Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân phận của Dung Kỳ

Phiên bản Dịch · 1771 chữ

Nhìn qua trông bộ dáng của Dung Tắc vô cùng nôn nóng, vừa nhìn thấy tôi chẳng nói hai lời đã lôi tôi đi ra ngoài, mọi người xung quanh trông thấy cảnh này thốt lên kinh ngạc không thôi.

Dung Tắc kéo tôi đến một chỗ hành lang không có ai thấy mới buông tay tôi ra.

“Anh làm gì vậy học trưởng Dung Tắc?” Tôi nhíu mày nói.

Nhìn qua sắc mặt của Dung Tắc không được tốt cho lắm.

“Cô đắc tội vị đại nhân kia đúng không?” Dung Tắc hạ giọng nói.

Tôi sửng sốt trong giây lát mới phản ứng lại. Người hắn nói đến chính là Dung Kỳ. Tôi phòng bị nhìn Dung Tắc. Vì sao người này lại biết đến chuyện của Dung Kỳ với tôi?

“Không tồi, tôi không muốn liên quan đến người đó nữa.” Tôi bình tĩnh nói.

Biểu tình của Dung Tắc khẩn trương như muốn khóc, “Bà nội của con ơi, cô cùng hắn đã kết minh hôn rồi mà còn nói cái gì liên quan hay không liên quan?”

“Tất cả đều là cưỡng ép tôi! Huống chi minh hôn gì đó cũng đâu phải là đăng kí kết hôn thật sự?” tôi cho là không đúng nói.

“Không phải là đăng kí kết hôn?” Dung Tắc dở khóc dở cười, “Thiếu Anh, minh hôn ở âm tào địa phủ có giấy đăng kí kết hôn, cả đời này của cô không có khả năng cưới thêm người khác!”

Sắc mặt của tôi trắng bệch. Tôi vẫn cho rằng minh hôn chỉ là trò đùa mà không hề nghĩ rằng chuyện này lại có luật lệ?

Dung Tắc tiếp tục khuyên nhủ tôi: “Cho nên cô đừng cùng hắn náo loạn, làm vậy đối với cô chẳng có chỗ nào tốt đẹp cả.”

Tôi nhìn Dung Tắc ánh mắt trầm xuống, nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, học trưởng Dung Tắc, vì sao anh lại sợ hãi chuyện Dung Kỳ và tôi bất nháo loạn vậy?

Sắc mặt của Dung Tắc cứng đơ lại.

Tôi hơi nheo nheo đôi mắt nói: “Anh cùng với Dung Kỳ có quan hệ gì?”

Dung Tắc ho khan một tiếng, rốt cuộc cũng không lảng tránh vấn đề tôi hỏi nữa mà nói, “Dung Kỳ là tổ tiên của Dung gia chúng tôi.”

Tôi trợn mắt há mồm.

Quả nhiên là vậy, Dung Kỳ họ Dung cũng không phải là trùng hợp. “Nhưng có quan hệ gì với tôi?” Tôi tiếp tục truy hỏi, “Anh không cần nói cho tôi biết rằng anh còn quan tâm đến hôn sự của tổ tiên nhà mình chứ?”

Dung Tắc lại càng thêm xấu hổ.

“Thiên Anh, việc của Dung gia tôi không thể nói nhiều cho cô biết, nhưng cô nghe tôi nói một câu, đừng nghĩ có thể trốn khỏi đại nhân Dung Kỳ. Vì đại nhân Dung Kỳ có tu vi vượt quá xa tưởng tượng của cô, cô chọc giận ngài thì chỉ có tự mình chuốc lấy khổ thôi.”

Dung Tắc nói về chuyện lạ, tôi hồi tưởng lại bộ dáng sợ hãi của Tiểu Oánh mỗi khi thấy Dung Kỳ trước đây, tôi biết là hắn không nói dối. Tâm tình của tôi càng trùng xuống. Vậy bên tôi thật sự không có khả năng thoát khỏi nam quỷ đó hay sao?

Dung Tắc vỗ vỗ bả vai của tôi rồi rời đi, trên hành lang chỉ còn lại một mình tôi đứng ngơ ngẩn. Tôi nhìn lên chiếc vòng trên cổ tay, trong lòng nổi lên sự chán ghét khó nói lên lời. Tín vật đính hôn cái quái gì, tôi chưa hề muốn! Tôi liều mạng lấy hết sức bình sinh muốn tháo chiếc vòng tay ra nhưng vòng kia giống như cùng sinh ra với tôi, có làm thế nào cũng không thể bỏ đi. Cuối cùng tôi đành phải từ bỏ, thất bại mà trở về kí túc xá. Hiểu Mẫn cùng với La Hàm đang chờ đợi tôi.

“Thiếu Anh, học trưởng Dung Tắc tìm mày làm gì thế?” Hai người chớp chớp đôi mắt tò mò tinh nghịch dò hỏi.

“À, học trưởng Dung Tắc nhặt được sách của tao nên tìm tao trả lại.” Tôi nói dối.

Hai đứa nó vẻ mặt thất vọng hẳn. Tôi ngồi xuống giường, do dự một chút rồi nói: “La Hàm mày có biết về Dung gia không?”

Ánh mắt của La Hàm sáng lên: “Thế nào, Thiếu Anh, mày thật sự để ý đến học trưởng Dung Tắc à? Nhưng tao khuyên mày, học trưởng tuy nhiều tiền lại đẹp trai nhưng quá đào hoa, mày vẫn nên kiềm chế lại.”

“Tao chỉ thuận tiện hỏi một chút thôi.”

“À, Dung gia chính là nhà giàu số một tại thành phố S, ai ai cũng biết. Nhưng mày hỏi như thế tao mới nhớ đến gần đây Dung gia đúng là có chuyện không yên ổn.”

“Chuyện không yên ổn?” Tinh thần tôi lập tức tỉnh táo hẳn lên.

“Ừ, vài chỗ công trường của Dung gia đều có người chết, tin tức đã lên báo rồi.”

Tôi lấy di động tìm kiếm “công trường Dung gia” quả nhiên thấy rất nhiều tin tức về công nhân tự sát. Những tin tức này đều là năm nay, chỉ trong thời gian một năm ngắn ngủi thế mà mấy chục công nhân của Dung gia chết. Nhìn thế nào cũng thấy đây không phải là chuyện trùng hợp. Chẳng lẽ những việc này cùng với chuyện Dung Kỳ tìm tôi minh hôn có liên hệ gì?

Đang lúc tôi trầm tư suy nghĩ, di động Hiểu Mẫn đột nhiên rung lên, nó nghe điện thoại.

“Ừ, anh lên đi, bác gái quản túc đồng ý rồi sao? Được, chúng tôi đều ở đây cả.”

Hiểu Mẫn tắt điện thoại, tôi hỏi: “Ai đấy?”

“Trần Nghị, bạn trai Tiểu Oánh, hôm nay lại đột nhiên muốn đến kí túc xá cuả chúng ta.”

Nhớ tới lần trước thấy nam sinh tỏa năng kia trong lòng tôi thấy kỳ lạ không biết hắn tới làm gì? Một lúc sau Trần nghị đã lên đến đây. Hắn vừa vào cửa tôi đã thấy sắc mặt của hắn trắng bệch như tờ giấy, không nhịn được hỏi: “Trần Nghị anh có ổn không?”

Trần Nghị cười khổ một tiếng nói: “Hai ngày nay gặp phải sự tình quỷ dị, nói ra sợ mọi người lại không tin.”

Tôi, La Hàm cùng với Hiểu Mẫn cùng gượng cười vài tiếng. Chuyện quỷ dị của hắn còn có thể so với chuyện quỷ dị chúng tôi gặp phải hay sao? Nhưng sau đó chúng tôi đã không thể cười nổi nữa rồi.

“Buổi tối mấy hôm nay, tôi thấy….. thấy tiểu Oánh….” Trần Nghị không ngừng run rẩy. Sắc mặt của ba người chúng tôi cũng thay đổi.

“Cô ấy cũng đến tìm anh?”

La Hàm nghĩ sao nói đó bật thốt lên nói. Lần này đổi lại là Trần Nghị cũng trợn mắt há mồm.

“Cô ấy cũng đến tìm mấy người?”

Chúng tôi gật gật đầu kể lại chuyện của Tiểu Oánh cùng với chuyện cô ấy đi đầu thai kể lại cho hắn. Nghe đến chuyện Tiểu Oánh đi đầu thai, Trần Nghị nhẹ nhàng thở ra cảm động nói: “cảm ơn mọi người, nếu không nhờ mọi người Tiểu Oánh hiện tại có khi vẫn còn oan hồn bất tán. Để báo đáp tôi mời mọi người đi ăn cơm nhé!”

Chúng tôi vội vàng từ chối nhưng Trần Nghị kiên trì thật sự nên chúng tôi không thể cự tuyệt thêm nữ, đành phải chọn một cửa hàng lẩu nhỏ ở gần. Khi ăn cơm, ba đứa chúng tôi ăn ngấu nghiến, trái lại Trần Nghị lại ăn rất ít. Sau khi ăn xong, tôi lấy ra di động lại bắt đồng xem tin tức của Dung gia. Không ngờ Trần Nghị đột nhiên lại chạm vào tôi.

“A”

Hắn chạm vào tay tôi quá mạnh khiến cho di động của tôi bay vào nổi lẩu cay.

“Mẹ ơi!”

Hai người La Hàm nhanh tay lấy muôi múc cái điện thoại của tôi ra nhưng rõ ràng đã hỏng mất rồi. Trần Nghị ngại ngùng đỏ mặt nói: “Thật sự xin lỗi, Thiếu Anh, hay là để tôi đền cho cô chiếc khác.”

Nói xong hắn lấy ra một chiếc điện thoại iphone mới.

“Không cần!” Tôi làm gì không biết xấu hổ mà nhận lấy, “Di động của tôi không đắt như thế.”

“Không có gì, là do tôi làm hỏng di động của cô.” Trần Nghị kiên trì nói.

Tôi không thể nói lại hắn chỉ có thể im lặng tính giá chênh lệch rồi tính chuyển khoản tiền cho hắn. Nhận lấy di động của Trần Nghị, tay tôi vừa cầm vào điện thoại thì đột nhiên cảm thấy di động nóng lên.

“Tê……….” Tôi không khỏi bắt đầu hoảng sợ.

Di động này làm sao lại thế? Chẳng lẽ là bị dò điện sao? Hôm nay là thứ sáu, ăn lẩu xong, La Hàm cùng với Hiểu mẫn chuẩn bị đến cạnh trạm tàu điện ngầm để trở về mà tôi thì tính đi bộ về trường học.

“Thiếu Anh, đã muộn như thế rồi tôi đưa cô trở về.” Trần Nghị nói với tôi.

“Không cần….” Tôi từ chối.

“Nhưng hung thủ giết hại Tiểu Oánh còn chưa tìm được không biết chừng còn trong trường học của cô, một cô gái như cô quá nguy hiểm.” Trần Nghị kiên trì nói.

“Đúng vậy, Thiếu Anh, để anh ấy đưa mày về đi.” Hiểu Mẫn cùng với La Hàm đồng ý. Tôi nói không lại với bọn họ nên đành phải cùng với Trần Nghị một trước một sau đi về hướng cửa sau của trường học.

Con đường nhỏ phía sau trường học bình thường có không ít người nhưng hôm nay chẳng hiểu sao lại chẳng có bóng người nào, bốn phía an tĩnh khiến tôi dựng gai ốc.

Nhiệt độ không khí hôm nay rất cao, tôi mặc áo ngắn tay vẫn đổ mồ hôi, thấy Trần Nghị vẫn mặc áo khoác không khỏi thấy kỳ quái hỏi: “Anh không nóng sao?”

Trần Nghị sửng sốt một chút.

“Đúng là rất nóng.”

Nói xong hắn cởi áo khoác lộ ra tay áo ngắn bên trong, theo ánh đèn đường chiếu xuống tôi thấy trên tay hắn có một vết bớt màu đỏ, hình dạng giống như con bướm.

Bạn đang đọc Quỷ phu bá đạo đừng theo tôi của Hứa Noãn Noãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.