Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bên trong quán Walrus va cuộc gặp không ngờ

Tiểu thuyết gốc · 3133 chữ

Quán Walrus, “tổng hành dinh” của cướp biển Tartaruga.

Bước vào trong, ấn tượng đầu tiên của các nàng là nó thực sự khác xa mọi tưởng tượng. Đã chuẩn bị tinh thần cho cảnh nhốn nháo, thiếu trật tự cùng những tên cướp xăm trổ kín mình, mặt mày bặm trợn đeo súng với guôm ngồi gác chân trên ghế, người nồng nặc mùi rượu trong một không gian tối tăm, ẩm thấp, ấy vậy mà mọi thứ lại khác hẳn. Tường quét vôi trắng tinh tươm, sàn nhà lát đá hoa cương được lau chùi sạch sõ, bóng loáng, bố trí khoảng bảy, tám cái bàn tròn cùng chừng tám ghế mỗi bàn, trên trần treo chiếc đèn chùm lớn, làm từ tay lái tàu tháo rời gắn chân đèn cầy. Cửa sổ mở rộng, và cách xây dựng đặc biệt khiến không khí vô cùng thoáng mát, nhà cửa sáng sủa hơn hẳn.

Khá nhiều khách vào giờ này, bởi khi đi bên ngoài, họ thấy những quán nhậu, cừa tiệm khác đầy ắp người. “Chỉ lác đác” tầm ba, bốn chục người ngồi uống rượu, bàn công việc, trong khi người bồi bàn đứng đằng sau quầy bar bình thản lau những chiếc cốc. Quầy nằm ở phía đối diện cửa ra vào, cao ngang bụng người, xếp những chiếc ghế đặc biệt hình tròn, đỡ bằng duy nhất một chân kim loại, phía dưới loe rộng để giữ cân bằng. Ông bồi mặc áo ghi lê đen, sơ mi trắng, cùng chiếc khăn xám quấn quanh cổ. Phía sau người đàn ông trông chừng mấy mươi thập niên sóng gió với đời ấy là tủ rượu lớn, với đủ thứ từ vang tới whyskey, vodka và rum, kể cả những bình gốm sứ đặc biệt của phương Đông. Bố trí rất đẹp, như thể chính chúng là một phần trang trí nội thất vậy.

Nhìn xung quanh, Annatar’re thấy cách bố trí cực kỳ khoa học. Các bàn được xếp thành hai phía, tránh một trục chính cho người ra vào, thẳng hàng với cửa lớn, trong khi quầy bar lại được xây sát vào bên phải, để chừa lối trái đi sâu vào trong. Các ghế trước quầy đảm bảo đủ rộng để người ngồi có thể xoay trở thoải mái. Con đường phía trái dẫn lối ra sau, thấy thấp thoáng bóng cầu thang, chắc dẫn lên lầu?

Một bàn ngồi tám người mà không thấy chật, những thủy thủ mặt mày trẻ măng mà da dẻ rám nắng, tóc cháy thành màu ánh đồng nâu lẫn vào sắc đen nhìn rất ngộ. Ghế không lưng dựa, họ muốn nghiêng ngả thế nào cũng được. Nhưng tuyệt nhiên không ai đụng chạm gì tới mấy bức tranh treo tường. Tranh chân dung, vẽ chì trên giấy và lồng khung, nhìn tuyệt đẹp với chỉ nét chì đen trắng mà sống động như người thật. Mười mấy tấm, bên dưới ghi tên từng người. Vài thủy thủ uống rượu trong những cốc gỗ lớn, lại nhìn lên hình và mỉm cười, ánh mắt rõ ràng ngưỡng mộ lắm.

Nhìn vào tranh, ngay cả những quý tộc cấp cao nhất cũng không khỏi xuýt xoa, vì chúng đẹp như thể do danh họa nào vẽ vậy. Dường nét sống động vô cùng, thần thái có thừa, từng nếp nhăn trên da trông y như người thật hiện ra. Đặc biệt, đôi mắt, cửa sổ tâm hồn của mỗi người, dường như là nơi tác giả dành toàn bộ tâm huyết vào. Rất thật, thật đến rợn người. Antariix lạnh sống lưng khi trông vào, Ku’inn xù lông đuôi trốn sau Annatar’re, Camine nổi da gà rần rần khắp người, tóc gáy Isla dựng ngược,… đều là phản ứng khi nhìn thấy. Hơn cả hình vẽ, cứ như… đem người thật nhốt vào giấy vậy!

Bên dưới, tên người được vẽ được khắc trang trọng trên những tấm bảng đồng. Những cái tên đọc lên thôi cũng đã phát sợ. Mấp máy môi, Elena mặt cắt không một giọt máu:

- Benjamin Avery, Winston Hornegold, Henrietta de la Croix, Francois de Blanc, Henry Jenkins, Arthur Vane, Hektor Kreuzer,… toàn là… toàn là… những cướp biển khét tiếng đó giờ! Đây đều là tranh chân dung họ sao?

Không dám tin vào mắt mình nữa, công chúa gần như ngã khụy xuống, may có Eleonora đỡ phía sau.

- Lần đầu tới đây à mấy cô? – Một tay đang uống rượu quay qua nói – Thấy sao, hoành tráng chứ? Chỉ các hải tặc vĩ đại nhất Keraenean mới được treo hình ở đây thôi! “Ngôi đền của những huyền thoại”, bọn tôi gọi thế đấy! Được treo chân dung và ghi tên lại ở đây ngang với việc trở thành ‘vĩ nhân” đấy, ha ha ha!

- Tất cả đều là tranh thật?

Ra vẻ như người mới vào nghề, Eleinira hỏi.

- Thật trăm phần trăm! – Gã đôi mũ ngồi cạnh tên vừa nãy lên tiếng – Này, cô là người mới phỏng? Đừng có hỏi kiểu đó với mấy thằng khó tính, bị đánh đấy! Những huyền thoại ở đây không phải để đùa đâu! Họ là các trụ cột, là các cướp biển vĩ đại nhất! Kìa, nhìn kìa!

Chỉ tay về phía góc phải, gần như ngay bên trên quầy bar, một bức vẽ nằm kín đáo đằng trong, được lồng khung đơn giản. Chỉ cần nhìn lướt, các cô nhận ra ngay người được vẽ đằng ấy. mái tóc đen uốn lượn như rong biển lòa xòa trước trán, bộ râu đen rậm rạp mọc như cỏ hoang, gương mặt khắc khổ đầy những nếp nhăn và chiếc bịt mắt che đi mắt phải, không nghi ngờ gì nữa, chính là thuyền trưởng! Cả bảng tên bên dưới cũng ghi rất rõ, “José de Majorca”, chẳng sai đi đâu được. Bên cạnh đó, nằm xa ra ngoài hơn là một người nữa, cũng râu ria rậm rạp, nhưng ánh nhìn tăm tối, hắc ám hơn. Lại có mấy sợi dây cháy chậm bện vào dưới mũ, vẫn còn khói bốc lờ mờ. vẽ chì nên nhìn khá ảo, nhưng dẫu sao vẫn đáng sợ cực kỳ. Và cái tên bên dưới, đó, đủ làm đứng tim bất cứ ai.

Edmond Thatcher.

Giơ cốc rượu lên, chàng trai ấy nói đầy tự hào, dù mặt đỏ bầm vì xỉn:

- Thấy sao? Thuyền trưởng của bọn tôi đấy! Ông già Ed và “rồng đen” Majorca đã hợp lưc hốt được cả tàu chiến tuyến về! Chiến công đó chỉ xếp sau vụ ngài Avery bắt được đoàn tàu hoàng gia của người phương Đông thôi! Ha ha ha ha, uống vì ông già của chúng ta nào anh em!

- Hai... ba! Cạn ly!

- Cạn ly! Ha ha ha ha!

- Uống vì cả chúng ta nữa, linh hồn của cơn bão! Sự trả thù của Wild Hunt! Ha ha ha ha!

Thấy đám trẻ thế, lão Giusepp để rìu xuống, khoanh tay cười ha hả:

- Mấy thằng trẻ các cậu giới thiệu hay nhờ! Ha ha ha, được đấy! Lính của Ed có khác, lúc nào cũng như bão vậy!

- Tuổi trẻ là phải vậy chứ! Ha ha ha ha! – Silvers cũng bật cười.

- Hả? Giọng ai như… Giusepp? Bác Giusepp đấy à?

- Cái gì? Giusepp về rồi à?

- Silvers nữa! John Bạc về rồi! El Draque về rồi!

- Tôi thấy ngoài cảng rồi! Rồng về!

- Rồng về! Rồng đen Majorca! Ha ha ha ha!

- Ông Majorca! Huyền thoại “rồng đen” Majorca!

- María! Ôi nữ thần của anh! Em về rồi!

- Nữ thần của “chúng ta”, thằng ngu! Ha ha ha! María, ánh sáng duy nhất giữa cuộc đời tối tăm này!

- Gớm quá cha nội! María, xin em nói gì đi!

“A… A ha ha ha… Sao tự nhiên thành cái chợ rồi vậy giời…?”

Bị kẹt trong tình huống này, Annatar’re hoàn toàn không biết phải làm gì.

Phút chốc, cả sàn quán trở nên xôm xao, náo nhiệt hẳn lên. Các thủy thủ, nồng nặc mùi rượu, mặt mày đỏ lừ vì cơn say, mang rượu tới bá vai bá cổ mấy anh già, mời họ loại rum ngon nhất. Đám trai trẻ xúm lại xung quanh María, nhưng bị Antonio chĩa súng vào ngay. Chúng nó vẫn đang hơi men, không biết bỏ cuộc, nên vẫn cứ xáp tới. Hai bác già phải lo quản đám trung niên, những gã ba bốn chục tuổi tới mừng rượu, mừng chuyến đi lành lặn trở về. Họ dúi vào tay nhau những chai, những ly sóng sánh thứ thức uống màu vàng hơi nghệ, sóng sánh đến từng giọt, bốc hương thơm lừng. Chẳng mấy chốc, họ “bị” mời tới những bàn nhậu, nhập tiệc cùng mấy thủy thủ khác, trong khi gọi bồi bàn mang thêm đồ ăn ra.

Lúc này, bé mèo lờ mờ hình dung được lý do vì sao từ lúc vô tới giờ, dù gần năm phút trôi qua, thuyền trưởng vẫn không nói lời nào. Không có cả giới thiệu hay mời ngồi. Họ, các thủy thủ của rồng, đã quá nổi tiếng. Không cần làm màu mè gì cũng sẽ tự có người mời tới thôi.

Trong lúc hai ông già qua nhậu, thuyền trưởng chỉ lịch thiệp từ chối khéo lời mời của những người khác. Dẫn những cô gái và hai đứa nhỏ nhà mình tới một bàn vẫn còn trống, ông ra hiệu cho bồi bàn mang thêm ghế tới. Người đàn ông trọc đầu, cao lớn ấy huýt sáo, tức thì có người từ nhà dưới chạy lên, đem thêm ra mấy chiếc nữa. Lấy ghế từ bàn khác là điều bất lịch sự, nên họ thường không làm vậy. Ngồi yên vào rồi, thuyền trưởng mới nói:

- Dẫn hai ổng theo chỉ có vậy thôi. Bia đỡ đạn tốt nhất thế giới.

- Ông tính ghê nhỉ? – Elena lên tiếng – Mà tôi không nghĩ ông lại nổi tiếng tới mức có chân dung và treo như thể danh nhân vậy đấy.

- Tôi sẽ xem đó như lời khen, cảm ơn.

Nhếch mép, thuyền trưởng nói. Đúng lúc đó, người bồi bàn rời quầy bar, cầm theo một chai rum “tử thần” bảy mươi lăm độ cùng chiếc cốc gỗ viền thép tới bàn họ. Đặt nó xuống trước mặt Martin, ông nói:

- “Một Barcadinho cho rồng đen Majorca.”, Ed nói thế.

- Cảm ơn Nestor.

Vỗ vai người bồi bàn, thuyền trưởng rút ra chiếc túi nhỏ, bên trong đựng đầy doubloon. Đưa nó cho ông ta, Martin bảo, lấy chai tốt nhất ra cho người kia.

- Người kia? – Esmeralda chợt hỏi.

- Ông bạn đang ngồi lẻ loi trước quầy kìa. Thấy không?

Chỉ tay qua, Martin hướng ánh mắt của mấy lính mới về phía góc quầy, nơi một lão, trông chắc cũng năm mươi, đang ngồi nhâm nhi cốc rum, bên cạnh là chiếc chai thủy tinh óng ánh đỏ đã vơi đi phân nửa. Lão mặc áo khoác da dài, màu xanh thẫm đổ dần sang đen, sờn cũ, với cái quần dài và đôi bốt da cá đuối. Đúng chuẩn thuyền trưởng hải tặc.

Do góc ngồi, các cô gái không thấy rõ được hết khuôn mặt, nhưng cũng phần nào. Da dẻ rám đen, mặt đầy những vết nhăn với cái mũi to tròn và bộ râu “vĩ đại” cột lại thành ba chùm lớn dưới cằm. Tóc y bù xù, để dài xuống vai, cùng đôi tai đeo những chiếc khuyên vàng đắt tiền. Cái mũ cướp biển “ba sừng”, tức nón tròn vành rộng gấp viền lại, để trên bàn. Hắn đeo thêm chiếc đai lớn, trên giắt ba bốn cây súng lục gì đó, đều đã lên đạn. Thanh gươm to nằm bên hông tỏa sát khí ngùn ngụt, có lẽ bởi thế mà không ai dám ngồi gần chăng?

Lại quay về các nàng, Martin hỏi:

- Đoán xem ai nào?

Không ai trả lời.

Đám Elena sợ đến cứng lưỡi, còn tụi Annatar’re thì chưa biết gì nên chẳng thể nói được. Chỉ có María với Antonio biết, nhưng trong khi cô lái chính bận ngồi coi bên kia nhậu nhẹt, nói chuyện ồn ào với vẻ đầy thèm thuồng, muốn nhào vô nhậu chung thì cậu nhóc lại có vẻ không hứng thú lắm.

- Chán thế, không ai trả lời à? Thôi vậy.

Tháo nút chai, Martin rót rượu vào cốc. Mùi rum thơm ngào ngạt nhanh chóng tràn vào cánh mũi, lên tận óc từng người. Mạnh mẽ đến không tin được, vừa ngọt ngào lại cay nồng, mãnh liệt. Chỉ dành cho những kẻ gan dạ nhất của đại dương, đạp sóng cưỡi gió mà lao đi giữa bảy biển, không nao núng, rum Barcadinho bảy mươi lăm độ cồn dư sức đốt cháy cả những linh hồn cứng đầu nhất. Chỉ một nhấp từ thứ rượu đặc biệt chưng cất từ mía đường này cũng đủ ấm hết người, hừng hực tựa nuốt lửa. Chắc vì làm từ chính thứ mía được trồng trên các đảo, đã quen đương đầu với gió bão, lại được biển khơi tạt hơi hun đúc cho nên mới đã vậy chăng? Không biết nữa, nhưng chỉ ngửi hương thôi cũng đủ làm hội chị em muốn tranh nhau uống thử cho biết rồi.

Nhưng không để họ có cơ hội, thuyền trưởng nhanh chóng nốc sạch cả cốc, chẳng để sót giọt nào. Nhìn cái vẻ thèm thuồng hiện rõ trên mặt nhất là tụi mèo, ông bảo:

- Còn sớm chục năm để uống cái này, ha ha! Cỡ mấy người nhấp thử cũng cháy cổ họng rồi!

- Nóng lắm à? – Annatar’re hỏi.

- Không nóng, cháy được thôi! Thấy dòng cảnh báo không?

- Đâu cơ? A… Lạy thần hồn!

Nhìn vào miếng giấy nhỏ dán bên ngoài, con bé giật mình đọc thấy dòng chữ “Cảnh báo: Độ cồn cao, cháy được!”. Vậy mà lão này tu như đúng rồi á?

Giơ lên cho cả bàn cùng đọc, và nhìn họ ngồi xuống lại với biểu hiện thất kinh, thực sự giải trí lắm. Ngay cả con gái rượu cũng chưa được thử loại này bao giờ. El Draque rất hạn chế mang mấy loại đồ uống có độ cồn cao, trừ khi dùng cho mục đích y tế. Bởi thế nên nó chỉ mong được làm nháy, nhưng… “cháy được” á? Cảnh giới này thì hơi bị cao rồi!

Chờ cho tụi trẻ ổn định, thuyền trưởng mới nói:

- Phải ít nhất một phát nửa chai Barcadinho mới có bản lĩnh làm sếp! Đúng không, Ed?

- Bị bắt bài rồi nhỉ?

Trả lời bằng cách cầm nguyên chai lên tu ừng ực, người kia đặt mạnh cái vỏ rỗng xuống, rồi đứng dậy, bước tới chỗ mọi người đang ngồi. Khi đó, các cô mới thấy, hắn khổng lồ quá! Cao ít lắm cũng phải hai mét, vai rộng, tay đô, mặc cái áo sơ mi đen bên trong mà vẫn thấy được cơ bắp cuồn cuộn. hắn đội cái nón lên đầu, lúc này mới thấy lòng thòng những đoạn dây cháy chậm được bện chặt, gắn vào bên trong. Giọng gầm gừ như thú dữ, mí mắt hơi cụp mà ánh nhìn lại sáng quắc như hải âu, mũi to đầy mụn cóc với bộ râu xồm xoàm không thua kém gì Martin.

Nhưng thứ đáng sợ nhất vẫn là khí thế. Từng bước chân, y lại đạp mạnh xuống nền, tay buông thõng, lưng hơi khom. Dáng điệu như quái vật, hay người khổng lồ. Uy áp đáng sợ tới nỗi Camine với Eleonora đứng phắt dậy, đưa tay bảo vệ công chúa, còn bọn mèo xù lông đuôi và không dám nhúc nhích. Chúng nó căng thẳng tới độ lông tóc dựng ngược, tai thẳng đứng, còn đuôi cứng đờ ra phía sau. Chỉ có Martin, María và Antonio giữ được bình tĩnh.

Nhìn qua một loạt, y nhếch môi cười gằn, bảo:

- Mấy tháng không gặp, ông đã định làm trò “năm thê bảy thiếp” của đám phương Đông rồi hả? Quá già cho trò phiêu lưu cùng hậu cung rồi, rồng.

- Isa sẽ hiện về bẻ cổ nếu tôi dám đấy.

Cười đến ngoác rộng tận mang tai, lộ rõ hàm răng đầy các vết vàng ố và giọng lè nhè nồng nặc mùi rượu, thuyền trưởng nói:

- Bốn tháng, bắt được mười ba chiếc. Và tôi đã có tương đối đủ lính để bà đầm già chơi hết công lực!

- Và ông định nói đám này là “lính” à? Bốn người Y’iukatan thì không nói, nhưng mấy con bánh bèo kia, ờ, ba con đội lúa mì trên đầu đấy. – Y hất hàm – Nhìn là biết tiểu thư nhà giàu rồi, đánh đấm gì?

- Ngươi dám…

Camine hét to, định rút kiếm. Đồng thời khi ấy, thủy thủ hai bàn bên kia cũng ngưng ngang cuộc vui, đứng phắt dậy nhìn về phía cô. Eleonora kéo ‘cấp trên” ngồi xuống ngay, không quên xin lỗi người kia. Ông cũng lịch thiệp, cởi mũ xin lỗi vì lời lẽ khiếm nhã, đồng thời quay qua lườm ngay cái, lính mình yên ngay.

- Đội dự bị thôi, bạn già.

Mỉm cười, thuyền trưởng nói:

- Vả lại, họ là nguồn thông tin đáng giá hiện giờ. Cũng không phải không làm việc được.

- Thông tin?

- Thông tin. Về chuyện sắp tới, và về… Salazar.

- Salazar?

- Ông ấy vừa nói Salazar?

- Thằng khốn đó! Nó đâu! Salazat đâu!

- Phải giết nó! Lột truồng, treo cổ, còn vợ con nó cứ đem ra cho cả trấn giải trí! Thằng khốn!

- Im coi mấy thằng bây!

Vừa nghe “Salazar”, các thủy thủ đang nhậu bỗng thay đổi tâm trạng ngay tức khắc. Họ tức giận, và hơn cả vậy, căm hận. Như thể không thê nào tha thứ được. Nếu Martin không lên tiếng, có lẽ còn loạn nữa.

- Salazar.

Thuyền trưởng kia cũng không ngoại lệ. Lọt tai cái tên này, mặt y biến sắc ngay lập tức. Âm điệu vẫn đều đề, gầm gừ trong cuống họng, nhưng đôi mắt tối sầm ngay lập tức rõ ràng không phải chỉ là nói cho vui. Mấy người kia không biết, riêng Eleonora đã tường tận. Nó vượt quá mức một cuộc truy lùng cướp biển. Còn hơn cả tội ác.

Cảm thấy không thể giấu chuyện này, Martin đứng lên, cùng lão sang bên quầy bar nói chuyện. Nhưng trước khi đi, y quay lại, nói:

- Thật xin lỗi vì giới thiệu trễ, tôi là Edmond “Ed” Thatcher của Wild Hunt’s Revenge. Chào mừng các cô đến Tartaruga.

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov

Truyện Quỷ biển - Cộng hòa Tự do tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.