Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1067 chữ

Chương 35: Sợ hãi (2)

Hắc Sơn Dương cao to bên cạnh đang nằm co quắp trên mặt đất, lè lưỡi rầm rì, gã liên tục liếm bùn đất, run đuôi ăn bùn trong vui vẻ, ăn đến mức hai mắt híp lại.

"Lão Hắc, ta quyết định không đi nữa, sang năm ta sẽ đá lão đại xuống..."

Dư Tử Thanh vội vàng ngăn cản những người khác, hắn đứng xa xa nhìn tình cảnh này, lông tơ trên người dựng hết cả lên. Hiệu quả của Mê Thần Dược tốt hơn hắn dự liệu.

Hắn vội móc một gói nhỏ trong lòng ra, trong gói là rễ cây nấm Cẩm Lam được cắt nhỏ, nếu ngậm nó trong miệng thì có thể kháng lại dược hiệu của Mê Thần Dược.

Còn thuốc giải, Dư Tử Thanh chưa bao giờ luyện.

Làm gì có ai luyện độc xong còn luyện thuốc giải để cùng một chỗ chứ, vậy nếu mình bị bắt thì kẻ địch có thể giải độc rồi còn gì, thế còn luyện độc dược làm gì nữa?

Nếu như có thể dùng nắm đấm đấm hạ kẻ địch chẳng phải phí công hạ độc.

Khi thật sự cần dùng tới thì chỉ cần đảm bảo cho một mình mình không trúng độc là được, thuốc giải không cần thiết lắm. Nếu mình đánh không lại đối phương, bị giết chết rồi thì cũng có thể kéo đối phương trúng độc cùng chết với mình.

Đoàn người đi theo mỗi người ngậm một miếng nhỏ rễ nấm Cẩm Lam, từ từ tiến về phía rừng Nấm, đề phòng hai tên kia đang giở trò lừa bịp để hại người.

Nhưng ngũ cảm của chúng đã bị tổn thương nghiêm trọng, một người một dê đều đang thấy một cảnh tượng khác.

Ý thức mơ hồ của bọn chúng đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, những suy nghĩ toàn là ăn trong đầu cũng biến mất, bọn chúng bắt đầu cảm giác được một sự sợ hãi không tên trong lòng.

Toàn bộ thế giới của bọn chúng như đang bị bao phủ bởi một lớp sương mù, chỉ có sương mù trước mắt mới dần tan đi.

Hình như có một thứ gì đó rất hung ác đang từ từ tiến lại đây, mỗi một nơi nó đi qua, ánh sáng dần đều dần ảm đạm.

Cảm giác này vừa vặn vẹo vừa khó chịu, bọn chúng muốn nôn ra, nhưng cảm giác đó càng lúc càng rõ ràng, cũng ngày càng khó chịu.

Bọn chúng nhìn thấy một thứ không phân biệt được hình dạng, toàn thân nó là một ngọn lửa màu đen, giống như dầu bị ô nhiễm vậy. Dường như thứ đó hình người, nó có hai mắt, nhưng trong hai mắt hiện lên một vầng sáng nhẹ, nó đang từ từ tiến về phía bọn họ.

Mỗi một bước đi của nó, thế giới của bọn họ sẽ bị mòn đi, giống như tất cả mọi thứ đang hoảng sợ chừa đường cho nó đi vậy.

Luồng khí quá mức kinh khủng, uy áp khiến bọn chúng không thở nổi đè lên đầu bọn chúng, đó là một loại cảm giác chúng chưa từng cảm nhận được.

Sau lưng nó còn có một con sói mặt đỏ, một ác quỷ mang ngọn lửa, chúng theo sau bảo vệ nó.

Trong số chúng có hai ác quỷ, một trong số họ đang kéo một con ác long người đầy vết thương, động tác thô bạo như đang kéo một con chó chết.

Hắc Sơn Dương đối mặt với uy thế càng ngày càng mạnh mẽ, sợ hãi đến mức vãi ra một đống phân, ngã người trên mặt đất không nhúc nhích, như là bị dọa chết rồi.

Còn người áo đen cũng nhũn hết cả người, quỳ rạp trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, hắn ta sợ hãi lắp bắp nói:

"Hắc Ngũ cung nghênh thượng tiên, ma vương giá lâm..."

"Xin ngài tha mạng cho tiểu nhân, tiểu nhân nguyện làm trâu làm ngựa, có chết cũng không hối hận..."

Hắc Sơn Dương đang cứng hết cả người bị dọa sắp chết cũng tỉnh lại, gã nằm trên mặt đất, học theo người áo đen lặp đi lặp lại:

"Hắc Bát, cung nghênh... Cung nghênh giá lâm.."

Dư Tử Thanh dẫn người đến, nhìn hai người này một hồi mà không nói gì.

Mọi người đều nhìn nhau, huynh nhìn ta ta nhìn huynh một hồi, không biết có nên đánh chết bọn họ hay không.

Thật ra tất cả mọi người không nghĩ đến chuyện để cho họ sống, vì họ đã lẻn vào làng, trộm nấm Cẩm Lam, thì việc giết chết họ cũng là bình thường.

Nhưng nhìn hai người trước mắt mới thấy bọn Dư Tử Thanh đến đã vãi ra, nằm trên đất khùng khùng điên điên như bị mất trí, Nhị Ngốc hơi không nỡ xuống tay.

"Dư tiểu ca, chuyện gì thế này?" Nhị Ngốc gãi đầu, hắn ta chưa từng gặp tình huống này.

Trước đây trong làng cũng có người phạm tội chết bị xử tử nhưng ngay cả lúc họ sắp chết thì cũng không thảm hại như thế. Họ cũng không thể sánh bằng hai vị tu sĩ nhìn là biết có thực lực này.

"Cứ bắt chúng lại trước, để Lý trưởng quyết định."

Dư Tử Thanh nói, sau đó chỉ về phía sau rừng Nấm.

"Phía sau cũng có độc, dạo này đừng ăn đồ ở trong này, những thứ ở phía trước cũng đừng nên ăn, trong làng vẫn còn tích trữ đồ ăn đúng không, cứ ăn tạm những thứ đó trước đi, để ta xử lý những thực vật có độc này đã."

Dư Tử Thanh nhìn dáng vẻ của hai người kia, trong lòng hơi sợ hãi.

Hắn cảm thấy hiệu lực của Mê Thần Dược mà hắn nghĩ hơi khác, điều đó đồng nghĩa với việc tiêu chuẩn mà hắn dự liệu khác với tiêu chuẩn mà lão Dương nói với hắn.

Hơn nữa hình như lượng Mê Thần Dược mà hai tên này trúng có thể nhiều như ăn cơm.

Trong thời gian ngắn mà nó có thể phế một người, nếu như không cẩn thận thì đầu óc cũng hỏng luôn, không còn tương lai nữa.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.