Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1212 chữ

Trời đã sáng.

Hôm nay là ngày thứ ba, tôi vẫn hoàn hảo không tổn hao gì.

“Không sao nữa rồi, cậu về đi.” Dì quản lý mở cửa cho tôi.

Lúc tôi về tới ký túc xá, bạn cùng phòng cũng vừa mới rời giường.

“Thế nào?” Tiêu Trạch chào tôi một câu.

Tôi đem thông tin hôm qua mình nghĩ được nói với mọi người.

Sau khi nói xong, tôi đi đến mép giường của Chu Nghị Cường, cho cậu ta một quyền.

“Đêm qua mày cười to nhất đúng không!”

Tôi vô cùng ghi thù đấy.

“Anh Cố à, không có cách nào, em cũng không cố ý mà, trưa nay em mời anh ăn cơm được không?” Chu Nghị Cường cười cười với tôi.

Hứ.

Hôm nay tôi không có tiết sáng, định đến thư viện.

Chu Nghị Cường cũng vậy.

Hoàng Bàng và Tôn Hoa Văn có tiết buổi sáng, không đến thư viện được.

Tiêu Trạch và Đào Nhiên liếc nhau, cũng quyết định trốn đến thư viện.

【 Thư viện tuyệt đối an toàn. 】

Chúng tôi yêu học tập, chúng tôi yêu thư viện.

Tiêu Trạch, Chu Nghị Cường, Đào Nhiên và tôi, tạo thành liên minh vững chắc đi tới thư viện.

Đang trên đường thì nghe thấy có người nói: “Có người chịu không nổi, trèo tường chuẩn bị trốn đấy”

“Không phải nói là không được rời khỏi trường cho đến khi trường được mở cửa sao?”

“Ai biết được, khả năng là điên rồi, không tuân thủ quy tắc, tuổi thọ chỉ đến đó mà thôi” Một người khác nói.

“Đi xem một chút không?” Đào Nhiên đề nghị.

Dù sao cũng đi cùng nhau, bốn đứa chúng tôi đều gật đầu.

Cổng trường rộng mở nhưng không ai ra vào.

Tôi thấy một bạn nam mang theo một bạn nữ đi ra ngoài.

Vài bạn nam khác đang trèo tường.

Cuối cùng, những người trèo tường hét lên vài tiếng sợ hãi ở bên kia bức tường, có chuyện gì đã xảy ra, không ai biết cả.

Còn đôi nam nữ đi cổng chính, trên đầu họ xuất hiện một cái mũ đỏ, biến mất dần ở cuối phố.

【 Không được rời khỏi trường cho đến khi trường được mở cửa!!! 】

“Đi thôi, đừng mong chờ nữa.”

Tôi biết, bây giờ, không ai có thể còn sống mà ra ngoài cả.

“Ch.ết tiệt, tao sợ tới mức mất luôn hứng thú học tập rồi.” Trước khi vào thư viện, Chu Nghị Cường chửi tục một câu.

Tôi trợn mắt.

Nói cứ như ban đầu mày có hứng thú học tập vậy.

Thư viện vô cùng yên tĩnh, nghĩ đến trong thư viện toàn là người bình thường, tôi yên tâm hơn hẳn.

Ngồi được nửa tiếng, tôi đột nhiên muốn đi vệ sinh.

Lần này, ông nội mượn giấy của tôi lại xuất hiện lần nữa.

“Bạn học, bạn có mang giấy không?” Một giọng nói vang lên ở buồng bên cạnh.

Tôi không trả lời, mà cũng không sốt ruột rời đi.

“Có thể cho tôi mượn một ít giấy được không?”

Không được nói chuyện với người trong toilet bên cạnh chứ đâu có nói không được cho người ta mượn giấy đâu đúng không?

Hơn nữa, thư viện tuyệt đối an toàn.

Tôi bước tới, nhét một ít giấy qua khe cửa.

“Cảm ơn.”

Một lát sau, giọng nói kia vang lên lần nữa.

“Người đặt ra quy tắc muốn cậu phải ở lại đây mãi mãi. Ngàn vạn lần đừng ở trường tới ngày thứ bảy. Đừng lên xe bus số 17, đừng bước vào vết xe đổ của chúng tôi. Chúng tôi hận hội học sinh! Chúng tôi hận người đội mũ đỏ!”

Sau khi nói xong, giọng nói kia không vang lên thêm một lần nào nữa.

Tờ giấy tôi đã đưa trước đó bỗng xuất hiện dưới chân tôi.

Tôi nhặt lên nhìn, thấy bên trên có một dòng chữ.

【1, 2, 3, 4, 6, 7. Một con số đã chạy trốn. 】

Là sao?

Tôi cất tờ giấy đi, định đưa cho Tôn Hoa Văn xem, nhưng vừa ra khỏi toilet dòng chữ trên tờ giấy đã biến mất.

【 Phải giữ im lặng trong thư viện, nếu không bạn sẽ bị quản lý trừng phạt nặng. 】

Tôi tạm thời không nói chuyện vừa rồi cho bọn Chu Nghị Cường, tôi sợ bọn họ không khống chế được bản thân phát ra âm thanh mất.

Thông tin này rất quan trọng, không thể tùy tiện cho người khác biết được, chờ về tới ký túc xá, tôi lại nói với bọn họ sau.

Ở thư viện hết hai tiếng đồng hồ, ba người Chu Nghị Cường phải lên lớp.

Vừa lúc Tôn Hoa Văn tan học, vì thế tôi với Tôn Hoa Văn hẹn nhau đến phòng tự học.

May mắn bọn tôi gặp được bọn Đường Chấn ở phòng tự học.

Chúng tôi đều trả lời chính xác những câu hỏi trước đây.

Không có quỷ.

Để đảm bảo an toàn, chúng tôi quyết định dùng điện thoại để giao tiếp.

Đường Chấn: Chúng ta trao đổi thông tin được không?

Tôi: Cậu muốn biết cái gì?

Đường Chấn: Tôi muốn biết thông tin về ký túc xá đã bị tiêu diệt.

Tôi: Thông tin này tôi có, tôi muốn biết biện pháp để ra ngoài, cậu biết không?

Đường Chấn: Không phải quy tắc có viết sao, hết bảy ngày, lên xe bus số 17 để rời khỏi đây.

Xem ra Đường Chấn cũng không biết……

Cùng lúc đó, Tôn Hoa Văn nhìn tôi một cái

Tôi: Vậy cậu có thông tin nào về hội học sinh không? Ví dụ như khi nào hội học sinh sẽ tấn công chúng ta?

Đường Chấn: Có.

Vì thế chúng tôi tiến hành trao đổi thông tin.

Lại có thêm một thông tin mới.

【 Vài ngày cuối cùng hội học sinh sẽ triển khai một đợt tấn công vô điều kiện, và phương pháp để tránh cuộc tấn công của hội học sinh vẫn chưa được biết. 】

“Người đặt ra quy tắc muốn chúng ta phải ở lại đây mãi mãi.”

Giọng nói trong toilet dường như lại vang lên bên tai tôi.

Đường Chấn: Cậu nói cậu muốn biết biện pháp ra ngoài? Chẳng lẽ biện pháp ra ngoài trong quy tắc có vấn đề gì à?

Đường Chấn này phản ứng rất nhanh.

Tôi: Tôi hỏi đại thôi, nếu có thể ra ngoài càng sớm thì càng tốt chứ sao, tôi nghe nói có người trèo tường ra ngoài nên nghĩ bọn họ có biện pháp nào.

Đường Chấn: Đừng mơ tưởng, bọn họ đều đã chết cả rồi

Sau đó chúng tôi hàn huyên một ít chuyện râu ria.

Sau khi rời khỏi phòng tự học, tôi đang định giải thích với Tôn Hoa Văn.

Dù sao lấy chỉ số thông minh của Tôn Hoa Văn, chắc chắn đã biết tôi không bình thường.

“Suỵt, tối về ký túc xá rồi nói. Tao còn không tin tưởng mày sao?” Tôn Hoa Văn cười cười với tôi.

Trong lòng tôi bỗng cảm thấy ấm áp.

Bạn đang đọc Quy tắc 7 ngày trong ngôi trường khép kín của Lưu Thần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi minhnguyen0
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.