình tiếp tục diễn ra ở đây.

Hắn bước đến gần trướng, trông thấy Tào Tháo đang nhíu mày đứng bên ngoài, có vẻ đang suy tư gì đó.

Tào Tháo gặp được Phỉ Tiềm, khẽ mỉm cười chắp tay hành lễ xem như chào hỏi.

Phỉ Tiềm nhìn ra được nụ cười Tào Tháo vô cùng miễn cưỡng và có chút gì đó chua xót, hắn thở dài rồi hỏi thăm:

“Sư huynh, vì sao không vào bên trong?”

Tào Tháo lắc đầu:

“Không được, giờ ta đi vào trong lại gây phiền phức cho Mạnh Trác.”

Ủa, xảy ra chuyện gì hả? Lại còn làm phiền Trương Mạc…

À đúng rồi, bây giờ Tào Tháo vẫn đang bị triều đình truy nã.

Dù ở Toan Tảo không ai coi thứ này ra gì, nhưng hiện giờ đại biểu triều đình đang có mặt ở đây, Tào Tháo xuất hiện chẳng khác nào công khai với toàn thiên hạ, Trương Mạc đang đứng ra chứa chấp mình.

Phỉ Tiềm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu:

“Tốt thôi, vậy đệ cũng không vào, nhưng huynh biết ai làm sứ giả không?”

“Chuyện này hả, sứ đoàn có ba người gồm Đại Hồng Lư Hàn Nguyên Trường, thiếu phủ Âm Tử Trị, Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Quý Bì làm chính sứ, ngoài ra đồng hành còn có Tác Giám Ngô Trường Kiến, Việt Kỵ Giáo Úy Vương Anh Du…”

Phỉ Tiềm mờ mịt gật đầu, mấy thằng cha này là ai vậy? Nhân vật này là nhân vật phụ nào?

Tào Tháo nhắc tới một người họ Hàn, chắc hẳn là dân Dĩnh Xuyên, vì người họ Hàn ở Dĩnh Xuyên rất nổi tiếng.

Phỉ Tiềm cẩn thận ngẫm nghĩ, chợt nhớ tới thời Tam Quốc có một nhân vật như vậy, thuộc dạng danh nhân thời trước, đứng ngang hàng với Bát Long Tuân Sảng, hình như tên Hàn Dung thì phải.

Lão này đáng gờm đây, đứng ở đỉnh cao danh sĩ thiên hạ, xét theo bối phận vừa lớn tuổi vừa có tiếng nói.

Nếu vậy Bảo Tín muốn quay về cũng đúng, có một người mang danh vọng cao đến thế trong sứ đoàn, hắn chẳng thể bỏ mặc được, bằng không sẽ bị thiên hạ dèm pha.

Nhưng hai người Âm Tử Trị và Hồ Mẫu Quý Bì thì sao?

Phỉ Tiềm chẳng hề có chút khái niệm gì về hai đồng chí này, mà hai đồng chí này lại là con của đồng chí nào?

Tào Tháo bất chợt ra hiệu Phỉ Tiềm rời khỏi trướng, vừa đi vừa nói:

“Ta nghĩ việc này cũng là mưu kế của Lý Văn Ưu. Hẳn Tử Uyên

chưa từng thấy Đại Hồng Lư Hàn Nguyên Trường, nhưng cũng nghe qua tên của hắn rồi đúng chứ?”

Nhìn thấy Phỉ Tiềm gật đầu, Tào Tháo tiếp tục nói:

“Đại Hồng Lư Hàn Nguyên Trường là người cùng tộc với Ký Châu Mục Hàn Phức, bối phận còn cao hơn cả Hàn Phức. Thiếu Phủ Âm Tử Trị quê ở quận Nam Dương, hắn từng nhận chức thái thú Dĩnh Xuyên, rất có tài thi ca thơ phú và kinh nghiệm chính trị, nghe đồn mưu sĩ Viên Thiệu là Quách Đồ năm đó cũng từng được hắn nâng đỡ.

Về phần Chấp Kim Ngô Hồ Mẫu Quý Bì, hắn không chỉ có danh tiếng trong đế quốc mà còn có quan hệ khá thân với thái thú Hà Nội Vương Khuông, hình như là quan hệ thông gia thì phải.

Ài, sau hôm nay, có lẽ chư hầu lại tiếp tục chia rẽ…”

Tào Tháo thở dài một tiếng, Phỉ Tiềm cũng im lặng lắc đầu, gã văn nhân tên Lý Nho này làm hắn thật sự sợ hãi, tất cả người trong sứ đoàn một là có quan hệ thân thiết, hai là bối phận cao hơn, từng vị trí đều được sắp xếp một cách tỉ mỉ…

Người đời cho rằng Lý Nho giống hiện thân của độc sĩ, có đôi khi liền là từ những điểm này, tất cả đều biết Lý Nho dùng kế để kéo dài thời gian, nhưng chẳng có biện pháp nào đáp trả hết.

Thành viên sứ đoàn đều là danh sĩ thiên hạ, hễ ai lỡ có hành động thiếu khôn ngoan, thanh danh sẽ rơi xuống đáy vực, huống hồ bây giờ chính là thời điểm sĩ tộc toàn đế quốc hướng mắt về Toan Tảo, từng giờ từng phút đều sẽ bị người khác nhìn để trong mắt, ghim trong lòng.

Dù nghĩ bằng đầu gối Phỉ Tiềm cũng biết, những sứ giả này khẳng định mang theo chiếu chỉ lui binh đến gửi cho liên minh Quan Đông, nhưng liệu liên minh Quan Đông có chấp nhận không? Có lẽ họ sẽ không lui binh, kể từ đó lá cờ chính nghĩa do Viên Thiệu và các chư hầu dày công dựng lên sẽ biến mất.

Đương nhiên cũng có thể tuyên bố rằng Đổng Trác bức hiếp vua quan, ép hoàng đế hạ chiếu, tuy nhiên tin hay không là do người nghe, và lợi thế ban đầu của liên minh sẽ không còn nữa.

Lý Nho quả nhiên thần cơ diệu toán, lật tay thành mây, trở tay thành mưa.

Bây giờ quả bóng rủi ro được quân phiệt Tây Lương đá về phía sĩ tộc Quan Đông, ngươi bảo ngươi là trung thần phải không, vậy lập tức tiếp chỉ, ai về nhà nấy, mọi người giải tán, nếu không tiếp chỉ, chẳng khác nào dấy binh tạo phản.

Bó tay rồi…khoan đã, hình như còn một cách…

Bỗng nhiên Phỉ Tiềm rùng mình một cái, thời tiết hiện giờ đã bắt đầu sang xuân, sao mình vẫn cảm thấy rất lạnh?

Được rồi, dù sao không liên quan đến mình, cứ để cho nhóm sĩ tộc Quan Đông tự giải quyết.

Phỉ Tiềm liền nói với Tào Tháo:

“Bẩm sư huynh, lúc đầu đệ cũng muốn từ giã chư công, tiếc rằng nay chư công còn bận bịu việc nước, không tiện quấy rầy…”

Tào Tháo giật nảy mình:

“Cái gì? Bây giờ phải đi sao? Tử Uyên, hay là đệ đợi thêm hai ngày, đoán chừng Đại Hồng Lư Hàn Nguyên Trường nhất định tiến về phía bắc để tìm gặp Bản Sơ, đệ cùng đi với họ có phải tiện hơn nhiều không?”

Phỉ Tiềm lắc đầu:

“Huynh nghĩ gì vậy, đi cùng sứ giả triều đình mới làm đệ bất tiện đó…”

Tào Tháo cố nói thêm:

“Thì… Đệ nhìn đi, bây giờ trời cũng gần trưa, đi được nửa ngày lại phải dựng trại, chi bằng ngày mai đi cho tiện?”

“Chỗ này đi tiếp về hướng bắc sẽ đến Huyện Yến, tiếp tục di chuyển về phía bắc sẽ gặp bến đò Diên Tân, đoạn đường này đều có dịch trạm, huynh không cần lo cho đệ đâu, chưa kể… À mà thôi, đệ phải đi đây, mong sư huynh giữ gìn sức khỏe.”

Phỉ Tiềm hành đại lễ với Tào Tháo, trước khi chuẩn bị đi, hắn có vẻ chần chừ rồi cắn răng bảo:

“Sư huynh, đừng trách đệ mạo muội, binh sĩ của huynh chưa từng ra trận, nếu trong lúc chiến đấu bị vỡ đội hình, sẽ bị người ta nắm lấy điểm yếu. Đao thương không có mắt, xin huynh hãy nghe đệ, cẩn thận bảo vệ bản thân.”

Nói xong lại chắp tay từ biệt.

Tào Tháo vô thức duỗi tay ra, định giữ chặt Phỉ Tiềm, lòng không nỡ nhưng đến cuối cùng vẫn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vẫy tay tạm biệt hắn…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.