Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 8

3792 chữ

Thật ra Lộ Bạch còn muốn một quyển album, đây là nhu cầu cá nhân, đương nhiên không thể nhờ đơn vị chi trả.

Miệng vết thương của sư tử đã khôi phục, vảy rụng ra để lông mới mọc, dù nhìn kĩ thế nào cũng không thấy được sẹo.

Sư tử đã hoàn toàn khỏi hẳn, không hổ là vua của muôn loài, tốc độ của đối phương chạy ra bên ngoài, dùng hết toàn lực, có thể đạt tới 60~70km/h, Lộ Bạch lái xe không đuổi kịp cũng là chuyện bình thường.

Để chuẩn bị lên đường, hôm nay Lộ Bạch không giới hạn đồ ăn cho sư tử, cậu cùng sư tử đi ra ngoài dạo quanh, hy vọng lại một lần nữa có thể thấy được sư tử đi săn sau khi khôi phục.

Tới giờ ăn cơm, sư tử trở nên kích động, đi quanh Lộ Bạch, thỉnh thoảng làm bộ dáng dọa người, Lộ Bạch biết nó đói bụng, nhưng không động đậy, chỉ liếc nó một cái: “Mày đã khỏe rồi, tao không thể cho mày ăn được nữa, về sau mày phải đi săn thì mới có thể ăn”.

Cậu thực sự sợ hãi, sư tử hoang dã sẽ bị mất đi năng lực đi săn khi đã quen với việc bị nuôi nhốt.

Cho nên mới lựa chọn rời khỏi nhanh chóng.

Sư tử có thể nghe hiểu lời Lộ Bạch nói, cặp mắt thú màu vàng kim dao động không ngừng, giằng co một lát, lại đi quanh Lộ Bạch một lát, giống như một đứa trẻ.

“Đi săn đi” Đáng tiếc Lộ Bạch là một người rất chuyên nghiệp, sẽ không tuyệt đối mềm lòng.

Khi thấy Lộ Bạch vẫn bất động, sư tử bự gầm nhẹ một tiếng, quay đầu lưu luyến rời đi.

Sư tử không phải là một loại động vật có thể chịu đói, bọn chúng một khi chịu đói thì thể lực sẽ nhanh chóng giảm xuống, cho nên bọn nó sẽ nắm chặt cơ hội, giành giật từng giây mà đi săn, nếu không sẽ bị uy hiếp đến tính mạng.

Lộ Bạch đi theo phía xa, vẫn luôn đi theo cách hai ba km, trong lùm cây, dưới tán cây của cây hợp hoan, rốt cuộc cũng thấy được một đàn linh dương.

Đó là linh dương Gazelle, là con mồi mà mãnh thú thích nhất, đầu lớn hơn linh dương bình thường một chút, tầm 25-30kg, linh dương trưởng thành không dễ bắt.

Mấy ngày nay sư tử được con người nuôi dưỡng, vài ngày không hoạt động gân cốt, nhưng thoạt nhìn nó không có bất cứ chỗ nào cảm thấy hoảng hốt, bước đi vẫn thong dong như cũ.

Phát hiện ra còn mồi nhưng không vội vã đi săn, mà là quan sát xung quanh, đến khi phát hiện một con linh dương lạc đàn, mới chậm rãi tới gần.

Lộ Bạch đứng ở xa, sợ quấy rầy đến kế hoạch đi săn của sư tử, cậu nín thở, mở ra chức năng ghi hình của máy chụp ảnh, phóng to lên, ghi lại cuộc đi săn.

Ở trong rừng cây, sư tử đực mặc dù là chúa tể của muôn loài, nhưng bọn nó thường không am hiểu săn mồi, bởi vì săn mồi là việc của con cái, thế nên sư tử đực chỉ có nhiệm vụ tranh giành lãnh thổ và làm “ngựa giống”.

Lộ Bạch rất lo lắng sư tử sẽ gặp bất lợi, tay không mà về, nhưng cậu nhầm rồi, con sư tử đực này có sức bộc phát rất mạnh, một khi đã xác định mục tiêu, thân thể to lớn nằm thấp trong bụi cỏ, đội nhiên lao ra, giống như một mũi tên được bắn ra, nhanh chóng vồ lấy con linh dương.

Lúc này mọi khối cơ bắp của sư tử đều hoạt động mạnh mẽ, phát ra lực to lớn, chỉ cần nhìn bằng mắt thường thì có thể thấy được tốc độ nhanh đến thế nào.

Vừa chạm mặt linh dương, sư tử bự liền đuổi theo nó, cắn một phát vào cổ linh dương, lực cắn mạnh khủng khiếp, lập tức có thể nhìn thấy con linh dương xụi lơ.

Từ lúc chào đời đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lộ Bạch được chứng kiến tận mắt hành trình đi săn của sư tử, lập tức há mồm trợn mắt, nội tâm chấn động.

Trong lúc cậu ngây người, sư tử kéo linh dương trên mặt đất, chờ đợi máu của con mồi chảy ra cho đến lúc không còn sức động đậy thì mới thôi.

Sư tử buông chiếc cổ đầy máu của linh dương, thở hồng hộc mà hắt xì một cái, sau đó đứng dậy, đi quanh con mồi hai vòng, mắt thú nhìn về phía Lộ Bạch nơi xa kia.

Quá mạnh, quả thực chính là một vũ khí chết chóc mà.

Lộ Bạch đang đắm chìm trong sự chấn động, một lát sau mới chậm đi đến.

Chỉ thấy miệng sư tử đầy máu tươi, nằm bên cạnh con linh dương, thong thả ung dung mà cắn xé bụng linh dương.

Một vị tanh hôi của nội tạng bốc ra, tức khác khiến Lộ Bạch phải nhe răng trợn mắt mà dùng tay bịt mũi lại: “Khụ, mày đừng có cắn rách ruột đó, thối lắm đó……”

Nói tới đây, Lộ Bạch bỗng nhớ tới trên bản tin có phát một tin tức, chính là…… Sư tử thò đầu vào hậu môn của con mồi, cuối cùng không rút đầu ra được mà chết ngạt trong đó.

Khụ……

Lộ Bạch ngừng suy nghĩ, có hơi ghê tởm, quá ảnh hưởng đến tâm trạng.

Cậu lấy ra một con dao gấp sắc bén từ sau thắt lưng ra, tương tự như một con dao đa chức năng của dao quân đội Thụy Sĩ, lấy hết nội tạng của linh dương ra, không ăn được liền ném qua một bên, nơi đó sớm đã có một đàn kền kền canh gác sẵn.

Tim, gan thì cho sư tử ăn……

Lúc này Lộ Bạch mới ý thức được, mãnh thú và con người khác nhau, chúng nó là động vật hoang dã chân chính.

Nhưng vẫn còn tốt, con sư tử bên cạnh cậu không có hứng thú với cúc hoa của con mồi.

Thấy Lộ Bạch bằng lòng cho ăn, sư tử không tiếp tục cắn xé nữa, mà thưởng thức bữa ăn ngon trên mặt đất.

Khuôn mặt đỏ như máu trông cũng thật đáng sợ.

Lộ Bạch dùng dao cắt da của linh dương ra, lấy miếng thịt dính đầy máu cho sư tử ăn……

Lúc làm chuyện này, tâm trạng của cậu rất phức tạp, cảm giác mình cũng là đồng lõa.

Nếu ở đời không phân biệt cao thấp, tại sao khi sư tử bị thương thì có người cứu giúp, mà con linh dương này lại chỉ có thể trở thành bữa ăn ngon của sư tử?

Nếu là một con linh dương bị thương, con người cũng sẽ ra tay cứu giúp sao?

Lộ Bạch biết mình sẽ làm vậy, nhưng cậu…… Không ngăn cản được sư tử đang đói bụng mà đi săn.

“Aizzz” Nếu không rõ thì Lộ Bạch không nghĩ nữa, trong thế giới tự nhiên thì sẽ tồn tại chuỗi thức ăn, khi hai con vật đối đầu, cậu sẽ không can thiệp vào, nhưng nếu gặp phải động vật bị thương thì có như thế nào cậu cũng đều cứu.

Linh dương Gazelle tầm 25-30kg, một con sư tử chắn chắn sẽ ăn không hết, Lộ Bạch không muốn lãng phí thịt tươi ngon, liền chặt hai cái đùi của nó đem về ăn.

Mùi máu tươi nồng nặc đã thu hút một đám động vật thân hình gầy guộc tới, chỉ thấy bọn nó có một đôi tai vểnh, tiếng kêu quỷ dị, nhe răng trợn mắt, là linh cẩu, loài hẫng tay trên nổi tiếng nhất vùng đồng bằng.

Nghe nói ba con linh cẩu có thể vây giết một con sư tử, bây giờ lại xuất hiện bảy đến tám con, trong nháy mắt làm tim Lộ Bạch hẫng một nhịp.

“Linh cẩu đến rồi, chúng ta mau đi thôi…….” Giọng nói của Lộ Bạch có chút khô khốc, cậu cắt một miếng thịt cuối cùng ném cho sư tử, rồi vỗ vỗ đầu nó.

Sư tử cũng phát hiện ra sự xuất hiện của linh cẩu, tức khắc nhe răng phát ra âm thanh cảnh cáo, cái đuôi ở phía sau lắc lư, hiển nhiên là không có ý định rời đi.

Có lẽ nó thường xuyên gặp được linh cẩu, sớm đã quen thuộc với một đám lòng tham không đáy, hơn nữa còn chán ghét vô cùng.

Một vài con linh cẩu vừa đi vừa dừng lại một chút, chậm rãi bao vây trong tư thế ẻo lả, mà một bên là kền kền, xem náo nhiệt đến nỗi kích thích, vỗ cánh la ó ầm ĩ, tạo ra những âm thanh khó chịu.

Lúc Lộ Bạch nhìn vào thế giới động vật, phiến nhất chính là chim kền kền và linh cẩu, hai loại động vật khốn nạn này chuyên môn nhìn chằm chằm vào thành quả lao động của người khác, bây giờ đã được trải nghiệm, cũng không dám chửi tục, chỉ có cảm giác sợ hãi.

“Đi thôi, trở về rồi lại ăn”. Lộ Bạch khuyên một câu, người thông minh phải biết tránh những cái thiệt ở trước mắt, thiên hạ nơi nào lại không có linh dương.

Sư tử nhìn Lộ Bạch, lại nhìn sang đám linh cẩu đang như hổ rình mồi, giằng co với nhau một chút, sư tử nghe lời Lộ Bạch nói, khó chịu đứng lên mà gầm nhẹ với đám linh cẩu vài tiếng, lúc này mới bỏ về theo hướng cũ.

Lộ Bạch nhặt hai cái chân thịt của mình lên, nhanh chóng bỏ đi cùng với con sư tử.

Lộ Bạch quay đầu nhìn lại, sau khi bọn họ rời đi, đám linh cẩu kia lập tức vây quanh chỗ thịt mà bọn họ để lại.

Trở lại xe, Lộ Bạch ném hai cái đùi vào trong xe, cho sư tử ăn đồ ăn ngon.

Có thể là không được ăn no nên tâm tình khó chịu, sư tử trở về lần này không có chạy theo mà lại trèo lên xe, ôm cái chân của linh dương mà ăn ngấu nghiến.

Lộ Bạch nhẹ nhàng thở ra, lập tức lái xe trở về.

Lúc xuống xe, cậu mới phát hiện sư tử chỉ ăn một chân, một chân còn lại chưa đụng đến.

Ủa sao không ăn?

Lộ Bạch không biết, cậu đem chân linh dương nhặt lên rửa sạch sẽ rồi đưa cho sư tử, nhưng mí mắt của sư tử cũng không có nhấc lên, không ăn.

“No rồi sao?” Lộ Bạch sờ đầu sư tử bự.

Sư tử liếm miệng, rồi dựa vào tường dụi lưng.

“Được rồi” Nếu sư tử không ăn thì cũng không thể bỏ phí được, Lộ Bạch quyết định hầm cái đùi này lên.

Chưa kể, thịt mềm và đàn hồi, hương vị cực kì ngon.

Hầm xong thịt, sư tử quay đầu lại đây. Dù sao cũng là của ăn dành dụm từ miệng người khác, Lộ Bạch lần này cũng không keo kiệt, lấy ra mấy miếng thịt, dùng nước sôi trần qua rồi mới cho sư tử ăn.

“Nếm thử vị là được, tao sợ mày ăn xong lại kén ăn, về sau cũng không chịu tìm con mồi để nhét bụng”. Lộ Bạch lẩm bẩm tự nói.

Khuôn mặt sư tử vẫn còn dính máu tươi đã khô, nó xem náo nhiệt và ăn món thịt hầm của Lộ Bạch, bị cậu chú ý tới khuôn mặt mèo bự, chịu không nổi.

“Mày cơm nước xong xuôi đều không rửa mặt sao?” Lộ Bạch nói xong rồi đi vào phòng tắm bưng ra một chậu nước ấm, dùng khăn lông chuyên dụng lau sạch sẽ mặt sư tử.

Cậu chụp được ảnh mặt mèo của nó lúc sạch sẽ, lúc tối về viết báo cáo công việc cho các sếp xem……. Không biết vì cái gì, cậu cảm thấy sếp rất thích xem mấy cái này?

Cũng bình thường thôi bởi vì cậu cũng thích xem.

“Lau móng vuốt nào” Lộ Bạch nói rồi nâng hai chân trước của sư tử lên, cũng rửa sạch sẽ vết máu trên mặt.

Thật ra Lộ Bạch vẫn luôn tò mò, lúc cậu còn làm việc ở vườn thú, những con mãnh thú như vậy đều sẽ có mùi tanh hôi trên cơ thể, đó là vì không tắm rửa hàng năm tạo thành.

Mà trên người con sư tử này rất sạch sẽ, không có bất kì mùi hôi nào cả, cứ như…… vừa mới tắm xong.

Nghĩ đến cái sau, Lộ Bạch cảm thấy có khả năng những con động vật trên hành tinh này khá thích sạch sẽ?

Làm việc này xong, màn đêm buông xuống.

Mấy ngày nay đều là ngày nắng, bầu trời đêm đầy sao lấp lánh, thực sự rất đẹp.

Trên Trái Đất rất khó có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao lộng lẫy như vậy, giống như vừa ngẩng đầu là có thể bắt được chúng nó.

Lộ Bạch muốn ăn thịt nướng BBQ nên đốt một đống củi trước cửa, để thuận tiện chụp sao.

Sư tử nằm bên cạnh đống lửa, nhìn qua giống như đang ngủ gật, nhưng ngẫu nhiên nó sẽ xốc mí mắt lên để nhìn Lộ Bạch.

Lộ Bạch chụp xong bầu trời đầy sao, trở lại bên cạnh đống lửa, một bên uống đồ uống ướp lạnh, một bên ăn thịt nướng BBQ tự chế.

Động vật sợ lửa là chuyện bình thường, nên cho dù cậu nướng thịt BBQ có ngon đến đâu thì sư tử cũng không muốn đến đây ăn.

“Hê hê” Lộ Bạch cười xấu xa hai tiếng, sau đó sau miệng, bắt đầu viết báo cáo công việc.

Vẫn là tin tức ngày hôm nay, giữa trưa đã xảy ra vụ việc quá gay cấn nên viết hơi dài.

Samuel và Dave đã quen sau 8 giờ sẽ nhận được báo cáo công việc của Lộ Bạch.

Cho đến 8:30 vẫn chưa nhận được, điều này có vẻ hơi ngạc nhiên.

Lo lắng bé nhân viên xảy ra chuyện ở trong rừng, bọn họ lập tức mở màn hình theo dõi ra nhìn xem, lại phát hiện ra đối phương không gặp chuyện gì cả……. Chỉ là hôm nay cậu lười biếng?

Tuy nhiên báo cáo công việc không phải là yêu cầu bắt buộc, cho nên bọn họ không có quyền để yêu cầu Lộ Bạch viết.

Vốn tưởng rằng hôm nay sẽ không có báo cáo công việc, nhưng một giờ sau, bọn họ lại nhìn thấy báo cáo công việc ngày hôm nay, lúc sau họ mới biết tại sao hôm nay báo cáo gửi muộn một chút.

Video hình thú của Chasel đi săn linh dương làm hai người họ tua đi tua lại vô số lần, trong lòng không giữ nổi bình tĩnh.

Samuel suy nghĩ, liền trích xuất video gửi cho anh trai mình, đây cũng chính là hoàng đế của hành tinh này, Bevis.

“Đây là Chasel”

Thân thủ nhanh nhẹn và mạnh mẽ của con sư tử đực, giết con mồi chỉ trong một lần, làm Bevis và vợ Flora một đêm không ngủ, bởi vì quá hưng phấn!

Năm nay là năm thứ ba con trai cả Chasel của bọn họ vào rừng, đây vẫn là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến màn đi săn của con mình trong rừng.

Nó trông rất dũng mãnh, giống như Chasel ở hình người, có thể nhìn thấy hình thú uy phong cường tráng của nó, thực sự quá tốt rồi.

“Vết thương của nó đã lành hẳn, cậu tính bao giờ trở về?”

Một tin nhắn được chuyển tới máy truyền tin của Lộ Bạch, phát hiện là sếp Samuel.

Bây giờ Lộ Bạch đã không còn cảm thấy thấp thỏm khi nói chuyện với hắn như trước nữa, dù sao cũng đã lập công, chứng minh mình rất hữu dụng, cũng được công nhận, nên nói chuyện liền cảm thấy thả lỏng không ít.

“Tôi tính là ngày mai” Lộ Bạch nghĩ một chút rồi trả lời.

Dù sao cũng gần tiêu sạch vật tư, dư lại thì mang về, hơn nữa sau khi trở về cậu còn phải làm một việc.

“Được, tôi chờ cậu” Dừng một chút, Samuel lại gửi thêm một cậu giải thích: “Bởi vì tôi có một số chuyện cần trao đổi với cậu”.

“Là vậy sao? Được” Lộ Bạch không hỏi chuyện gì, bây giờ cũng đã khuya, không thể làm chậm chễ giờ nghỉ ngơi của sếp, cậu rất biết điều: “Sếp Samuel, hẹn mai gặp”

Samuel cũng nói lại: “Hẹn mai gặp”

Sau khi ngắt kết nối liên lạc với sếp, Lộ Bạch quay ra sau nhìn sư tử.

“Mày lại ngủ rồi?” Lộ Bạch đi đến, sờ hai cái tai của sư tử.

Hai cái lỗ tai dựng ngược hình tam giác kia mẫn cảm run lên, giống như ghét bỏ bị con người quấy rầy: "..."

Ngón tay trắng nõn của người Trái Đất nghịch cái bờm của sư tử, cũng ôm đầu nói thầm: “Bé vô tâm này, ngày mai tao phải rời đi rồi đó mày có biết không?”

Nói xong lại cảm thấy buồn cười, dã thú đương nhiên vô tâm vô phổi, chỉ có con người mới có cảm xúc.

Lộ Bạch nắm lấy bờm sư tử nói: “Nếu lúc tao trở về thì mày có còn ở đây hay không? Nhưng tao mặc kệ, dù sao khi trở lại thì tao sẽ ở chỗ này chờ mày”.

Sư tử nhấc mí mắt lên, liếc cậu một cái.

“Sư tử bự à, nếu lần sau chúng ta còn có thể gặp mặt thì tao sẽ đặt cho mày một cái tên, về sau sẽ thường xuyên vào rừng tìm mày chơi”. Lộ Bạch mạnh mẽ nói, giang tay ôm nó một chút, sau đó liền chạy biến.

Ha ha!

Sư tử ngồi xổm sau lưng cậu, mắt thú co lại, đứng lên đi theo cậu.

Nhưng hiện tại nó cảm thấy không vui, đi dạo một vòng, nhìn Lộ Bạch nằm xuống ngủ, nó liền ra cửa, nghỉ ngơi ở ngoài cửa.

Sáng hôm sau, không thấy bóng dáng của sư tử, đây là chuyện tốt, đỡ phải khó khăn chia tay.

Lộ Bạch chậm rì rì sắp xếp hành lý, chất lên xe địa hình, chuẩn bị xuất phát trở về căn cứ.

Con sư tử có lẽ đang giương oai ở trong bụi rậm! Lộ Bạch cười cười, vẫy tay về phía nơi xa: “Tạm biệt!”.

Sau khi Lộ Bạch lên xe, điều chỉnh thật tốt các thiết bị, vạch ra lộ trình rồi lái xe xuất phát.

Cậu không thấy được, có một cái đầu xù xù màu vàng ở trong bụi rậm như ẩn như hiện.

Là sư tử bự, nó nghe được âm thanh khởi động xe, cố gắng chạy vội đến nhưng không chờ nó nhảy lên thùng xe địa hình, xe liền đi về phía trước.

Lộ Bạch đi được một đoạn đường liền phát hiện trong kính chiếu hậu là hình ảnh sư tử đang đuổi theo.

!!!

Cậu rất cảm động nhưng mà! Sư tử có thể cùng cậu trở lại trạm sao?

Tất nhiên là không rồi.

Lộ Bạch vội vàng, nhìn thấy sư tử đuổi theo không bỏ, lại nhìn khoảng cách hiển thị trên thiết bị định vị, cậu lựa chọn gọi điện thoại cho sếp Dave để xin hỗ trợ.

“Alo, trưởng trạm?”

Dave: “Bé Lộ Bạch có chuyện gì vậy?” Nghe nói đối phương sẽ trở về hôm nay, vậy là sắp đến rồi sao? Anh muốn chuẩn bị một chút để nghênh đón công thần*! “Cậu sắp trở lại rồi hả? Để tôi đi đón cậu”.

(*Theo mình hiểu thì có lẽ công thần này là công trạng+thần, công trạng là bởi bé con đã lập công để cứu Dave và thần là chỉ cách tiếp xúc với động vật hoang dã mà không ai có thể làm được nên được gọi như vậy)

Lộ Bạch: “Sư tử vẫn luôn chạy theo sau xe của tôi, a a, tôi cảm thấy nó muốn đi cùng tôi đến trạm chính?”

Dave:”???”

Xin chào công thần, tạm biệt công thần.

Không, anh muốn nói: “Đừng hoảng, khả năng là nó chỉ tiễn cậu một lúc, chờ đến nơi có người thì nó sẽ dừng lại”.

Nhưng thật ra Dave cũng không chắc chắn.

Lộ Bạch: “Ừm ừm”. Trưởng trạm nói thì Lộ Bạch sẽ tuân theo, cậu đã dần bình tĩnh lại.

Quả nhiên, sư tử chỉ đuổi theo cậu một đoạn đường, lúc sau liền không đuổi theo nữa, chỉ là nó vẫn luôn nhìn về phía cậu rời đi, làm cho người ta cảm thấy không đành lòng.

“Tao sẽ về tìm mày-------” Giọng nói của Lộ Bạch quanh quẩn trong rừng rậm, đáng tiếc cậu quá nhỏ bé nên âm thanh cũng nhỏ.

“Grào-------” Tiếng gầm của sư tử bự to hơn cậu nhiều, vang vọng cả khu rừng rậm.

Lộ Bạch mang theo sự ly biệt, trở lại trạm chính, nhìn qua không thấy hình bóng của trưởng trạm Dave, đối phương không phải nói sẽ đón cậu sao? Người đâu??

“Trưởng trạm, không phải ngài nói muốn đến đón tôi sao?” Lộ Bạch gửi tin, thoải mái cùng trạm trưởng đùa giỡn, đây là mối quan hệ hài hòa nhất giữa cấp trên và cấp dưới mà xưa nay chưa từng có, cậu rất thích.

Trạm trưởng: “……”

Hài hòa?

Thật xin lỗi anh không xứng!

Tác giả có lời muốn nói: Linh cẩu: Tại hạ là kẻ hẫng tay trên vùng đồng bằng, ra mắt các vị.

Hì hì sẽ có rất nhiều động vật khác lên sân khấu như cá sấu, khỉ, báo đen, ngựa vằn, hươu cao cổ, còn có cả voi nữa, rốt cuộc chúng ta cũng đã có thể nhìn thấy thế giới động vật một cách chân chính, về sau sẽ có những sự việc phải đổ máu (bị bao vây bởi ba con mãnh thú hoặc là những con động vật khác).

Bạn đang đọc Quy Định Cấm Săn Bắt Người Trái Đất của Thiên Phong Nhất Hạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahoahoadiep1912
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.