Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Các bóng hồng và cuộc đàm phán sặc mùi "đen tối"

Tiểu thuyết gốc · 3939 chữ

Cuộc nói chuyện “điên rồ” nhất đang diễn ra, trong phòng thuyền trưởng.

Hóa ra khi nãy Martin gọi thêm người xuống là để giúp ông “áp tải” tù binh lên trên, vào căn buồng nơi đuôi tàu. Năm cô gái người ướt sũng, chân cột dây vừa đủ bước, trong khi tay vẫn bị trói sau lưng trở thành tâm điểm chú ý cho cánh mày râu trên tàu. Tuy vừa xong đám tang, họ không quên “khẩu pháo nhỏ” của mình, nhìn theo các người đẹp đầy thèm thuồng, ham muốn lên ngất trời. Đi biển lâu ngày, thiếu hơi gái nên khó chịu lắm. María là ngoại lệ, chả ai cân nổi cô gái một chọi một với cái bánh lái ngay cả khi biển động cực mạnh, còn bầy mèo thì không – đốn mạt thế nào cũng không làm chuyện đó với trẻ nít.

Đưa người từ dưới nhà tù lên trên không phải việc khó, cái khó là làm sao cho tù binh không làm thủy thủ đoàn mất tập trung. Nếu là một đám thủy thủ cao to da rám nắng thì chẳng ai thèm quan tâm, đằng này lại là nhóm các quý cô xinh như hoa, đẹp tựa ngọc, trên người chỉ có bộ đồ lót trong ướt sũng dính bết lên da thịt, nên có muốn cũng che không được. Martin cho họ đi thẳng luôn, mặc kệ nước nôi nhỏ giọt ướt hết sàn. Tàu mà, ướt thế mới đúng, chứ khô ráo quá lại thấy có vấn đề. Giày họ cũng nhẹp nước rồi, lê từng bước lẹp bẹp in dấu trên mấy tấm ván quét nhựa đen trũi.

Lúc vào trong, mấy cô gái không khỏi sững sờ, há hốc mồm trước đống châu báu khổng lồ ấy. Ixhiucoalt kéo tay Antariix, nói nhỏ:

- Quen quen?

- Tụi mình lúc trước chứ gì! – Ku’inn thì thào vô – Muốn rớt mắt luôn!

- Tới giờ tui còn sốc đây, chả hiểu vàng gì mà vàng kinh vậy nữa! – Annata’re cũng nói.

- Mấy ngôi đền chả là gì với chỗ này, nhỉ? Dám cá đám da tái có nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi! – Antariix khúc khích cười.

Kéo đại một hòm vàng khá lớn, dài cũng cỡ hai mét, nhìn tương đối chắc chắn ra, thuyền trưởng dùng nó làm… ghế ngồi! Cứ thế mà bệt mông xuống, dạng rộng chân, tay để tỳ lên đầu gối, ông bảo các nữ tù cứ ngồi tự nhiên. Ngỡ ngàng, họ không dám tin trên đời lại có kẻ xa hoa đến thế, tới nỗi coi châu báu không khác gì đồ ngoài chợ mà đặt bàn tọa lên.

Bị mấy anh da đen thúc vô chân, họ buộc phải ngồi xuống. Mà cũng không phải, dây thừng trói chân chỉ dài độ sáu tấc, không đủ để co duỗi thoải mái. Năm người đấy giống như đang quỳ hơn, đầu gối để bệt lên đống tiền xu. Cấn. Đau! Cạnh đồng xu tròn tròn nhưng vẫn đủ sắc, ấn mạnh vào da đầu gối vốn đã chẳng lấy gì làm chịu đựng tốt lắm, đau điếng. Lần đầu tiên nhói tới thế, gần như muốn hét toáng lên. Mấy bộ ngực trĩu nặng đổ xề ra trước, lung lay theo nhịp lắc lư của tàu, lại thêm đôi bờ vai trần trụi nhô cao, khiến các anh nuốt nước bọt ừng ực. Không chỉ họ, Annatar’re cũng đỏ mặt, nhìn chằm chằm với ánh mắt nheo nheo đầy vẻ quái đản, trong khi chỉ Ixhiucoalt nhận ra con bạn có gì đó “bất ổn”.

Vừa đúng lúc Silvers tới.

Ban nãy, khi đang làm chuyện trả “bảo hiểm lao động” cho các “thương binh”, một thủy thủ thuộc nhóm chiến đấu chạy tới bảo ông xuống ngay phòng thuyền trưởng. Việc trả phí anh ta sẽ làm thay, còn ông phải mau xuống đó, bởi chuyện này có ảnh hưởng lớn tới hành động tiếp theo. Bác già Giusepp cũng đi cùng – ngoài sáu mươi nhưng thủy thủ trưởng, người thay mặt các sếp chỉ đạo toàn bộ thuyền viên, vẫn còn khỏe lắm. Hai ông già đi nhanh xuống dưới, đẩy cái của phòng vào trong, và trước mắt họ chính là cảnh tượng tưởng chỉ có ở lãnh thổ Chinh tướng.

Các cô em xinh đẹp bị trói tay, quỳ trên sàn, xung quanh là ba chàng thủy thủ cao to đen hôi, cơ bắp cuồn cuộn đứng canh gác. Gần đó, nhóm mèo con đứng thành một đám, sát vô nhau, nhìn chằm chằm những người bị bắt. Thuyền trưởng ngồi trên báu vật, tướng mạo y như một nhà chinh phục đối diện với người bản xứ vừa bị bắt, và đang định đoạt số phận họ. Dĩ nhiên, khung cảnh sẽ ngầu hơn, nếu không phải các chàng trai phải gồng mình kìm hãm “khẩu pháo”, còn những bé gái bên kia tỏ ra nghiêm túc hơn chứ không phải chỉ đứng chỉ trỏ, bàn tán bằng ngôn ngữ của họ. Đặc biệt, gã thuyền trưởng râu ria phủ kín lại chẳng có vẻ gì độc ác hay dâm dục, giống như đang cảm thấy… chán hơn?

Lội bộ thẳng vào đống xu vàng, Silvers nói:

- Cái gì đây? Mấy người định diễn cảnh Chinh tướng nô lệ hóa người bản địa hả?

- Cuối cùng cũng tới, chờ nãy giờ!

Cười ha hả cho sang mồm, Martin kéo thêm hai thùng vàng nữa tới, làm ghế ngồi cho cánh tay phải và trái của mình. Một người phụ trách toàn bộ công việc trong tình huống bình thường, người kia là quân sư trong những lúc căng thẳng, họ nhận sự tôn trọng cao của thủy thủ đoàn, và chính thuyền trưởng. Ba ông già ngồi ngang hàng nhau, hông mang kiếm, trước ngực giắt súng, điệu bộ uy hiếp tinh thần cực mạnh. Như ba vị vua, những lão già của biển cả, khí thế áp đảo khiến những cô tiểu thư cả đời chỉ sống trong nhung lụa phải nín họng vì run sợ.

Bên mé trái, lão Giusepp khoanh tay, thẳng lưng coi đám tù binh trước mặt. Đi biển từ năm mười hai với đám Barbary, nay cũng hơn bốn mươi mấy năm sóng gió, ông biết rõ cách xử lý mấy cô chủ ỏng ẹo, bánh bèo bị hải tặc bắt này. Dáng người to bự, bụng bia – điều phải gọi là “lạc quẻ” trên cái tàu này, tay chân to như nòng đại bác, nhìn ông già thôi cũng thấy khiếp rồi. Bộ râu hùm vểnh lên hai bên má như thú dữ, nửa bạc nửa đen,trong khi cái đầu hói chỉ còn tóc hoa râm hai bên thái dương để trần ra. Mặt thịt ngang phè, đầy những mụn cóc, mũi bự và đỏ như quả cà chua chín mọng, cùng đôi mắt cứ trừng trừng như thủy quái thấy mời khiến đám con gái, kể cả bầy mèo, im bặt.

Giống như mọi cướp biển khác, Giusepp mặc áo sơ mi vàng ố phanh ngực, để lộ cái bụng mỡ to tướng đầy những ngấn kinh dị, bộ lông đen xoăn tít chạy từ dưới rốn lên ngực, loăn xoăn như bầy trùn chỉ tởm lợm. Dưới cái đống mỡ ấy thắt sợi dây nịt da cũ, có chiếc túi đựng đạn bên phải hông, phía còn lại dùng móc bao gươm. Lão mặc quần dài, che hết đôi chân khủng khiếp, và đôi giày đi biển thậm chí còn bám từng mảng nhờn nhờn trông đến tởm. Bên ngoài, lão khoác thêm chiếc áo da tối màu, gần như đen sẫm, với khoảng chục cây súng ngắn nữa gài vào mấy cái khuyên ngang hông. Rìu chiến để bên phải, lưỡi lóe sáng như thể muốn uống máu ngay tức khắc. Chiếc mũ vành rộng đen xì đặt trên đùi phải, kiếm đeo bên trái, và trước ngực là sáu cây súng lục, ông ta có thể bắn bỏ họ và vẫn còn thừa một viên.

Đợi khi đã ổn định, thuyền trưởng mới tằng hắng giọng, nói:

- Hừm, được rồi. Chào mừng các quý cô đến con tàu của chúng tôi, El Draque. Mong rằng trong thời gian chúng ta tới Tartaruga, hai bên sẽ hợp tác đàng hoàng. Nếu không, tôi buộc phải để mấy thanh niên cao to đen hôi kia “chỉ bảo” cho mỗi đêm rồi.

Vừa nói, ông chỉ tay qua đám Gwanbi lúc này đang kiềm chế dục vọng. khiến đám con gái bị bắt kia đỏ ửng mặt mày, cả vì xấu hổ lẫn tức giận trước câu đùa đầy dung tục.

- Giỡn chút thơi, việc gì căng? – Martin cười khẩy.

- Sẽ căng nếu con bé nhà ông ở đây, ha ha ha! – Giusepp bật cười, tiếng vang như sấm.

- Để nó cho cái đầu tôi lên sào néo trước hóng gió hả? Chưa muốn xuống tủ khóa! Ha ha ha ha!

- Được rồi, tiên sư hai anh già! – Silvers gần giọng – Giới thiệu đàng hoàng đi!

- Rồi rồi, chú bạc cứ căng.

Ngồi ngay ngắn lại, chống bàn tay lên đầu gối, Martin trừng trừng mắt nhìn các nữ tù. Nãy giờ hết từ sững sờ sang sợ hãi, rồi lại ngơ ngác khi tự nhiên mấy ông già ngồi cãi lộn, giờ họ mới thật sự toát mồ hôi hột. Xung quanh toàn cướp biển, tay chân lại trói thế này, có muốn thoát cũng không thể. Nên đành yên lặng đó chờ coi đám giặc này định làm gì với mình.

Bắt đầu, Martin nói:

- Một lần nữa, chào mừng các cô lên El Draque, cái tàu già nua của bọn tôi. Nói thế nào nhỉ, ầy, tôi là José Jovanni Martino de Majorca, gọi Martin hay thuyền trưởng là được rồi. Lão già sáu múi bên này là John Silvers Hendriksen, thuyền phó, còn thằng vừa béo vừa lắm lông bên trái tôi tên Giusepp Augusto Brando de Borgia, đứng đầu đám thủy thủ. Rồi, giờ các cô thế nào?

- Ngươi…

- Bỏ đi.

Cô gái để tóc cao định quát, có vẻ không phục trước cách nói chuyện và biểu hiện thiếu lễ độ, nhưng đã bị người chịu trói bên cạnh dừng lại. Silvers hơi nhướng chân mày, nhìn cô bé đó. Vẻ ngoài có vẻ chưa tới hai mươi, còn quá trẻ để tính chuyện đi biển, và cũng có cái gì đó cực kỳ quý phái toát lên. Dù cùng bị bắt, nhưng thay vì hoảng sợ hay tức giận, cô ta lại vô cùng điềm nhiên, dù khi đưa lên tàu những người đồng hành đã gần như bật khóc. Ông nhìn kỹ hơn.

Tóc vàng dài để cao sau đầu, cầu kỳ như cánh bướm, kiểu thời trang của nhà đại quý tộc và hoàng thân quốc thích Iberia. Da trắng hồng hào, không có dấu hiệu lao động nhiều, có vẻ cũng rất mịn màng. Nhìn những đặc điểm đó, có thể loại bỏ việc cô ta là nhà quý tộc bậc thấp, vì họ bị cấm để kiểu tóc kia, cơ thể cũng không phải kiểu thường xuyên làm việc. Được cưng chiều từ bé? Nếu vậy thì phải ẻo lả yếu đuối lắm, nhưng bản lĩnh này không phải dạng thường. Đôi mắt xanh lơ đẹp tuyệt vời như mặt biển lặng gió kia lại sâu thăm thẳm, không thấy dáy, chỉ phản chiếu đúng mỗi mình người trông vào. “Như nhìn vô chính biển vậy.”, ông nghĩ thầm. Có lẽ nào?

- Quý ông đang ngồi bên kia có vẻ đã để ý tôi nãy giờ nhỉ?

Cô gái ấy chợt lên tiếng. Hướng ánh mắt sâu thăm thẳm ấy vào Sinvers, cô nàng khiến người ta thấy quái đản, như thể trông thấu tâm can. Không để bên kia kịp lên tiếng, ngay lập tức, cô nói:

- Tôi đã từng nghe về El Draque, con tàu đen hơn cả những đêm không trăng, và sức mạnh hủy diệt kinh khủng của nó. Ngay cả La Maestro del Mar đáng tự hào của Hải quân Iberia cũng không phải đối thủ, quả nhiên huyền thoại là thật.

- Cảm ơn quý cô.

Bỏ mũ, Martin cúi người, tác phong y hệt quý ngài lịch lãm trong sảnh đại tiệc.

- Vậy quý cô đây có thể cho lão già này biết tên không?

- Vâng. – Cô ta gật đầu.

- Nhưng…

- Bây giờ chúng ta không chống được, thì cứ nghe lời thôi.

Đoạn, cô nàng “có vẻ” quý phái đó khiến người bên cạnh im lặng. Sau đó, cô ta mới tự giới thiệu.

- Kính chào các quý ngài của rồng đen, tôi là công chúa Elena Gabriela Sofia Savanna de Castello y de la Aragon, Quận chúa xứ Portugl và là con gái thứ ba của vua Juan III de Castello.

- Dữ dằn thật...! – Đến Silvers cũng trắng mặt!

- Gọi Elena là được rồi, thưa ông.

- Thái độ không tồi, và cái tên cũng kinh điển thật.

Chống cằm, Martin gật gù. Giờ mà công bố cho cả tàu thì chắc chẳng ai đám nói tên cha con ông đọc muốn đứt hơi nữa. Silvers hoàn toàn đồng ý. Ông biết người Iberia thường có mấy quả tên nghe thôi đã muốn trẹo lưỡi, nhưng nghĩ tới chuyện có người còn ác chiến hơn cha con Majorca và ông bạn Giusepp thì kinh dị thật.

- Là công túa cơ à? – Nhại giọng trại, Giusepp chống cằm, cười khẩy đầy xem thường – Vậy công túa làm cái gì trên tàu biệt phái săn cướp biển thế?

- Thứ heo già hỗn láo, ngươi dám ăn nói vậy với công chúa hả? – Cô nàng kia quát ngay.

- Amelia!

- Nhưng công chúa…

- Bỏ đi.

- Giusepp, đừng chọc con nít nữa. – Silvers cũng nói.

- Chà, ông bạn đã nói vậy thì thôi, không ghẹo nữa.

Ổn định tình hình, cuộc thẩm vấn mới tiếp tục. Người thiếu nữ nãy giờ to mồm ấy là Camine Amelia Blanca de la Aragon, họ hàng xa và là cận vệ của công chúa. Xa hơn nữa về mé phải, nơi cô gái tóc vàng xoăn thành từng lọn như mũi khoan đó đang quỳ là Eleonora Dominica de la Leon, con cháu của nhà thám hiểm nổi tiếng Ponce de Leon, người từng được cho là đã tìm thấy “Suối nguồn tươi trẻ”. Hai người còn lại, tóc đen, bên trái lần lượt là Esmeralda và Isla, hai nữ hầu của Elena, với Esmeralda để tóc dài còn Isla cắt ngắn ngang vai. Do địa vị xã hội thấp, họ không dám lên tiếng. Chỉ có những người thuộc tầng lớp trên mới được quyền “đàm phán”.

Gãi gãi đầu, Martin nói:

- Được rồi, các cô. Ở đây ngoài mấy lão già chúng tôi còn có ba thanh niên và bốn cô bé, họ sẽ làm chứng cho cuộc nói chuyện này. Ổn chứ các bên?

Gwanbi và Annatar’re, đại diện cho từng nhóm, lặng lẽ gật đầu.

Điều đầu tiên, Martin hỏi họ về lý do có mặt trên La Maestro del Mar. Elena đáp, dự định của họ là đi thị sát xem khả năng diệt cướp biển của con tàu thường được tâng bốc ấy là như thế nào. Dám tự nhận là chúa biển, nhưng trong hơn một tháng từ khi rời cảng nhà ở Valencia, những đối thủ họ gặp chỉ là galley chèo tay của hải tặc Barbary trong vùng biển nội địa, đi xa hơn thì sloop, schooner cướp biển vũ trang nhẹ, vốn chỉ nhằm chạy nhanh, đánh xong lượn. Họ tiêu diệt khoảng bảy tám chiếc gì đó, cho tới khoảng sáng nay, khi phát hiện El Draque.

Nghe đến đó, Annatar’re cất tiếng hỏi:

- Và các người nghĩ bọn tôi là cướp biển nên lao vào? Sao biết hay vậy?

Mong chờ câu trả lời tử tế, ấy thế nhưng, thứ cô bé nhận được lại là…

- Câm họng ngay thứ súc sinh! Tạp chủng cặn bã như mày không có quyền lên tiếng!

Lời quát không thể xúc phạm hơn từ người đáng ra phải cực kỳ quý phái! Camine vừa phát ngôn ra điều khiến ngay cả cướp biển lâu năm như các bác già cũng sững người. Cứ nghĩ cô ta chỉ kiểu quý tộc chảnh cún thô lỗ, hóa ra là thế. Phân biệt chủng tộc, tự cho mình là da trắng thượng đẳng. Định tới bộp cho bạt tai, Giusepp cản thuyền trưởng lại, bảo không nên. Nhưng rõ ràng Martin không chịu để yên. Với ngữ âm đều đều, ồm ồm, như thể âm thanh của biển cả đang nổi cơn đại nộ, ông gằn mạnh từng tiếng, nói:

- Thưa quý cô… Camine, nhỉ? Nãy giờ tôi đã thấy thái độ của cô không được tốt. Cô có thể thô lỗ với tôi, có thể tự do thể hiện sự tức giận khi bị đánh chìm tàu và bắt giữ, tôi có thể thông cảm. Nhưng việc cô sỉ nhục thủy thủ của tôi thì không thể chấp nhận được. Nếu cô muốn thân xác đó được mang ra làm thứ mua vui cho các chàng trai của tôi, cứ việc. Và lần này tôi hoàn toàn nghiêm túc.

- Thằng già chết tiệt…

- Thôi đi Amelia!

Tức giận đến mức phải nặng lời, lần này chính Elena quát thuộc hạ, bắt cô ta phải câm họng. Đoạn, công chúa cúi đầu, xin lỗi các cướp biển. Cô làm điều ấy không ngại việc tổn hại hình ảnh công chúa cao quý, phá nát hoàn toàn cái khí chất hoàng gia. Ngay cả mấy anh thủy thủ cao to cũng phải bất ngờ trước cách hành xử lễ phép đến lạ lùng ấy, và họ còn khó hiểu hơn khi tại sao người như thế lại có thể có cận vệ thô lỗ đến nhường kia.

Rồi Elena nói tiếp. Việc họ nhận ra El Draque kỳ thực dễ hơn ăn bánh. Bởi tin tức về một tàu cướp biển đen từ vỏ tới buồm, không có tượng mũi và dùng thiết kế galleon đã lỗi thời từ ba thập niên trước chẳng phải hiếm, nhất là khi con tàu này đã nổi danh hàng chục năm nay. Các thủy thủ tàu biệt phái có thâm niên chỉ cần nhìn qua là biết ngay nó là chiếc nào. Cô nói, nếu là ban đêm, có lẽ El Draque sẽ thực sự tàng hình và không thể bị phát hiện. Đáng tiếc lúc đấy trời quang mây tạnh, tầm nhìn xa trên bốn hải lý rất tốt, nên trông thấy nhau không phải việc lạ.

Là tàu diệt cướp biển, lại tìm thấy một trong bốn galleon hiếm hoi, khét tiếng bởi hỏa lực kinh khủng, họ định đánh chìm nó tại đây luôn. Tuy nhiên, đời không như mơ. Chỉ vì rẽ chậm hơn mà La Maestro del Mar nhận liền loạt đạn hủy diệt vào mạn trái, khiến nó thất thế ngay từ đầu. Các đám cháy lúc đó đã bùng lên, và với một con tàu chở nhiều vũ khí như nó, khả năng rất cao đống thuốc súng sẽ nổ tung. Và điều đó thật sự đã xảy ra.

- Phần còn lại, tôi chắc mọi người cũng biết rồi. – Công chúa hạ thấp giọng – Chúng tôi lên xuồng, và…. Cuối cùng thì ở đây, trong bộ dạng này.

- Về phần quần áo, thực sự xin lỗi nhé. – Silvers vuốt bộ râu lấm tấm bạc, nói – Chúng tôi không thể bỏ các cô vào tù với mấy bộ váy phồng choáng chỗ đó được, vả lại nếu chúng vô nước bị hư thì phiền lắm. Mấy thứ đó, suy cho cùng, cũng là hàng cao cấp mà phải không?

- Ông định bán chúng à?

- Chưa thể nói trước. – Giusepp gật gù – Tùy vào tình hình, bọn tôi sẽ quyết định điều đó khi họp toàn tàu. Lúc đó sẽ quyết định số phận mấy bộ đồ, và cả các cô.

Nói như vậy, Giusepp khiến các người đẹp nhớ lại mình đang ở đâu. Tàu cướp biển, khác với hải quân, thường quyết định mọi thứ theo cách dân chủ, phổ thông đầu phiếu. Nếu có việc gì quan trọng, thuyền trưởng sẽ mang ra bàn bạc với tất cả, chứ không tự ý quyết định. Thực tế thì thuyền trưởng chỉ toàn quyền khi giao tranh, bình thường hầu như ngồi chơi xơi rượu. Vì vậy, có muốn thả người hay làm gì đó, ông ta hù thế cho vui, chứ cũng không tự làm được. “Nhưng riêng việc mang các cô ra làm thứ giải tỏa cho thủy thủ đoàn thì chắc thằng đực rựa thẳng nào cũng đồng ý.”, lão thủy thủ trưởng nhếch mép cười đầy vẻ đê tiện, đúng kiểu cướp biển vô liêm sỉ.

Tiếp theo, Martin nói, họ tạm thời có ba lựa chọn. Đối với các cô gái, có thể tạm gia nhập thủy thủ đoàn như thành viên tạp vụ. “Tạp vụ” tức là làm việc ở mức thấp nhất, những việc như giặt giũ, chuẩn bị nguyên liệu cho đầu bếp, lau sàn tàu, thông nòng pháo, căng buồm,… hầu như tất cả. Cướp biển sống và làm việc theo nguyên tắc dân chủ, tất thảy bình đẳng. Trừ khi có tài đặc biệt hữu ích cho công việc, đừng mong được đối đãi kiểu ưu tiên. Dù là hầu gái, quý tộc hay hoàng tộc, không có chuyện ăn không ngồi rồi trên tàu. Nếu thích ngồi mát ăn bát vàng thì họ có thể chọn hai cách sau: Làm gái giải khuây cho đàn ông hoặc quay trở về xà lim. Hai chuyện ấy không đòi hỏi vận động nhiều, cái trước thì kiệt sức phần dưới thôi, còn chuyện sau thì tiếp tục chịu trói, tới bữa có người xuống bón cho ăn.

Tới khi biểu quyết toàn tàu, dựa vào lựa chọn mà họ sẽ được cho ở lại như thành viên chính thức hay đá xuống Tartaruga. Ở lại làm thuyền viên cũng coi như trở thành cướp biển, hay “tệ” hơn, là đồ chơi của đàn ông. Bị đá khỏi tàu cũng chẳng khá khẩm, sẽ có người liên lạc với nhà thổ và mua đứt với giá rẻ bèo. Từ khi một quốc gia ngáo cỏ nào đó quyết định đầu tư cả chuỗi nhà thổ để bẻ thẳng lại mấy tay đồng tính nam trên đảo, nơi ấy đã trở thành thị trường buôn bán phụ nữ nhộn nhịp.

Không khó để thấy một cô em nào đó từng là tiểu thư nhà giàu nhưng lại tuyệt vời trên giường, điêu luyện đến không ngờ tới. Họ thường phục vụ ban đêm, nhưng cũng không tránh khỏi ngu cơ bị cưỡng hiếp trên đường. Và đặc biệt, Tartaruga thuộc ảnh hưởng của Angland và Vương quốc Francois, hai kẻ thù của Iberia, nên nếu lộ ra thân phận thì chẳng ai biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy đến với các cô ấy cả.

Buông lời cuối cùng, Martin bảo:

- Thế nào? Cứ từ từ mà suy nghĩ. Giờ bọn tôi phải lên trên kiểm tra tình hình. Mấy đứa – ông bảo đám Annatar’re – ở lại canh chừng! Đừng để họ cắt dây đấy!

Đưa tay chào kiểu lính, cả lũ chúng nó đồng thanh đáp:

- Rõ!

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.