Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1388 chữ

Chương 20: Xem hương (1)

Hoang nguyên Tây Bắc mây đen ngập đầu không thấy ánh mặt trời, lại thêm bão tuyết ào ào gào thét che lấp đất trời, giống như đêm tối không trăng sao.

Trong tiếng ào ào, ánh lửa sáng lên, một chiếc phi thuyền Lang Gia từ trên trời hạ xuống.

Mộ Tri Thu đứng lơ lửng trên không, mắt như chim ưng nhìn xung quanh. Sau khi xác nhận không có tình huống đặc biệt mới quay về khoang thuyền khẽ khom người.

"Thử Diệp tiên sinh, đã đến nơi rồi."

Một lát sau, cờ lớn trước đầu phi thuyền Lang Gia bị gió thổi bay lên, một vầng sáng loan ra giống như bọt khí dần dần mở rộng chống lại bão tuyết, che giấu tiếng rít gào, bao bọc trọn chiếc phi thuyền.

Trong khoang thuyền, một ông lão đầu đội mũ da, người mặc áo khoác lông đi ra boong thuyền.

Nhìn qua ông lão đã hơn tám mươi tuổi, bước đi tập tễnh, lưng hơi còng xuống, vết đồi mồi trên mặt cũng vô cùng rõ ràng. Chỉ có đôi mắt vẫn sáng ngời có thần.

Ông lão đi đến đầu thuyền nhìn xung quanh thật lâu không nói gì.

Mộ Tri Thu nói: "Tiên sinh, Tri Thu biết mình làm càn, thật ra tiên sinh không cần đích thân đến đây. Nơi này quá lạnh, cho dù đã ngăn chặn nhưng khí lạnh vẫn chảy vào thân thể. Tiên sinh chưa nhập đạo, nếu bị khí lạnh ở nơi này xâm nhập e rằng sẽ gặp họa."

Thử Diệp lắc đầu, thở dài: "Nhất định ta phải đích thân đến đây một chuyến, ta không tin lời bọn hắn nói hồn đăng đã tắt.Tuy nói người chết đèn tắt chính là số mạng, nhưng đó là đối với những người khác. Mấy năm nay Lang Gia Viện từng nghiên cứu, không phải hồn đăng không thể có sai sót. Lão huynh đệ kia của ta có tư chất hiếm thấy trên đời, học thức như vực sâu như biển. Cho dù đến hôm nay ông ấy vẫn chưa nhập đạo, nhưng ta vẫn tin tưởng nếu ông ấy muốn nghĩ cách lừa hồn đăng nhất định sẽ dễ như trở bàn tay. Ta muốn đích thân đến nơi ông ấy chết nhìn xem, muốn đích thân xác nhận một lần."

Ông lão phất tay áo, trước mặt hiện ra bàn thờ, trên đó đặt một chiếc đỉnh ba bộ kỳ thú hai tai hai bên, hai bên treo cờ hồn, đặt nến Bàn Long. Trước đó trên hương án còn có một xấp giấy tiền vàng, trên đó ẩn chưa uy năng lớn lao.

Thử Diệp phất tay với Mộ Tri Thu.

"Qua đây, ngươi chuyên tâm tu rèn thể, chăm chỉ luyện võ, một thân dương khí vạn tà bất xâm. Ngươi cho mượn dương khí dùng một lát, như thế ổn thỏa nhất."

Mộ Tri Thu quỳ một chân trên đất khẽ gật đầu, một tay bấm ấn quyết, trong nháy mắt một tay ấn. Bỗng nhiên thấy trên hai vai của Mộ Tri Thu có đốm lửa bay ra thắp ngọn nến Bàn Long. Ở đỉnh đầu có một ngọn lửa nóng bỏng bay ra, làm cháy giấy tiền vàng đặt trên bàn.

Thử Diệp cầm giấy tiền vàng bốc cháy, lấy một nén hương thơm, sau khi đốt lên cắm vào lư hương, lại lấy một chiếc quạt xếp ném vào ngọn lửa.

Khói nhẹ lượn lờ cuốn lấy tro giấy quanh quẩn trên bàn thờ. Giấy tiền vàng bọc lấy quạt xếp dần cháy bùng lên, nén hương thơm cũng cháy hơn phân nửa. Khói nhẹ và tro tàn xoay quanh chậm rãi biến đổi, hóa thành mặt người méo mó đang đau đớn kêu rên.

Mặt người biến ảo mơ hồ kia lắc lư thay đổi theo hơi khó, chậm rãi tụ thành hình người, mơ hồ có thể thấy được đó chính là một ông lão gù lưng.

Sắc mặt Thừ Diệp căng thẳng, trong mắt có thêm vẻ mong chờ.

"Ta biết ông ấy không thể nào bị rơi xuống dễ dàng như thế..."

Nhưng sau một khắc, giấy tiền vàng và nén hương thơm nhanh chóng cháy hết, hơi khói và tro tàn gom góp lại đến cực hạn. Ảo ảnh của ông lão kia càng lúc càng rõ ràng chậm rãi tan biến. Hai tay của ông ta chống xuống đất phát ra tiếng thét lên đau đớn, ầm vang ngã xuống, cuối cùng không còn động tĩnh nữa.

Nhưng vào lúc này ngọn lửa dập tắt, tất cả hơi khói cũng theo đó tan biến.

Tia hi vọng cuối cùng trong mắt Thừ Diệp theo ngọn lửa dần trở nên u ám.

"Thật sự không có, sao có thể chứ, sao ông ấy lại có thể biến mất như vậy..."

Thân thể Thừ Diệp bị đả kích lớn lảo đảo, Mộ Tri Thu ở bên cạnh vội đỡ ông ấy, dìu ông ấy vào khoang thuyền.

...

Cửa thôn Cẩm Lam, người nọ mặc trang phục gọn gàng, khoác áo màu đỏ dễ thấy, một tay cầm quyển sách đi ra khỏi sương mù.

Người nọ cất sách đi, quay đầu nhìn lại, trong mắt có vẻ nghiêm túc.

"Rốt cuộc hoang nguyên đã xảy ra chuyện gì, ngay cả quặng mỏ Cẩm Lam cũng xảy ra tai họa lớn như thế. Nếu không phải đại nhân ban cho thư tay Đan Thanh, ta muốn đi vào có lẽ phải trả giá cực lớn."

Hắn ta nhìn xung quanh, cảm nhận được nơi này tràn ngập dị lực. Sau đó, hắn lại lấy bùa ngọc đeo lên cổ, sức mạnh bùa ngọc lưu chuyển giống như vật sống, từng chút từng chút chui vào da nơi lồng ngực hắn ta, phát ra tiếng loạt xoạt.

Đợi đến khi di tượng kết thúc, hắn hoàn toàn ngăn cách với ngoại giới.

Điều tốt là hắn không bị ăn mòn, điều xấu là ở nơi này hắn không thể tiến hành tu hành bình thường, sức mạnh tiêu hao cũng không thể bổ sung được.

Không bao lâu sau, có người phát hiện ra hắn, vội đi báo với Lý trưởng.

Hắn ta nhìn thấy Lý trưởng được Nhị Ngốc dìu ra, chậm rãi đi đến vội nở nụ cười, bước nhanh lên trước chắp tay hành lễ.

"Vãn bối An Duyệt bái kiến Lý trưởng, một năm không gặp ngài vẫn quắc thước không khác năm đó."

Sắc mặt Lý trưởng thân thiện dễ gần, vẻ mặt sắp giống như Nhị Ngốc.

"An tướng quân, một năm không gặp, từ khi chia tay đến giờ có khỏe không, sao năm nay lại đến sớm thế?"

"Đúng lúc đến giải quyết việc công, ta thấy trên đường đi vòng qua đây không xa lắm nên đến đây một chuyến. Nếu không, ta sợ sau khi giải quyết xong công việc sẽ làm trễ thời gian giao dịch, thất tín với Lý trưởng, vậy thì không hay."

"Ừm, thì ra là thế, hàng vẫn còn thiếu một ít, An tướng quân chờ thêm mấy hôm hay bây giờ mang đi ngay? Nếu bây giờ mang đi thì thiếu vài phần, sang năm sẽ cấp bù cho An tướng quân."

"Vậy thì chờ thêm mấy ngày cũng không tốn nhiều thời gian." An Duyệt thuận miệng trả lời.

"Vậy quyết định thế đi, An tướng quân chờ thêm mấy hôm, ở chúng ta điều kiện đơn sơ, mong rằng An tướng quân đừng chê bai." Chi địa quay đầu nhìn thoáng qua Nhị Ngốc: "Đi đi, sắp xếp nơi nghỉ ngơi tốt nhất cho An tướng quân."

Hai Ngốc gật đầu cười.

"Gia gia, ngài yên tâm."

Một lát sau, Nhị Ngốc đưa An Duyệt đến một hang ở chân núi, thật thà cười nói.

"An tướng quân, ngài nghỉ ngơi ở đây nhé, trong này lót cỏ khô dày nhất. vô cùng dễ chịu. Ta muốn nhưng a gia không cho ta ở."

"..."

An Duyệt muốn nói lại thôi, lúng ta lúng túng không nói gì, nhìn dáng vẻ vừa hâm mộ lại khách sáo của Nhị Ngốc chỉ có thể chắp tay xem như thay lời cảm ơn.

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.