Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 728 chữ

Tôi kể lại chuyện vừa rồi vào group của ký túc xá.

Tôi: Hôm nay bọn mày đừng chờ tao, tao gặp phải người đội mũ đỏ, nên phải đến phòng trực để tị nạn.

Đào Nhiên: Xem có cái gì làm kỉ niệm ở phòng trực không, lấy về cho tao một cái.

Tôi: Dì quản lý bảo chỉ có quỷ thôi, mày muốn mấy con?

Đào Nhiên:…… Hở? Bảo trọng, hẹn gặp lại.

Lúc tôi đến phòng trực là 8 giờ 15.

Dì quản lý giúp tôi đóng cửa lại, sau đó rời đi.

Một mình tôi trong một không gian vuông vức nhỏ hẹp, giống như là bị nhốt vào hộp vậy.

Từ đã…… Hộp?

Tôi bỗng nhớ tới cái hộp của hội học sinh.

Một suy nghĩ chợt lóe qua trong đầu.

Không, chắc là không phải đâu……

Đúng lúc này, Tôn Hoa Văn gọi điện thoại tới.

Phòng trực vậy mà vẫn có tín hiệu!

Không ngờ luôn đấy.

Tôi nghe điện thoại, người đầu tiên nói là Chu Nghị Cường: “Anh Cố, cảm giác như thế nào? Phòng trực có nữ quỷ nào xinh đẹp không chụp cho em xem với.”

Tôn Hoa Văn: “Nói quy tắc phòng trực đi, tao phân tích thử”

Tôi phớt lờ Chu Nghị Cường, lặp lại lời của dì quản lý với Tôn Hoa Văn một lần nữa.

“Trọng điểm là —— phòng trực tuyệt đối an toàn. Nhưng mà, trong phòng trực chắc chắn sẽ có cái gì đó khiến cho mày nghi ngờ phòng trực không an toàn, dụ dỗ mày đi ra ngoài. Mày chỉ cần không mở cửa ra là được. Đơn giản thôi.”

“Tao biết rồi.”

Trong phòng trực chỉ có một chiếc đèn phát ra ánh sáng màu vàng lờ mờ.

Tôi ngẩn người nhìn ngọn đèn, sợ ma quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện, thổi tắt mất niềm an ủi duy nhất của tôi.

Trong lúc tôi đang ngẩn người, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động.

Ủa?

Tôi quay đầu lại nhìn.

Đã không nhìn thì thôi, chứ nhìn rồi khiến tôi sợ muốn rớt cả đầu.

Người bước vào quen lắm, là giáo viên của Đào Nhiên và Tiêu Trạch!

Là ông thầy bị hội học sinh nhét vô hộp đấy!!!

“Đù má! Đù má! Đù má!”

Ngoài hai chữ này không còn từ nào có thể hình dung được tâm trạng của tôi lúc này.

“Sao sao?” Nghe giọng nói của Chu Nghị Cường, nó vẫn vui vẻ chán.

“Tao nhìn thấy cái ông thầy mà bị hội học sinh nhét vào hộp đấy”

“Giả đó, đừng có bận tâm.” Tôn Hoa Văn nhắc nhở tôi.

“Tao biết là giả, nhưng mà hắn ta cứ ngồi đối diện nhìn chằm chằm tao, sợ vãi chưởng! Tụi mày biết sao không, đến mặt hắn ta cũng bị biến dạng cmnr!!!”

Lúc này trong điện thoại vang lên một tràng tiếng cười.

“Phụt ——”

“Má đứa nào cười đấy? Ông đây thảm như vậy mà mày còn cười được nữa à?”

Cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Tinh thần tôi đang trên bờ vực của sự suy sụp.

9 giờ rưỡi rồi, mà tên kia vẫn đang nhìn tôi.

Tao cầu xin mày, mày nghỉ ngơi một chút đi, đừng nhìn tao nữa! Bảo vệ cho thị lực của mình được không?

Thôi được, mày muốn nhìn tao chứ gì, mày vui thì mày cứ nhìn!

Tao biết tao đẹp trai mà.

Tao không nhìn mày là được.

Tôi quay đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Sau đó tôi thấy một khuôn mặt.

Một khuôn mặt không có mũi, cũng không có miệng, chỉ có hai đôi mắt thật to đang trừng lớn, dán chặt vào cửa sổ nhìn chằm chằm tôi.

Mà bên trên gương mặt đó, còn có một cái mũ màu đỏ.

Là người đội mũ đỏ!

“Đ* má! Đ* má! Đ* má!!”

Tôi ngay lập tức vặn đầu lại, tôi bỗng thấy người thầy đối diện mình đẹp mắt hơn hẳn, thậm chí còn có thể cảm giác được một sự thân thiết len lỏi giữa hai chúng tôi.

“Phụt ha ha ha ha, anh Cố, it's show time!”

Không hỏi tôi cũng biết là ai cười, Chu Nghị Cường.

Thằng ch.ó này đúng là thiếu đánh mà.

Bạn đang đọc Quy tắc 7 ngày trong ngôi trường khép kín của Lưu Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhnguyen0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.