Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thử Tiễn

Phiên bản Dịch · 1445 chữ

Ngày thứ hai, Phỉ Tiềm trở lại trước cửa phủ nhà họ Hoàng, phát hiện Bàng Thống đang đứng đó cũng một người đàn ông trung niên đang thử tiễn cùng gia chủ Hoàng Thừa Ngạn. Hoàng Thừa Ngạn trông thấy Phỉ Tiềm tới, liền giới thiệu hai người với nhau:

“Đây là Hoàng Trung tự Hán Thăng, kĩ năng bắn cung rất giỏi, võ nghệ cao cường. Còn đây là Phỉ Tiềm tự Tử Uyên, con rể của ta.”

Quả nhiên là Hoàng Trung! Hoàng Trung phiên bản trung niên! Phỉ Tiềm vội vàng bước đến chào hỏi. Hoàng Trung cũng buông cung trên tay xuống, chắp tay hành lễ với Phỉ Tiềm. Trước đây Hoàng Trung từng đến phủ nhà họ Hoàng đều mời Hoàng Thừa Ngạn luyện ra một mớ mũi tên phù hợp với mình, dù sao việc này chỉ có nhờ bậc thầy thủ công mới có khả năng làm được.

Bản thân Hoàng Trung luyện tiễn tới trình độ này, loại tiễn phổ thông trong quân đội không còn làm hắn thỏa mãn nữa, đừng nói chi những mũi tiễn dân dụng làm từ lò rèn trên phố.

Ngoài ra tìm Hoàng Thừa Ngạn là vì … giá rẻ. Chịu thôi, đời lính mà, thợ thủ công thành Tương Dương báo giá quá cao, thực sự Hoàng Trung không thể chi trả nổi, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Vào thời cổ đại, những người luyện tập võ nghệ sẽ phải rèn luôn thể lực, muốn rèn thể lực cũng không thể hít gió mà sống đúng không? Nhất định phải có nhiều đồ ăn bổ sung dinh dưỡng. Từ nhỏ Hoàng Trung đã yêu thích võ nghệ, mà môn này tiêu tiền còn nhanh hơn nước chảy, chưa kể chức quan của hắn không kiếm được bao nhiêu, thành ra năm năm rộng tháng dài, trong nhà tự nhiên có chút túng quẫn.

Cũng may Hoàng Trung có thiên phú về mặt cung tiễn, thường xuyên lên núi săn bắn mới có thể thỏa mãn nhu cầu tiêu thụ thịt của mình, ngoài ra có thể dùng thú rừng để đổi lấy chút tiền chi tiêu. Tuy nhiên muốn hắn móc hầu bao để chi cho từng ấy mũi tiễn, quả thật là làm khó hắn.

Hoàng Thừa Ngạn cũng biết Hoàng Trung khó xử, lại thêm tính yêu tài nên lão dùng giá tiền thấp nhất để thương lượng, dù sao Hoàng Thừa Ngạn cũng biết nếu mình tùy ý tặng miễn phí hoặc cấp tiền bạc sẽ động chạm vào lòng tự ái các võ tướng như Hoàng Trung, sẽ bị hắn xem là sỉ nhục.

Lần này Hoàng Trung muốn chế tạo tiễn ba ngạnh, khoảng vài chục mũi là đủ. Mũi tiễn có chiều dài cỡ khoảng một ngón tay, ba mặt lưỡi đều sắc bén. Thân tiễn làm dày hơn bình thường. Ngoài ra Hoàng Thừa Ngạn còn phụa thêm một lớp sơn đen lên trên thân và bọc thêm một lớp da cá ở vị trí tiếp giáp với cung để tránh trơn trượt. Sau đó, lão sử dụng lông ngỗng trắng làm đuôi tiễn để thể hiện sự khéo léo tinh tế. Nhìn sơ qua đã biết tiễn này không tầm thường.

Khi Phỉ Tiềm đến nơi, Hoàng Trung đang thử tiễn, tuy nhiên sau khi xem xong toàn bộ mũi tiễn đặc chế cho hắn, Phỉ Tiềm lại chẳng thấy bia ngắm bắn tên ở đâu, chẳng lẽ thằng cha này định bắn bừa?

Ánh mắt hắn đảo quanh, cũng may có lông chim trắng làm ký hiệu nên hắn rất nhanh đã tìm được cái cây được Hoàng Trung chọn làm bia tập bắn.

Phỉ Tiềm liền ước lượng khoảng cách từ vị trí phủ nhà họ Hoàng đến chỗ cái cây xui xẻo kia chắc hẳn hơn hai trăm mét. Thời cổ đại có đơn vị đo lường khác với thời hiện đại, họ đều dùng bước chân để tính độ dài, vượt qua hai bước chân mới tính là “một bước” hoàn chỉnh, rơi vào tầm một mét sáu. Như vậy theo cách tính này, vị trí chỗ Hoàng Trung đứng đến gốc cây kia sẽ bằng một trăm năm mươi bước.

Hắn bên đi đến gần cái cây, nhìn thấy mũi tiễn do Hoàng Trung bắn đã xuyên thủng thân cây, chỉ có nước dùng dùng đá gõ vào thân tiễn để gỡ nó ra. Phỉ Tiềm lại liếc nhìn đầu mũi tiễn, lưỡi sắt ba cạnh có vẻ hơi cùn đi một chút, nhưng vẫn xài được tốt, xem ra Hoàng Thừa Ngạn đưa cho Hoàng Trung hàng chất lượng cao nha!

Phỉ Tiềm bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện, nếu cái cây này đổi thành một kẻ xui xẻo không có áo giáp, như vậy trong tầm bắn của Hoàng Trung, nhất định sẽ bị bắn chết, hơn nửa còn có thể xuyên thủng hai người. Nhưng nếu kẻ địch có áo giáp thì sao? Thời điểm bị trúng tiễn, áo giáp phổ thông có thể phòng ngự được bao nhiêu?

Nghĩ đến đây, Phỉ Tiềm liền chạy về nói với Hoàng Trung một tiếng, muốn mời hắn hỗ trợ mình kiểm tra giả thuyết vừa nghĩ ra. Không ngờ Hoàng Trung lại có chút do dự, không trả lời ngay, tựa hồ có chút khó xử nhìn đống mũi tên mới toanh của mình.

Phỉ Tiềm đoán Hoàng Trung có lẽ đang tiếc đống tiễn mới ra lò, dù sao loại tiễn xịn như vậy, kể cả chắc chắn hơn so với tiễn phổ thông nhưng vẫn có tỷ lệ hư hỏng, mất một cây cũng như mất một mớ tiền.

Nghĩ đến đây, Phỉ Tiềm lập tức bảo hắn chỉ cần dùng mũi tên phổ thông là được, quả nhiên Hoàng Trung liền cười đáp ứng. Cũng may nhà họ Hoàng không thiếu tiễn phổ thông, trong chốc lát thợ thủ công đã sắp xếp ba hình nhân mặc giáp gỗ, giáp da và giáp vảy ca. Hoàng Trung giương cung lên, chả cần ngắm nghía nhiều, thay viên bắn vào mỗi hình nhân năm mũi tiễn.

Thời điểm Hoàng Trung chuyển hướng sang giáp vảy cá, mũi tiễn đầu tiên không những không xuyên thủng mà còn bị dội ra, sau đó Hoàng Trung lại bắn thêm một tiễn nữa. Phỉ Tiềm lén nhìn sắt mặt Hoàng Trung và ông già vợ mình, phát hiện cả hai vẫn bình thường như mọi ngày, chẳng có gì bất ngờ khi mũi tiễn không thể xuyên thủng giáp vảy cá.

Hắn lập tức hiểu ra, áo giáp loại tốt có tỷ lệ chặn được tiễn phổ thông rất cao, cho nên Hoàng Thừa Ngạn cùng Hoàng Trung mới chẳng có vẻ kinh ngạc gì cả.

Lại nói về tiễn phổ thông, đây là loại tiễn lưỡi hình tam giác, hai mặt hông bằng phẳng, chiều dài khoảng nửa ngón trỏ.

Phỉ Tiềm bước lên xem thử kết quả, khả năng phòng thủ của giáp da đúng là loại lạc đà gầy hơn ngựa béo, năm mũi tiễn trên cơ bản đều cắm sâu vào, chỉ có điều không đâm xuyên qua hình nhân mà thôi, nếu kẻ địch không có giáp bị bắn trúng, kiểu gì cũng chết chắc.

Giáp gỗ khá hơn một chút, bắn vào khe hỡ giữa các miếng gỗ đều bị cắm sâu hệt như giáp da, nhưng những mũi tiễn trúng vào các miếng gỗ lại có tình trạng tốt hơn nhiều. Hình nhân mang giáp gỗ có ba mũi tiễn trúng vào miếng gỗ, hai mũi còn lại trúng giữa những khe hở. Giả sử quân sĩ mang giáp gỗ bị trúng tiễn tại vị trí miếng gỗ, vết thương cũng không nặng, vì phần tiễn cắm vào miếng gỗ khá nông.

Cuối cùng là giáp vảy cá, lực phòng thủ của thứ này cực kì khủng khiếp. Mũi tiễn bị bắn bay là do góc nhắm không tốt lắm nên mới bị văng ra ngoài. Tất nhiên đây là thí nghiệm trên những mũi tiễn phổ thông, nếu dùng mũi tiễn ba ngạnh đặc chế của Hoàng Trung, đoán chừng mũi đầu tiên đã cắm sâu vào giáp vảy cá.

Như vậy Phỉ Tiềm kết luận áo giáp thời Đông Hán chỉ có giáp vảy cá có khả năng phòng thủ thật sự, còn giáp gỗ cùng giáp da đúng là loại nát bét, kể cả người bắn không phải Hoàng Trung mà là một cung thủ bình thường, quân sĩ trong vòng một trăm bước đều phải chịu sát thương chí mạng…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.