Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lừa dối

Phiên bản Dịch · 1657 chữ

Sau khi bước vào đại doanh Trương Mạc, Phỉ Tiềm chẳng hề có đãi ngộ ngon như Khổng Trụ, lúc đến Phỉ Tiềm phái Hoàng Thành đi vào thông báo, ba người Khổng Trụ mới lục đục đi ra chào đón lấy lệ.

Đây là đám Khổng Trụ nể danh tiếng thứ sử Kinh Châu Lưu Biểu, nếu không ngay cả nghênh đón đều không có, Phỉ Tiềm phải trực tiếp vào trong trướng bẩm báo. Bất quá bây giờ xe ngựa Phỉ Tiềm có treo tiết trượng của thứ sử nên đám Khổng Trụ cũng phải đầy đủ lễ nghi mặt mũi cho quan viên triều đình.

Lại nói Trương Mạc và quân đội hắn có lẽ đã cắm dùi ở đây một thời gian dài, không chỉ dùng cây cối mà còn trét bùn lên tường để chống cháy, đào rất nhiều chiến hào phòng thủ, trông khá chỉnh tề.

Bái kiến Khổng Trụ cùng anh em Trương Mạc Trương Siêu xong, Phỉ Tiềm chợt nhận ra Toan Tảo chỉ có vỏn vẹn ba lộ chư hầu, thậm chí Khổng Trụ chỉ vừa tới cách đây vài tiếng.

Chẳng lẽ sự kiện hội quân Toan Tảo chỉ là một cú lừa? Bây giờ mới le que vài mống chứ không phải lời hiệu triệu vừa ra, quần hùng nhau nhau hưởng ứng sao? Nhóm chư hầu trong liên minh lề mề như vậy, chừng nào mới gom đủ người để đánh Đổng Trác?

Khi Phỉ Tiềm đi theo Khổng Trụ vào trong, chia nhau ngồi xuống, vị trí chỗ ngồi lặng lẽ phát sinh thay đổi. Khổng Trụ ngồi giữa, còn anh em Trương Mạc Trương Siêu ngồi hai bên, mà Phỉ Tiềm cùng Y Tịch chỉ được ngồi bên góc bàn.

Mặc dù trước mắt Phỉ Tiềm đại diện cho Lưu Biểu, nhưng thứ sử không đích thân tới, chỗ dành cho khách quý nào tới lượt nhân vật nhỏ như Phỉ Tiềm?

Khổng Trụ liếc nhìn Trương Mạc, ám chỉ ngươi hỏi hay là ta hỏi. Nói cho cùng chủ doanh vẫn là Trương Mạc, chức quan hắn có cao hơn nhưng phải tôn trọng ý kiến của Trương Mạc một chút.

Trương Mạc ngầm ra hiệu, Khổng Trụ mới bắt đầu cất tiếng:

“E hèm, chẳng hay Phỉ chính sứ đến có việc chi?”

Phỉ Tiềm chắp tay chào rồi đáp lại:

“Bẩm đại nhân, tiểu sinh phụng lệnh Lưu Kinh Châu đi sứ Viên Thái Thú ở Bột Hải.”

Ồ, hóa ra không phải tìm ba người chúng ta mà là đi sứ Viên Thiệu? Khổng Trụ rất ngạc nhiên, đi sứ Viên Thiệu sao lại tìm tới đây rồi? Ngươi mù đường à?

“Thái Thú Bột Hải Viên Bản Sơ? Hắn không có...”

Khổng Trụ còn chưa nói xong, Trương Mạc ho khan một tiếng rồi ngắt lời bảo:

“À, ý của Khổng đại nhân là Kháng Hương Hầu còn công vụ chưa giải quyết, nên vẫn chưa xuất hiện. Theo ta thấy, hai vị đường xa đến đây, trời cũng sụp tối, thứ lỗi Mạc mỗ mạo muội sắp xếp cho hai vị một chỗ nghỉ ngơi lại sức nhé?”

Ủa, Viên Thiệu tới giờ còn chưa xuất hiện? Chuyện quái quỷ gì thế này? Chẳng lẽ bọn ta phải quay đầu chạy tới Bột Hải?

Chưa kể từ Toan Tảo ra bắc có rất nhiều đường, tới bến Bạch Mã để vượt sông, hoặc phía Diên Tân hơi nguy hiểm nhưng hiện tại vẫn chưa tới mùa mưa, từ chỗ đó qua sông cũng được. Vì vậy nếu đoàn sứ giả lỡ đi nhầm đường, vừa uổng công lại vừa mất thời gian.

Trời cũng chập tối, bảo binh sĩ đi xung quanh tìm nơi cắm trại có vẻ hơi không thực tế, huống hồ đại doanh của Trương Mạc cùng Trương Siêu rất rộng, dư sức chứa được nhóm sứ giả Kinh Châu.

Thế là Phỉ Tiềm cùng Y Tịch liền đồng ý, họ được Trương Siêu dẫn tới một lều nhỏ trong doanh trại để nghỉ tạm.

Bên trong trướng, Khổng Trụ vẫn đầy nghi hoặc nhìn Trương Mạc, chẳng hiểu vì sao tên này lại muốn giữ Phỉ Tiềm ở lại. Thái thú Bột Hải Viên Thiệu chưa từng nói sẽ đi đến Toan Tảo nha!

Trương Mạc mỉm cười nhìn Khổng Trụ, sau đó nhẹ nhàng bảo:

“Khổng Dự Châu đang thắc mắc vì sao ta lại giữ bọn họ ở Toan Tảo phải không?”

“Ừ thì có một chút, thái thú Bột Hải Viên Bản Sơ vẫn đang ở huyện Nghiệp kiểm tra chế tạo thép sao? Hắn tới đây làm gì? Vì sao Mạnh Trác lại nói với bọn họ như thế?”

“Hahaha, thật lòng mà nói, Mạc cũng không biết Kháng Hương Hầu có tới đây hay không nha...”

“Ơ, vậy sao Mạnh Trác lại để bọn họ ở đây làm gì?”

“Khổng Dự Châu chớ quên, kẻ này là sứ giải của Lưu Cảnh Thăng!”

Khổng Trụ suy tư một lát, sau đó nói:

“Lưu Cảnh Thăng... Ta hiểu rồi! Ý Mạnh Trác là vì Lưu Cảnh Thăng cũng thuộc hoàng gia nhà Hán?”

“Khổng Dự Châu quả nhiên hiểu tâm tư của Mạc. Vừa nãy chúng ta còn lo lắng chuyện đó, chẳng phải kẻ này được trời cao phái để đến xử lý sao? Ha ha ha...”

Khổng Trụ giật mình, lại mỉm cười gật đầu:

“Tuyệt diệu thay! Người đời thường bảo Mạnh Trác có lòng nghĩa hiệp, xem ra sự thông tuệ của Mạnh Trác cũng không phải vừa nha!”

Hiện giờ Khổng Trụ một là binh lực không đủ mạnh, hai là chức thứ sử Dự Châu đã bị triều đình bãi miễn, chẳng qua chưa kịp giao ra ấn tín và dây triện, bởi thế không thể mạnh mẽ tranh đấu với thứ sử Duyện Châu Lưu Đại.

Vì thế hắn mới quyết định hội hợp với Trương Mạc. Trong suy nghĩ của Khổng Trụ, mặc dù hắn không phải lãnh đạo liên minh, nhưng cũng tuyệt đối không chấp nhận một thằng cha đột nhiên xuất hiện như Lưu Đại ngồi lên đầu mình ra lệnh.

Bản thân Trương Mạc cũng là thứ sử Duyện Châu tiền nhiệm, quan hệ rất tốt với thái thú quận Đông là Kiều Mạo. Nghe nói Lưu Đại vừa tới đã đối đầu với Kiều Mạo trên mọi mặt trận, bác bỏ toàn bộ chính sách trước đó của Kiều Mạo, dẫn đến quan hệ đôi bên đóng băng.

Ngược lại Kiều Mạo từng đảm nhiệm thứ sử Duyện Châu một thời gian dài, cho nên ít nhiều có chút thâm căn cố đế, Lưu Đại cũng không dám quá đáng.

Nhưng lỡ như Lưu Đại biết mình thuộc “dây” của Kiều Mạo, liền nghĩ đến việc giết gà dọa khỉ, Trương Mạc hắn sẽ ăn không tiêu.

Mấy ngày nay Trương Mạc rất đau đầu, nói gì thì Lưu Đại cũng là lãnh đạo của mình, hắn muốn vạch lá tìm sâu chẳng hề khó, ví dụ lúc giao chiến với Đổng Trác quẳng cho mình một nhiệm vụ chịu chết là xong.

Thế nên lúc gặp Khổng Trụ, Trương Mạc tỏ ra cực kì khiêm tốn, nhưng mình Khổng Trụ chưa đủ, hiện giờ có thêm thứ sử Kinh Châu Lưu Biểu lại trở nên tuyệt vời. Lưu Đại thuộc dòng dõi hoàng gia thì Lưu Biểu cũng vậy, mặc dù hắn không tự mình đến, tuy nhiên kẻ tên Phỉ Tiềm lại mang theo tiết trượng để đại diện Lưu Biểu.

Bởi vậy Khổng Trụ còn chưa kịp nói Viên Thiệu không nhất định đến Toan Tảo, Trương Mạc lập tức chen vào để lừa gạt Phỉ Tiềm.

Trên thực tế Trương Mạc cũng chẳng biết Viên Thiệu sắp xếp như thế nào, có định đích thân tới Toan Tảo hay không. Nhưng chuyện này không quan trọng, Trương Mạc chỉ cần biết Phỉ Tiềm mang theo bảng hiệu của Lưu Biểu là đủ.

Chờ đến khi Lưu Đại kéo quân tới, chỗ này có bản thân Trương Mạc cộng thêm thứ sử Dự Châu Khổng Trụ, thái thú Quảng Lăng Trương Siêu, đại diện thứ sử Kinh Châu Phỉ Tiềm và thái thú quận Đông Kiều Mạo, cả đại nghĩa lẫn binh lực, quyền lực đều ở thế thượng phong, không chừng còn có thể ép ngược Lưu Đại.

Khổng Trụ cũng nghĩ ra nên liên tục tán thưởng Trương Mạc cơ trí hơn người.

Cả hai đột nhiên cảm thấy sức ép bất chợt nhỏ hơn nhiều, không khỏi nhìn nhau cười lớn...

Lại nói Phỉ Tiềm được Trương Siêu dàn xếp một căn lều khá kiên cố, vừa ngồi chưa được bao lâu, Phỉ Tiềm chợt phát hiện ra một vấn đề, trước khi đi hắn có nghe Dương Hoằng nói qua, Viên Thuật đã hạ lệnh yêu cầu Tôn Kiên xuất phát.

Vậy sao bây giờ Tôn Kiên còn chưa tới Toan Tảo?

Trong doanh trại giống như chỉ có Khổng Trụ cùng Trương Mạc, Trương Siêu, còn Tôn Kiên đi đâu mất rồi? Chẳng lẽ Tôn Kiên bị lạc đường?

Phỉ Tiềm hỏi Y Tịch mới phát hiện bản thân ngu đi rất nhiều, Tôn Kiên căn bản không có đến Toan Tảo mà dẫn quân đi về hướng Đông.

Chuyện này làm Phỉ Tiềm không khỏi trợn tròn mắt. Sao mười tám lộ chư hầu biến thành mười bảy lộ rồi?

Thật ra Y Tịch chẳng có năng lực tình báo đặc thù gì hết, mà do bản thân hắn chưa từng chủ động hỏi Viên Thuật khi còn ở Nam Dương mà thôi.

Bất quá đang có một vấn đề lớn trước mắt, dựa theo những gì Phỉ Tiềm nhớ, Tôn Kiên là tuyến đầu của liên minh Quan Đông, mà bây giờ Tôn Kiên cũng không tới Toan Tảo, vậy ai sẽ làm tiên phong đây?

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.