Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bằng chứng có thật sự như núi?

Phiên bản Dịch · 2323 chữ

Chương 40: Bằng chứng có thật sự như núi?

Tiết cuối cùng của buổi chiều vừa trôi qua một nửa, cửa phòng học đã bị người đẩy ra, một vị công chức của trường bước vào với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Không xong rồi! Hạ Hạ, con gái thầy Tôn muốn nhảy lầu. Các trò có ai quen biết Hạ Hạ, mau tới khuyên nhủ cô bé."

Cái gì?

Hạ Hạ muốn nhảy lầu?

Toàn bộ học sinh trong lớp đều bị tin tức này làm giật nảy mình. Thầy Tôn kết hôn nhiều năm, mãi mới có một mụn con, hiện tại còn chưa kịp vào tiểu học nữa cơ. Một đứa bé mới bây lớn lại muốn đi nhảy lầu?

Giang Dược là người xông ra phòng học đầu tiên.

Hắn là khách quen nhà thầy Tôn, những năm qua nhìn Hạ Hạ lớn lên, cũng coi như người thân cận của Hạ Hạ. Chợt nghe tin cô bé đáng yêu nhu thuận kia lại muốn nhảy lầu, Giang Dược há có thể ngồi yên?

Tòa nhà thí nghiệm cao nhất trường, tổng cộng có bảy tầng.

Hạ Hạ ngồi ở biên giới tầng cao nhất, không có bất kỳ cái gì che chắn, chỉ cần hơi dùng lực rướn người về phía trước một chút liền có thể trực tiếp rơi xuống đất. Chung quanh đều là sân xi măng cực kỳ chắc chắn. Nếu ngã xuống từ độ cao này, kết quả tuyệt đối không tưởng tượng nổi.

Vợ và mẹ vợ của Thầy Tôn đều đã đứng dưới lầu, kêu khóc nức nở, khuyên Hạ Hạ không nên nghĩ quẩn, có gì thì trở về trước rồi hẵng nói.

Sớm đã có người gọi điện thoại báo cảnh sát, lãnh đạo và nhân viên trường học cũng không ngừng từ các nơi tụ tập đến.

Sự việc của Tôn Bân đã khiến cho trường rất bị động. Nếu con gái ông còn nhảy lầu dẫn tới chuyện bất trắc, trường trung học Dương Phàm coi như triệt để tiếng xấu đồn xa.

"Hạ Hạ, bác là lãnh đạo của bố cháu, cháu có thể xuống đây trước được hay không?"

"Phải đó phải đó! Hạ Hạ, con có ủy khuất gì, cứ nói với mọi người, mọi người sẽ giúp con nghĩ cách có được không?"

"Hạ Hạ, con xem chỗ dì có rất nhiều đồ ăn ngon này, con mau xuống đây, dì cho con ăn nhé."

Giang Dược từ đằng xa đã nghe thấy những lời khuyên khiến người ta mệt não này, hận không thể chạy tới cho mỗi người một đấm.

Một đứa bé nhỏ tuổi như vậy bị bức đến muốn nhảy lầu, thì nó phải trải qua nỗi thống khổ xoắn xuýt đến cỡ nào, tuyệt vọng đến cỡ nào mới lựa chọn bước đường này a? Ai lại đi lấy đồ ăn để dụ dỗ một đứa bé muốn tự tử?

"Hạ Hạ à, con mau xuống đây được không? Con mà ra đi, mẹ cũng không sống được nữa."

"Đúng vậy a, đứa nhỏ này làm sao thế? Hiện tại cha cháu bị bắt vào tù, người duy nhất mẹ cháu có thể nương tựa vào chính là cháu đó. Cháu tuyệt đối không thể tùy hứng vậy a." Đây là lời của bà ngoại Hạ Hạ, vốn nổi danh lắm mồm.

Hạ Hạ không nghe những lời này còn đỡ, vừa nghe xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé lập tức kích động lên.

"Lừa đảo, mấy người đều là lừa đảo! Mấy người ngày nào ở nhà cũng nói ba ba không tốt cái này, không tốt cái kia! Hiện tại ba ba bị người ta oan uổng, nhốt vào tù, các ngươi không đi giúp ba, còn ở nhà mắng ba nữa. Người xấu… mấy người đều là người xấu, vô lương tâm!"

"Còn có mấy người, ba ba mới không cần thứ đồng nghiệp như mấy người. Ba ba đã bị như vậy, mấy người không giúp ba, còn chế giễu sau lưng ba, nói xấu ba. Tất cả mấy người đều là kẻ xấu!"

Lúc Hạ Hạ kích động nói chuyện, hai chân cô bé ấn chặt xuống mặt tường, cánh tay nhỏ vung vẩy giữa không trung, toàn bộ thân thể tựa như quả hồng chín muồi trên cây, lung lay sắp rụng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.

"Hạ Hạ, mẹ yêu con lắm. Ba ba phạm sai lầm, cũng không phải lỗi của con. Con cũng không thể lấy sai lầm của ba con để trừng phạt chính mình. Con mau xuống đây, mẹ hứa về nhà sẽ không mắng con."

"Con không xuống! Ba ba không phạm sai lầm, con không tin, con không tin! Ba ba là người tốt!" Hạ Hạ tức giận tới mức bịt lỗ tai, lắc đầu quầy quậy, hiển nhiên cực kỳ kháng cự lời của mẹ mình.

"Các người, ai lại nói xấu ba tôi nữa, tôi sẽ nhảy xuống cho mà xem." Hạ Hạ vừa khóc vừa mắng to.

Giang Dược đẩy ra đám đồng đội heo này, tiến lên đằng trước, mặc kệ ánh mắt khác thường của những người khác.

"Hạ Hạ, đừng kích động, là anh nè."

"Anh Dược, anh cũng cảm thấy ba ba là người xấu hả?" Cô bé vừa gạt nước mắt vừa hỏi, ánh mắt lộ ra vẻ bất lực mà thê lương.

"Ba ba của em dĩ nhiên là người tốt, thầy chẳng những là một người cha tốt, mà còn là một người thầy giỏi giang."

Giang Dược nói với giọng chém đinh chặt sắt.

Cô bé rõ ràng hơi giật mình, ngay cả lũ bạn ở nhà trẻ đều nói ba ba là kẻ xấu xa cùng cực, vậy mà anh Dược lại nói ba ba là người tốt?

"Anh Dược, anh không lừa em đấy chứ?"

"Ai nói dối là con chó nhỏ."

"Thế nhưng tại sao các bạn của em đều nói ba ba là kẻ xấu, là tội phạm giết người?" Nước mắt Hạ Hạ tuôn rơi như suối, cô bé nói lên câu này như muốn tan nát cõi lòng.

"Ba em ngay cả gà cũng không dám giết, lại dám giết người? Em tin không?"

"Em không tin!" Hạ Hạ tỏ thái độ rất kiên quyết.

"Anh cũng không tin. Coi như tất cả mọi người đều nói ba em là người xấu, anh cũng sẽ không tin." Giang Dược vội nói.

Lời này của Giang Dược, hiển nhiên rót vào Hạ Hạ một nguồn sức mạnh vô biên. Thế giới của con nít vốn dĩ rất đơn thuần, thời điểm này chỉ cần một người ủng hộ cũng bù đắp được cả thế giới.

"Hạ Hạ, hiện tại những người khác đều nói ba em là kẻ xấu, vậy chúng ta hẳn là nên đi tìm chứng cứ, chứng minh ba em trong sạch. Em thử tưởng tượng, nếu em nhảy xuống, ai sẽ tìm chứng cứ cho ba em đây? Giả sử cuối cùng ba em được chứng minh là trong sạch, sau khi ra ngoài lại không thấy em đâu, lúc đó sẽ thương tâm đến nhường nào? Chẳng lẽ em muốn nhìn cuộc sống ba em sau này suốt ngày khóc lóc vì nhớ em sao?"

Tâm hồn nhỏ bé của Hạ Hạ bị dao động.

Đúng vậy a, ba ba hiện tại cần trợ giúp nhất, mình phải trợ giúp ba ba!

Anh Dược nói không sai, nếu như mình chết rồi, ba ba trở về sẽ đau lòng biết nhường nào? Mình không thể khiến ba ba thương tâm khổ sở.

"Ngoan, bây giờ em cứ ngồi yên đừng nhúc nhích, anh sẽ lên đón em. Chúng ta cùng nhau đi giúp ba em tìm chứng cứ."

Cảm xúc của Hạ Hạ rõ ràng đã bình tĩnh trở lại.

Giang Dược lấy tốc độ nhanh nhất lên đến hiện trường, ôm Hạ Hạ xuống.

"Anh Dược, anh không lừa em chứ, đúng không?"

"Tuyệt đối không."

Đi xuống lầu, Giang Dược giao Hạ Hạ cho mẹ cô bé, suy nghĩ, có mấy lời không nhả ra sẽ không được thoải mái, cuối cùng hắn vẫn nói ra.

"Cô à, thầy Tôn là người thế nào, hẳn là cô hiểu rõ nhất. Hạ Hạ tin tưởng ba mình, lúc này, cô hẳn là nên đứng cùng một phía với Hạ Hạ, có đúng không?"

Ngụ ý của Giang Dược rất rõ ràng. Bà mắng thầy Tôn nhiều năm như vậy, bây giờ thầy Tôn gặp nạn, vẫn mắng tiếp? Còn là mắng trước mặt con gái thầy? Chuyện này tàn nhẫn với đứa nhỏ đến cỡ nào kia chứ?

Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay thưa thớt.

Lúc này, xe cảnh sát mới bí bo bí bo đuổi tới hiện trường.

Đám người dần dần tản ra, tại một góc sân trường, Giang Dược trêu ghẹo nói: "Chú Hàn, làm sao chỗ nào cũng có mặt chú vậy?"

"Việc này thật đúng là không thuộc quyền quản lý của tôi, có điều tôi nghe nói là con gái của Tôn Bân, cho nên tới xem một chút."

"Bắt ba của người ta xong, lại đến xem người ta nhảy lầu? Quá tàn nhẫn đi?"

"Cậu nói gì vậy! Đây cũng không phải ân oán cá nhân. Trọng án hình sự, chẳng lẽ tôi còn có thể làm lơ luật pháp hay sao? Chưa kể đã có bằng chứng như núi."

"Ha ha."

Giang Dược từ chối cho ý kiến: "Đổi lại trước đây chú nói như vậy, tôi sẽ không phản đối. Nhưng sau khi trải qua mấy phen giày vò với đám yêu ma quỷ quái, quan niệm bằng chứng như núi của chú phải chăng cũng nên sửa đổi lại một chút?"

"Cậu có ý gì?" Cảnh sát Hàn nhíu mày.

"Con mắt nhìn thấy, camera quay chụp, chưa chắc đã là thực. Người chủ xe chết sáng nay, chú cũng đã nhìn qua camera ngay tại chỗ rồi đó. Có quay chụp được cái gì sao? Không hề!"

"Nhưng… vụ án của Tôn Bân lại là chuyện khác, chứng cứ hiện trường đầy đủ."

"Vân tay sao? Dịch thể sao? Lông tóc sao?" Giang Dược xì cười một tiếng: "Tôi chỉ hỏi chú một câu, dựa theo logic của các chú, nên giải thích dấu tay tím bầm trên người nữ chủ xe và Tiểu Y như thế nào?"

"Chú có từng nghe qua câu ‘oán quỷ đánh dấu cửa, gà chó cũng không còn’ hay chưa?"

"Chưa từng…"

"Đúng rồi, cái người đi phá nhà xác kia, nhận tội không?"

"Không, có điều căn cứ vân tay ở hiện trường…" cảnh sát Hàn có chút không nói nổi.

Giang Dược cười như không cười nhìn chằm chằm ông: "Tôi biết ngay chú sẽ nói như vậy. Xem ra chuyện xảy ra mấy ngày qua vẫn chưa đủ tác động mạnh đến chú a."

"Ý cậu là, những chứng cớ này, đều có thể làm giả?"

"Con người bình thường khẳng định không thể làm giả, nhưng thứ mà chúng ta đang đối mặt, có lẽ không còn vỏn vẹn nằm trong phạm trù người bình thường."

Cảnh sát Hàn lâm vào trầm tư.

Buổi sáng hôm nay kỳ thật còn phát sinh vụ án cưỡng gian giết người tương tự, tình huống cơ hồ không có gì khác biệt. Hung thủ rất dễ dàng bị bắt, nhưng tên hung thủ này cũng khăng khăng kêu oan, sống chết không chịu nhận tội, trong khi tiến hành so sánh DNA chứng cứ hiện trường, lại hoàn toàn ăn khớp với hung thủ.

Liên tục ba vụ, bao gồm hai vụ hung án giết người, cùng một vụ án lật thi thể trong nhà xác.

Camera giám sát và chứng cứ hiện trường đều đầy đủ mười phân vẹn mười, hoàn toàn có thể xưng là bằng chứng như núi, nhưng ba người hiềm nghi, không một ai thừa nhận, nhất mực khăng khăng kêu oan.

Kỳ thật cảnh sát Hàn cũng hoài nghi trong lòng, tuy ông đã gặp nhiều trường hợp tội phạm kêu oan, thế nhưng kêu oan khi đã cho thấy bằng chứng rành rành, hơn nữa còn là ba lần liên tục, thật đúng là khiến ông cảm thấy có chút kỳ quặc.

"Chú Hàn, thầy tôi kêu oan như thế nào?"

"Thầy cậu nói mình đến bến cảng Tân Nguyệt để thăm nhà học sinh, mà người học sinh đó cũng chính là cậu. Lúc ấy cậu đang cùng với tôi và trưởng ban La đi xem Quỷ ăn tuổi ngay trong địa bàn của trưởng ban La, cậu nhớ chứ? Thầy cậu còn nói sau đó ông ấy rời khỏi khu dân cư, thời điểm xảy ra vụ án, ông ấy đang xem người khác câu cá bên bờ sông. Đáng tiếc đoạn đường thầy cậu nói có một cái camera vừa vặn lâu ngày không được tu sửa, những nơi còn lại thì không có camera giám sát."

"Không có camera giám sát, lẽ nào không thể đến thăm dò tận nơi?" Giang Dược bất mãn.

"Vụ án có chứng cứ quá đầy đủ, tất cả mọi người đều cảm thấy không cần thiết, chưa kể, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc, chúng tôi căn bản không có thời gian đi dò xét thực hư."

"Vậy cũng không thể xem mạng người như cỏ rác a?"

Cảnh sát Hàn cười khổ, trước đây bọn họ xử lý loại trọng án hình sự này, hễ mà đã có đủ bằng chứng, căn bản không cần phải làm gì phức tạp thêm. Chỉ cần có video theo dõi cộng với mấy vật chứng như lông tóc dịch thể vân tay ở hiện trường, thì đã đủ kết án.

Bạn đang đọc Quỷ Dị Xâm Lấn (dịch) của Lê Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cymbeline
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 126

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.