Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trừng phạt vì phạm vào cấm kỵ (2)

Phiên bản Dịch · 1194 chữ

Chương 13: Trừng phạt vì phạm vào cấm kỵ (2)

Lão Dương dạy hắn tiếng phổ thông, dạy hắn biết chữ còn dạy rất nhiều những kiến thức linh tinh, hắn học rất nhanh, lão Dương cũng vui vẻ dạy nhưng duy nhất không dạy Dư Tử Thanh bất cứ phương pháp tu luyện nào.

Lão Dương nói ông ấy cũng không biết nếu không cũng đã có luyện khí, ông ấy chỉ là một người bình thường dạy học.

Dư Tử Thanh cho là thật nên chưa từng hỏi lại về nó.

Với cái ổ ấm áp, Dư Tử Thanh nhìn bộ dạng lão Dương cũng biết tạm thời không có gì nguy hiểm, đến lúc này cuối cùng hắn cũng có thể ngủ ngon lành một hơi bảy tám giờ, thẳng đến khi bụng quặn lại vì đói mới tỉnh.

Rời khỏi ổ, xa xa có tiếng ồn ào truyền lại, Dư Tử Thanh cầm một nắm vụn bánh quy được vun lại, uống vài ngụm nước sau đó vừa nhấm nháp từng miếng vụn vừa đi về phía đám đông.

Đến rìa đám đông hắn nghển cổ lên nhìn, bên trong ngã một hán tử gầy gò bị trói gô, người kia gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, ánh mắt có chút đờ đẫn, trong miệng còn chảy nước dãi.

Đám người đằng sau nhường ra một con đường cho Nhị Ngốc đỡ Lý trưởng đi tới.

"Lý trưởng, người này trộm đến sau núi ăn thịt trắng.”

Lý trưởng thở dài gật đầu với Nhị Ngốc, hắn ta lập tức quay người rời đi, Lý trưởng nhìn xung quanh thở sâu.

"Không làm việc thì không có cơm ăn, không có cơm ăn lại đi đào thịt trắng ăn, đó là cấm kỵ lớn nhất ở đây, vậy thì hết cách chúng ta chỉ có thể cho hắn ta ăn bữa cuối cùng, ít nhất hắn ta sẽ không chết đói.”

Người xung quanh trầm mặc không nói gì, Dư Tử Thanh vẫn còn nhấm nháp từng miếng vụn bánh quy khô để nước bọt từ từ làm mềm vụn bánh, hắn vẫn nhớ lão Dương dù phải chịu một dao vẫn muốn nhắc nhở, vậy nên hắn chỉ đến hóng chuyện thuận tiện tìm hiểu về người và việc ở đây.

Không lâu sau Nhị Ngốc bê một khay gỗ còn bốc hơi nóng quay lại, trên khay có một bát nước đá có đá viên, còn một bát đá khác được đậy bằng nắp đá.

Lý trưởng mở nắp, bên trong có thứ gì đó màu vàng ánh lên chút cam, thoạt nhìn giống đậu phụ già lại giống bánh nếp vàng, Lý trưởng lấy một đôi đũa sắt gắp một cuộn lên, hơi nóng cùng với hương vị của ngũ cốc và mùi thơm của dầu mỡ tỏa ra khắp nơi.

Lý trưởng gắp một miếng to bằng nửa nắm tay, khuấy nhẹ trong nước đá, hơi nóng hầm hập theo đó mà tan đi, ông ta lại gắp lên đưa tới miệng hán tử gầy gò trên mặt đất.

Người kia sau khi ngửi được mùi thơm đã không còn tỉnh táo, há miệng nuốt miếng bánh lớn đó mà không cần suy nghĩ.

Ực một tiếng, chưa kịp nhai miếng bánh đã trượt xuống cổ họng và trôi vào bụng.

Nhưng chỉ sau vài giây ngắn ngủi người này đột nhiên vùng vẫy dữ dội, cổ họng phát ra những tiếng ô ô không giống người, hơi nóng không ngừng bay ra từ miệng hắn ta, giãy dụa không bao lâu người này hoàn toàn ngừng động.

Dư Tử Thanh im lặng nhấm nháp vụn bánh và lặng lẽ quan sát như những người khác.

Người này cứ thế bị bỏng chết bởi một miếng thức ăn không biết là gì.

Đứng xa thế này vẫn còn cảm nhận được hơi nóng, nhiệt độ thứ đó chắc chắn cao hơn cả dầu sôi, Dư Tử Thanh cảm thấy nó giống như một mảnh nham thạch nóng hổi mới ra lò.

Lấy da bụng làm trung tâm, màu da người kia hiện rõ sự khác biệt với màu da xung quanh, sợ là nội tạng chín hết rồi...

Mà nuốt chửng cả miếng to như vậy, e rằng không chỉ vì người đó đói đến mức không nhai nổi.

Xử lý xong, Lý trưởng quay người rời đi.

Có người im lặng xử lý thi thể, những người khác cũng đi làm việc mình phải làm, mọi thứ đều trật tự và nề nếp.

Nhị Ngốc thấy Dư Tử Thanh vẫn chưa đi, bê khay gỗ đi qua.

"Dư tiểu ca, đi thôi, đúng lúc đưa ngươi đi dạo luôn.”

"Ừm, được. ”

Đi được vài bước, Nhị Ngốc một tay cầm khay một tay cầm bát nước tùy tiện hất sang một bên.

Nước đá rơi trên mặt đất nhanh chóng ngưng tụ thành một lớp băng mỏng, khí lạnh bốc lên dày đặc biến thành từng nhóm mầm cây bằng băng bò lan ra khắp nơi trên mặt đất, chỉ vài giây cả khu vực rộng bảy tám thước đã bao phủ một lớp băng.

Nhị Ngốc bê khay gỗ, nhẹ nhàng hé nắp bát cơm để lộ một khe hở, phút chốc như có một đống lửa than hồng rực xuất hiện, hơi nóng tỏa ra cùng hương thơm.

Nhị Ngốc không nhịn được nuốt nước miếng.

"Chúng ta còn không được ăn những chiếc bánh gạo nếp vàng này đâu, hời cho đồ con rùa đó rồi.”

Dư Tử Thanh đứng bên cạnh, cảm giác trên má như đau bị cháy bỏng, chẳng qua là nhìn gần thôi đã giống như bị bỏng.

Thứ này có thể ăn thật sao?

Lặng lẽ liếc Nhị Ngốc một cái, hắn ta như không hề cảm nhận được cái hơi nóng đấy, trên mặt chỉ có hai chữ.

Muốn ăn.

Nghĩ lại Lý trưởng vừa rồi đứng còn không vững, phải chống gậy và cần người đỡ không chỉ đứng càng gần còn tự ra tay, tựa hồ cũng không cảm nhận được sức nóng đấy.

Thêm vào mấy cách lột da phá bùa chú trước đó họ đều làm một cách dễ dàng.

Dư Tử Thanh không nhịn được thầm hỏi.

Người ở đây đều là người bình thường sao?

Người bình thường khi nào không hợp lẽ thường vậy, lẽ nào mấy tháng truớc người bình thường hắn gặp đều là giả hết?

Nhớ lại những gì từng trải qua ở vực thẳm tuyệt vọng trước khi vào đây, còn cả cách đối xử không khoan nhượng với người ăn thịt trắng.

Sau khi Dư Tử Thanh kết nối toàn bộ chuỗi thông tin lại bổ sung một số chi tiết còn thiếu trong đầu.

Bỗng nhiên có một suy nghĩ táo bạo.

Con đường ra vào duy nhất bên trái là vực thẳm tuyệt vọng, bên phải là rừng cây của cái chết.

Kẻ ăn thịt người chắc chắn không thoát ra được.

Vậy sự xuất hiện của vực thẳm tuyệt vọng đó không phải quá trùng hợp rồi sao?

Bạn đang đọc Quỷ Đạo Chi Chủ (Dịch) của Bất Phóng Tâm Du Điều
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi babydonthurtme
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.