Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phỉ Tiềm ngộ đạo

Phiên bản Dịch · 1457 chữ

Hừm, chuyện này xem ra chẳng phải vấn đề lớn, Phỉ Tiềm nghĩ ngợi rồi vẫn đồng ý với Hoàng Đấu. Sau khi Hoàng Đấu được Phỉ Tiềm cho phép, hắn vui vẻ đến mức nhảy cẫng lên vài lần rồi mới vội vàng chạy đi lấy giấy bút vẽ bản thảo thật tỉ mỉ, còn xác nhận kĩ càng xem mình có viết sai gì không. Cuối cùng hắn mới phồng mang thổi khô bút tích trên ván gỗ, cẩn thận nhét vào ngực.

Phỉ Tiềm nhìn người thợ đang xúc động, trong lòng hắn cũng rất bồi hồi, tựa như vừa ngộ ra điều gì. Hoàng Đấu lúc này mới phát hiện hắn bận bịu nửa ngày vẫn chưa quay sang cảm ơn Phỉ Tiềm, gương mặt trung niên đỏ bừng, vội vàng chạy tới chỗ Phỉ Tiềm hành lễ. Phỉ Tiềm cũng vội đưa tay đỡ Hoàng Đấu:

“Ấy, chuyện này có đáng gì đâu, Hoàng tiên sinh không cần đa lễ.”

Không ngờ Hoàng Đấu chăm chú nhìn Phỉ Tiềm:

“Ta cảm tạ ngài không chỉ vì cá nhân mình mà còn vì tất cả thợ thủ công trong thiên hạ! Mong biệt giá nhận đại lễ!”

Sau đó hắn mạnh mẽ bỏ tay Phỉ Tiềm ra, quỳ sụp xuống dập đầu vài cái mới đứng lên. Có lẽ do chỗ thi công nhiều bụi làm vành mắt Hoàng Đấu đỏ hồng, hắn đứng lên nói tiếp:

“Phải chi ta sớm được Phỉ biệt giá truyền cho phương pháp thần kì này, sư phụ của ta đã không….”

Tuy người thời Hán đã nghĩ ra ròng rọc và ứng dụng rất nhiều vào công trình thi công, nhưng họ vẫn chỉ biết sử dụng ròng rọc cố định, ngẫu nhiên tại điều kiện cho phép mới có thể miễn cưỡng tạo ra ròng rọc động, nhưng họ vẫn chưa nắm được nguyên lý.

Phỉ Tiềm đưa ra bản vẽ ròng rọc động đã giải quyết được rất nhiều vấn đề trong công tác xây dựng, lại tiết kiệm được nhân lực, chắc chắn đây là một sáng kiến đỉnh cao ở thời kì này. Sư phụ Hoàng Đấu cũng trong một lần thi công phải xây xà ngang rất nặng, đám đệ tử mệt mỏi dẫn đến lực kéo không ổn làm thanh xà rơi xuống đập trúng người, thương nặng mà chết.

Ở thời cổ đại, công nghệ thô sơ nên việc thợ xây dựng chết trong quá trình thi công là chuyện thường ngày ở huyện. Đặc biệt là những công trình cỡ lớn, có thể nói mỗi lần xây dựng tường thành hoặc trùng tu cung điện, ngoại trừ đám khổ sai chết phơi xương ra còn có những thợ thủ công cũng đã ngã xuống.

Một khi ròng rọc động của Phỉ Tiềm xuất hiện, Hoàng Đấu tự tin không chỉ xây xong nhà nhanh chóng hơn, mà còn đảm bảo chất lượng nhà cửa tốt nhất, xinh đẹp nhất có thể. Nếu xảy ra dù chỉ một chút vấn đề, Hoàng Đấu tình nguyện đập nát chiêu bài của mình, rửa tay gác kiếm.

Nhìn công trường đang vận hành ào ạt, tinh thần đám thợ phấn chấn, Hoàng đấu bước tới lui chỉ trỏ, Phỉ Tiềm chợt mỉm cười vui vẻ, cảm thấy tay thợ họ Hoàng vô cùng giản dị, cũng vì mình có thể giúp đỡ hắn mà cao hứng.

Phỉ Tiềm nhìn một chút, bỗng nhiên trong lòng máy động, tựa như bức tường vô hình trong tâm trí bị thứ gì đó phá vỡ. Hóa ra là thế! Lợi thế của hắn so với những người tài hoa ngút trời thời Hán, không phải nhờ vào khả năng biết trước lịch sử hay cẩn thận tỉ mỉ, mà là nhờ những kiến thức vượt bậc và kinh nghiệm tích lũy ở đời sau!

Chưa bàn đến kinh nghiệm làm việc trong nhà nước, những kiến thức như ma trận, toán học, xác xuất, vật lý cơ sở, sinh vật học…. còn có những môn như địa lý, âm nhạc, mỹ thuật, thậm chí bao gồm các loại hành vi và tâm lý học, tổ chức công ty, cùng với rất nhiều tiểu thuyết….

Có lẽ bàn về mưu lược ta không sánh bằng những nhân vật đỉnh cao thời này, nhưng nếu so về mặt tri thức hay ứng dụng thực tế, Phỉ Tiềm tuyệt đối không hề kém cạnh bất cứ một nhân vật nào cả. Đây chính là ưu thế của hắn, cũng là át chủ bài lớn nhất của hắn!

Phỉ Tiềm ưỡn thẳng lưng lên, nhếch một nụ cười mãn nguyện, trong chớp mắt hình tượng hắn trở nên tự tin mạnh mẽ, hào quang tỏa ra khắp nơi. Hóa ra là thế, đây mới là đạo của hắn, đây mới gọi là thuận theo ý trời!

Nền móng đã được xây chắc, tiếp theo hắn cần tìm ra hướng đi cho bản thân. Đến khi có được hướng đi cụ thể, đạo nghĩa của hắn mới tạm gọi là hoàn thiện, sau đó chỉ cần hành động dựa theo tình hình thực tế, khống chế tốt dục vọng của mình.

Phỉ Tiềm nhắm mắt lại, rất nhiều ý tưởng lóe lên trong đầu, từng sự việc xảy ra và từng con người xuất hiện trong cuộc đời hắn, tựa như những bức tranh sinh động vụt qua trước mắt.

Ông chú Phúc thúc với nụ cười hiền lành… Gương mặt hơi béo của Thôi Hậu hí hửng bàn về kinh doanh… Lý Nho cùng ánh mắt sắc bén và nét đẹp trai của người đàn ông từng trải…. Lữ Bố võ nghệ vô song và cái miệng không đứng đắn… Trương Liêu tinh tế tỉ mỉ cùng Cao Thuận ít nói thô kệch… Sư phụ Lưu Hồng ân cần dạy bảo và tặng sách… Sư phụ Thái Ung cơ thể gầy còm luôn muốn trở thành người khiêm chính…

À còn có tiếng đàn của Thái Diễm tung bay giữ mùa hạ Lạc Dương êm ả, những đứa trẻ vô tư nô đùa, những người già nhàn nhã đánh cờ. Và nhất là đứa bé hoàng gia với ánh mắt bao trùm thiên hạ đã mỉm cười chia chiếc bánh ngọt cho mình ở Thôi gia trang.

Từng cảnh tượng ấy chuyển đổi càng lúc càng nhanh, không ngừng lóe lên rồi tan vỡ trong đầu Phỉ Tiềm, cũng có rất nhiều giọng nói từ chốn xa xăm nào đó kêu gọi hắn. Bỗng nhiên Phỉ Tiềm cảm giác có một luồng điện từ trên trời giáng xuống, chạy dọc khắp cơ thể, đánh nát toàn bộ các bức tranh đó rồi dần dần dung hợp chúng lại với nhau, tạo thành một khung cảnh vô cùng hoàn mỹ.

Đúng rồi, đây chính là ý nguyện của mình, là điểm khác biết giữa mình và những con người sống trong thời đại này, và cũng là mảnh ghép cuối cùng còn thiếu!

Quá nhiều cảm xúc đang dâng trào trong tim, có vui mừng, có hạnh phúc, có mong đợi, làm cho toàn thân Phỉ Tiềm run rẩy.

“Tìm ra rồi! Ta tìm ra đạo của mình rồi!”

Phỉ Tiềm không kiềm chế nổi hưng phấn, hắn khoa tay múa chân, hô to gọi nhỏ như một đứa trẻ vừa nhìn thấy đồ chơi mới, cứ thế cắm đầu chạy từ công trường lên thẳng phía núi Lộc. Hắn rất muốn ngay lúc này có thể chia sẻ được đạo của mình với Bàng Đức Công.

Ai dè đời không như là mơ, lúc hắn vừa chạy đến Ẩn Long Cư, Bàng Đức Công lại nằm nghiêng trên giường, như đang ngủ, đưa lưng về phía Phỉ Tiềm! Lần này Phỉ Tiềm sắp nhịn không nổi, nôn nóng đi đi lại lại quanh cửa, đột nhiên hắn nhớ ra Bàng Đức Công đã dạy hắn phải tịnh tâm, giữ cho trái tim và cảm xúc tĩnh lặng, mới vội vàng hít sâu, làm cho bản thân bình tĩnh lại rồi đứng một chỗ.

Bàng Đức Công đang chợp mắt nghỉ ngơi trên giường, thực tế lão chưa hề ngủ, nghe tiếng hô hấp của Phỉ Tiềm dần dần bình ổn, bước chân cũng chậm rãi khoan thai hơn mới mỉm cười hài lòng. Lão giả bộ mình mới vừa tỉnh dậy, xoay người nhìn Phỉ Tiềm rồi chậm rãi nói:

“Không cần giải thích nhiều, nghe ta hỏi đây, cậu tìm được đạo của mình rồi chứ?”

Phỉ Tiềm vững vàng bước lên chắp tay hành lễ với Bàng Đức Công, sau đó kể lại tất cả mọi chuyện và nói rõ đạo của mình cho lão nghe…

Bạn đang đọc Quỷ Tam Quốc [bản dịch] của Mã Nguyệt Hầu Niên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kimsa
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.