Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1229 chữ

Chương 23: Chỉ đường (2)

Trước đó tất cả thôn dân mới đều bị biến thành dê, một đám đều vô tri vô giác, ngay cả lão Dương cũng phải gắng gượng duy trì ý thức, thậm chí cho dù là lão Dương cũng đã bị ảnh hưởng khi đến rừng cây hòe.

Còn những người khác thì tất nhiên cũng biết rất ít chuyện.

Nếu phải nói, khả năng là mấy người cuối cùng biến thành dê có thể biết nhiều hơn một chút, nhưng những gì bọn họ biết về cơ bản không có gì để giấu diếm.

Không.

Trong số bọn họ, có người biết Dư Tử Thanh có một con dê già.

Thôn dân cũ sẽ không lắm miệng, nhưng trong số thôn dân mới, không chừng có người... là chắc chắn có người lắm miệng.

Nếu không An Duyệt cũng sẽ không biết nhiều như vậy.

Trong lúc suy nghĩ trong đầu xoay chuyển, Dư Tử Thanh hơi mở mắt ra, ánh mắt tập trung vào cuốn sách công thức, sau đó ngượng ngùng mỉm cười:

"Chỉ là học nấu đồ ăn mà thôi, cũng không phải gì đó… Cái này, trả lại công thức cho ngươi, khi nào rảnh rỗi ta sẽ dạy ngươi."

Khóe miệng An Duyệt hơi nhếch lên, không khỏi thanh minh, nhét sách công thức vào trong ngực Dư Tử Thanh.

"Dư tiểu ca đừng khách sáo, chỉ là một cuốn sách công thức mà thôi, không đáng giá bao nhiêu."

Dư Tử Thanh cười không ngừng, rất vui vẻ. Tất nhiên, niềm vui của hắn không liên quan gì đến đối phương, hắn vui vẻ là vì có vở mới, trong thôn Cẩm Lam, một quyển sách cũng không thấy, Dư Tử Thanh muốn vẽ cũng không được.

Chỉ là nụ cười này đối với An Duyệt lại có ý nghĩa khác, hắn ta thừa cơ tiếp tục:

"Nếu tay nghề Dư tiểu ca không tốt, sao có thể thoát khỏi bàn tay của những tên chăn dê man rợ đó? Nhưng những kẻ đó bị như vậy cũng đáng, bọn họ đều đã chết."

"Đúng, toàn bộ đều đã chết rồi, chết rất thảm."

"Chết như thế nào? Lúc ấy Dư tiểu ca nhìn thấy?"

"Ta nhìn thấy, lúc ấy sắp đến thôn Cẩm Lam, bọn họ muốn biến ta thành cừu, sau đó..."

"Chuyện gì vậy?" An Duyệt không vội vàng đáp lời, như đang chờ đợi lời tiếp theo của Dư Tử Thanh.

Dư Tử Thanh nhớ lại khung cảnh lúc đó, nhớ lại cảm giác khi sức mạnh xuất hiện:

“Sau đó, có một người nóng như lửa, lần lượt giết chết tất cả bọn họ. Bọn họ căn bản không phải đối thủ, dù sao cũng rất mạnh mẽ, hắn đứng nơi đó, ta thậm chí còn không thấy lạnh.”

An Duyệt nhìn vẻ mặt Dư Tử Thanh, bắt được dáng vẻ nhớ lại của hắn, cười nói:

"Bọn họ đáng bị như vậy. Nếu bọn họ ở Đại Càn, bọn họ đã sớm chết tám trăm lần rồi. Tiếp theo thế nào?"

"Sau đó? Không biết, ta cũng chưa nhìn thấy mặt hắn, chỉ đột nhiên cảm thấy lạnh, rồi chỉ còn mình ta đứng ở đó."

"Thật đáng tiếc, ít nhất ngươi còn sống sót."

"Đáng tiếc là rất nhiều người đã chết, những người lớn tuổi sau khi đến đây cũng không thể sống sót, bọn họ bị tà pháp hãm hại quá lâu, nhưng trước khi chết lại biến thành người, còn có một nơi yên nghỉ, ôi…"

"Nơi hoang vu xảy ra thiên tai, rất nhiều chuyện chúng ta cũng không thể làm gì được..."

Dư Tử Thanh thở dài, tạm biệt An Duyệt, bưng bát gỗ trở lại hang.

Hắn đưa bát gỗ cho lão Dương, để lão Dương ăn trước, hắn tự nhủ:

"Rất khó chơi, hắn ta không ngại phiền toái, có thể thả lỏng, kiểm tra từng bước từng bước, nhưng ta đã chỉ đường cho hắn ta, nếu hắn ta đi, chắc chắn sẽ tới tìm ông.

Vì vậy, ta đã nói rồi, trước đây ông nên dạy ta một số phương pháp phòng thân sớm một chút, hiện giờ ta mới chỉ chế được mười cân mê thần dược, chỉ có một thủ đoạn, hơn nữa không chắc chắn sẽ có tác dụng.

Tuy nhiên, Lão Dương, nhỡ đâu hắn ta thật sự đang tìm ông, ông nói xem, có khả năng hắn ta tới giết ông hay không?"

“Không.” Lão Dương rất bình tĩnh, không hề nhìn ra chút căng thẳng nào: “Ta không biết hắn ta, cho nên nếu hắn ta muốn tìm ta, chắc chắn là muốn giết ta.”

"Quên đi, không.

trông cậy vào ông. Đúng lúc ta mới biết một con Ngạ Quỷ, quan hệ cũng không tệ lắm, ta đi hỏi nó một chút, có thể đong đưa người một chút hay không, lo trước khỏi họa. "

Ban đêm, mây đen che khuất mặt trăng, không gian giữa trời và đất, duỗi tay không thấy được năm ngón tay.

Người dân thôn Cẩm Lam cũng nghỉ ngơi.

An Duyệt im hơi lặng tiếng bước ra khỏi hang, mặc một bộ quần áo màu xanh đậm, hoàn toàn hòa vào màn đêm tối đen, giống như một con cú đêm, lặng lẽ đi về phía sau núi.

Hắn ta đi đến nghĩa trang rộng lớn ở sau núi, trong mắt lóe lên tia sáng nhạt, hắn ta có thể phân biệt được mộ nào là cũ, mộ nào là mộ mới.

Hắn ta đi đến một ngôi mộ, cầm một thanh kiếm sắc bén trong tay, chém nhẹ một cái, ngôi mộ bị nứt từ giữa ra, vết nứt trơn nhẵn, ngay cả bụi bẩn cũng không rơi xuống.

Hắn ta liếc nhìn người trong mộ, một ông già tóc bạc, thân thể chưa bị mục nát nhiều vì thời tiết lạnh giá.

Hắn ta lắc đầu, vung tay lên, điều khiển ngôi mộ từ từ đóng lại, khiến mọi thứ thoạt nhìn như cũ.

Hơn hai canh giờ, hắn ta không chỉ xem xét tất cả những ngôi mộ mới, thậm chí vì để đảm bảo, hắn ta còn mở những ngôi mộ nhìn có vẻ không mới, đều chém mở ra, sau khi tận mắt xác nhận những người bên trong, An Duyệt mới lắc đầu thở dài.

"Xem ra thật sự không có, cấp trên vốn cũng không mong đợi ta sẽ tìm được thứ gì ở đây, ta chỉ nhân tiện..."

Ngay khi An Duyệt lẻn vào núi sau nhân lúc ban đêm, Du Tử Thanh cũng bước ra khỏi hang để xả nước.

Hắn liếc nhìn về phía hang của An Duyệt, sườn núi yên tĩnh, không hề thấy người nào, chỉ có thể nghe thấy mấy tiếng ngáy liên tiếp.

Thoạt nhìn, An Duyệt dường như cũng đã nghỉ ngơi.

Nhưng Dư Tử Thanh biết rằng hắn ta đã ra ngoài.

Bởi vì Nhị Ngốc, tên nhóc nhìn thành thật nhưng lại xấu xa đó, thật sự ép An Duyệt không thể nói hắn ta ghét bỏ điều kiện tồi tàn, cũng không thể ép mình ngủ trong trứng phân dê, nên cho tới bây giờ An Duyệt đều không nghỉ ngơi trên mặt đất ở trong hang.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.