Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kết thúc và bắt đầu

Tiểu thuyết gốc · 3663 chữ

Kết thúc rồi.

Cuộc chiêu mộ thủy thủ khép lại với cái kết không ai ngờ. Thuyền trưởng chiếc galleon, con trai của công tước Sidonia, bị Annatar’re cho xuyên táo vì cái tội mồm thối phân biệt nam nữ. Thuyền viên bên ấy, sau khi thấy chỉ huy chết “lãng nhách” vậy, lại thêm đang ở thế yếu hơn, đã sẵn sàng đầu hàng từ trước, liền buông vũ khí. Những tên lính quân đội ban đầu còn cố ra vẻ hổ báo, sau khi bị mấy người ấy xúm lại hội đồng cho cũng ngoan như cún mà giao nộp quân trang.

Mất khoảng nửa tiếng để số thành viên mới di chuyển từ con tàu cũ sang bên này, vì chiếc “cầu” nối giữa hai tàu chẳng lấy gì làm rộng rãi. Họ mang sang tất cả mọi thứ có thể: Các rương quần áo, đồ ăn, rươu nho quý tộc, súng ống, các hòm đạn, giáo, rìu,… tất cả những gì đem đi được. Thủy thủ đoàn của El Draque cũng phụ một tay, mang đống này xuống tầng hầm bên dưới, nơi chứa đầy những thứ đồ đạc cần thiết.

Thức ăn và rượu đi riêng vào kho chứa đặc biệt của nhà bếp, nơi luôn được canh gác hăm bốn tiếng bảy ngày để giữ những thùng rượu quý xa hỏi lão rồng đen xay xỉn kia. Trang phục đem xuống chỗ chứa đồ, còn vũ khí để ở nơi thuận tiện lấy nhất, dành khi có chuyện thì cầm ngay được. thống kê chỉ có ba mươi khẩu súng kíp, trong khi đó số lượng giáo lên tới cả trăm, và rìu thì nhân ba lên. Con số ấy khiến ngay cả anh bạn phụ trách kiểm tra hàng hóa cũng phải giật bắn mình. Mấy người này vũ trang lạnh gì mà ác thế!

Đứng trên boong tàu, Silvers gọi một người lính vốn thuộc đội cầm súng tới hỏi. Lúc này, họ mới biết chiếc galleon này tên El Arca del Duque de Sidonia, đọc xong chỉ thấy muốn đứt hơi. Mà đúng như tên gọi, con tàu này thuộc sở hữu riêng của công tước xứ Sidonia, người nổi tiếng là… chưa bao giờ chỉ huy trận hải chiến nào! Tuy nhiên, con trai y, bá tước của El Andalus, lại là một sĩ quan hải quân có tài, chỉ tiếc rằng luyện tập chưa tới. Vụ bắn pháo đuôi khi vừa thấy chính là để do thám khoảng cách, dù không biết hoa tiêu có bị lé không mà chẳng thể xác định rõ cự ly nữa.

Cách chiến đấu cũng rất chính thống, với việc liên tục bắn đại bác sau tàu nhằm chống truy đuổi, sau đó điềm tĩnh cho “trao đổi hỏa lực”, cách nói hoa mỹ của chuyện khai hỏa đống thần công bên mạn. Nhịp bắn đều, không rối loạn hàng ngũ, dù bị trúng vẫn tiếp tục giữ tiến độ khai hỏa đó không phải điều thủy thủ tàu buôn bình thường có thể làm được. Kiểu tổ chức thủy binh thành từng hàng, giáo lên trước, súng ra sau là cách đánh của bộ binh, xem ra bị ảnh hưởng từ ông già. Nhưng vẫn rất bài bản, thậm chí tính đến cả việc mai phục bên trong. Đối đầu với nhóm cướp biển khác, chắc hẳn họ đã thắng. Đáng tiếc, lần này lại gặp phải El Draque. Hỏa lực mạnh hơn đã đành, ngay đến quân lính cũng cho thấy rõ sự khác biệt trong trình độ.

Sau khi cùng vài “thân tín” đi kiểm tra một vòng, Silvers kết luận con tàu này không dùng được nữa. Đạn ba mươi hai pao của El Draque bắn vỗ phần dưới mớn nước là một chuyện, tệ hơn chính là đã có dấu hiệu cho thấy lườn tàu bị hư hại. Lườn đối với tàu cũng như cột sống với cơ thể con người, nếu nứt gãy, hỏng hóc, hậu quả sẽ cực kỳ thảm khốc. Những tiếng kêu răng rắc phát ra từ bên dưới, nơi thấp hơn cả khoang chứa hàng đã bị ngập, càng chứng minh cho điều đó. Ông không biết còn giữ được bao lâu tới khi thứ này chìm, nhưng tốt nhất vẫn là chuyển nhanh lên. Đại bác có thể bỏ lại, nhưng những quả đạn thì cố lấy theo, vì dù nạp hậu, pháo mười hai pao của El Draque vẫn dùng loại đạn cầu đặc ruột ấy.

Ngẩng lên nhìn, người đàn ông đã đi hơn nửa cuộc đời ấy trông những cánh buồm đã được cuốn vào, nằm im lìm trên những thanh sào ngang. Không còn ai nữa, các hoa tiêu cũng rút xuống, và họ đồng ý tham gia cùng cướp biển. Cờ Iberia đã hạ xuống, bây giờ nơi đỉnh cao ấy chỉ còn những cột gỗ vô hồn, trống trải, cùng hàng đống dây nhợ đen kịt im re. Gió thổi qua sào buồm, khiến chúng kêu ken két, ken két, trong khi cái làn mát rượi ấy nhẹ nhàng viu viu qua hết thảy, cuốn đi cả mùi máu tươi hẵng còn sót lại.

Tất cả đã dọn dẹp sạch sẽ. Khi thuyền trưởng và Giusepp quay về, ông Silvers cùng các thân quân, với thêm vài ba thủy thủ mới chiêu mộ nữa, phụ bê những cái xác gói chặt lại, để xuống hầm. Họ không thủy táng ngay, mà muốn dùng chiếc El Arca del Duque de Sidonia làm quan tài, nấm mồ chung cho tất cả. Cũng phải gần trăm cái xác, nhiều người chết sau do mất máu, cũng có vài kẻ tự tử vì không muốn gia nhập. Xác tay thuyền trưởng - quý tộc ấy được liệm đơn giản trong vải buồm bọc trắng muốt từ đầu tới chân như những người khác, để xuống boong pháo thứ nhất. Nơi ấy ít các vết đạn nhất, vì pháo chính của El Draque nằm thấp hơn, tàn phá chủ yếu ở tầng dưới. Ông chỉ bỏ mũ, đọc vài câu kinh cầu siêu đơn giản, trước sự chứng kiến của những người từng làm việc trên chiếc tàu này. Sau đó, họ rời đi. Phần còn lại, El Arca sẽ lo liệu.

- Tiếc thật đấy, tàu tốt vầy mà phải bỏ phí…

Nói bâng quơ một mình, Silvers cho tay vào túi quần. Đoạn ông quay lưng, rời đi. Thuyền phó là người cuối cùng rời khỏi đó, trước khi họ khởi hành. Bước trên mấy tấm ván gỗ, khi đứng xuống boong tàu, ông bác cho những thủy thủ mới gia nhập tháo dây, mang chúng xuống nhà kho. Làm từ từ thôi, nếu không kiểu gì cũng có kẻ té. Dây cũng thu về: Nhóm đổ bộ tháo chúng ra, quấn lại và đem cất ngay khi mọi chuyện chấm dứt. Họ là những người về trước tiên, vì còn phải đưa thương binh đi nữa.

Đám người của El Arca chia nửa, một phần sang tàu liền khi đó, phần kia ở lại thu dọn chiến trường. Coi như chút tình nghĩa cuối cùng với đồng đội cũ đã khuất, họ nhặt lại những mảnh xác, để ngay ngắn vào rồi quấn trong vải buồm. Không khí buồn đến lạ, chẳng ai nói với nhau lời nào.

Ngoài ra, còn có “cái khác” nữa.

Một điều khiến ngay cả chuyện Annatar’re bắn vỡ sọ tay bá tước trở nên chả đáng quan tâm. Cũng chính vì nó mà tất cả nhân sự cấp cao của El Draque, kể cả Silvers vừa quay trở về, đều tập trung ở phòng thuyền trưởng. Martin, Silvers, Giusepp, María, bốn người quyết định trực tiếp sự tồn vong của băng đảng, đang phải họp khẩn cấp. Elena, Camine và Eleonora cũng bị gọi xuống, do họ thuộc giới thượng lưu nên có thể đã nghe ngóng được gì đó. Những chuyện này, dù có thể bị lộ, tốt nhất vẫn nên hỏi cho rõ. Vả lại dù sao mấy cô nàng ấy vẫn còn nằm trong tay mình, lo gì?

Khi kiểm tra buồng thuyền trưởng bên ấy, họ đã phát hiện ra một xấp giấy đóng mác “tuyệt mật” nằm bên dưới bàn làm việc. Trong đó ghi chép lại đầy đủ các thiết kế tàu hải quân của Iberia, gồm tổng cộng bốn lớp, được đặt lườn từ tám năm trước. Cho thời gian đóng một chiếc trung bình là hai năm, như vậy thì cũng phải có kha khá tàu hạ thủy và biên chế rồi.

Trong số hàng trăm trang hồ sơ thu thập được, có bản vẽ tay của tổng cộng sáu mươi lăm tàu khác nhau, với chính xác bảy lớp tàu được phân đinh rõ ràng. Dựa vào các thiết kế và ghi chú, có thể thấy họ chế tạo hai lớp sloop chiến tranh mang mười sáu đại bác, một lớp brig, ba lớp galleon vũ trang chở hàng và một lớp tàu chiến tuyến hạng ba, bảy mươi tư pháo trên hai boong kín và trước sau. Tải trọng của chúng khá dàn trải, từ loại sloop chiến tranh chỉ nặng vài chục, một trăm tấn tới tàu chiến tuyến hai ngàn tấn, cho thấy khả năng đóng tàu trên quy mô lớn cũng như tay nghề cao.

Phần lớn tàu được đóng là loại brig, thứ tàu hai cột buồm đặc biệt với cách treo buồm “vuông” ở cột trước và dùng buồm chéo tứ giá ở cột chính, nằm ngay phía sau. Galleon đóng khá hạn chế, mỗi lớp chỉ một hai con, còn tàu chiến tuyến dự định hạ thủy bốn “nàng”. Không có tên cụ thể, những con tàu này được gọi theo mã số, với S dành cho sloop chiến tranh, B là brig, G là galleon còn tàu chiến tuyến dùng con số bảy mươi tư - số pháo nó mang theo. Mà pháo được thống kê trong chú thích thiết kế chỉ gồm đại bác, không tính các pháp trụ xoay nhỏ gắn trên lan can, thành thử con số thực tế có thể còn lớn hơn. Không thể nói trước được điều gì.

Ném đống giấy xuống mặt bàn, Martin nói:

- Tình hình này xem ra không ổn. “Rất” không ổn.

- Chạy đua vũ trang? Không, có vẻ không giống lắm.

Khoanh tay trước ngực, Giusepp ngồi trên đống xu vàng, nhìn vào bản thiết kế và giấy tờ đi kèm. Chủ yếu là hướng dẫn đóng, giấy ủy quyền, biên lai, các loại văn bản hành chính khác mà thông thường sẽ không thể rơi vào tay một tên bá tước quèn. Kể cả là con trai công tước, điều này cũng cực kỳ khó xảy ra. Hoàn toàn không dễ, nếu không phải nói là bất khả thi, để một chỉ huy hàng trung bình có được những tài liệu được đóng mộc tuyệt mật của bộ tư lệnh hải quân Iberia, của “hải quân vĩ đại và may mắn nhất” đó.

Điểm chung của các giấy tờ này chính là đều có con dấu của triều đình Iberia và chính quyền Phó vương quốc Tân Iberia, vùng nửa thuộc địa nằm ở Tân Thế giới, châu lục phía bên kia đại dương, đối diện với lục địa già. Tất cả chúng khi được phát hiện đều nằm trong thùng, được niêm phong kỹ lưỡng và không có dấu hiệu bị bóc ra, chứng tỏ đống này khó có thể là đồ ăn trộm. Hơn nữa, khi tìm thấy, các thủy thủ của El Arca, những người mang súng, có vẻ biết và không cho rằng đó là thứ gì phạm pháp. Cái thùng gỗ chứa chúng còn được vẽ hình con dấu hoàng gia cơ mà.

Nếu vậy, có thể “tạm” loại bỏ giả thuyết tên này ăn trộm và mang tài liệu đi nơi khác. Khả năng còn lại, nghe khả thi và thuyết phục hơn, là hắn đang chở hàng tới Tân Iberia thì bị tấn công. Nơi ấy có nhiều quân cảng đóng tàu khá tốt, hoàng gia Castello đã đổ không ít tiền vào đầu tư, giống như khu quân sự dự phòng vậy. Nếu thế, việc họ đóng tàu ở thuộc địa, sau đó giong buồm về chính quốc cũng không phải quá khó hiểu. Chỉ là độ liều lĩnh cao hơn hẳn, vì phải bơi qua một đại dương đầy cướp biển và tàu của nước địch.

- Nhưng cũng không loại trừ khả năng đây là kế hoạch tăng cường lực lượng phòng ngự chống hải tặc của chính quyền phó vương.

Trừng mắt nhìn, Silvers bảo:

- Mấy tháng trước, chúng ta có nghe phong phanh vụ phó vương Tân Iberia muốn xây dựng một lực lượng hải quân đủ mạnh để đối đầu với cướp biển trong khu vực. Địa thế khu đó bao toàn bộ vịnh và biển Keraenean, lên tới dải đất La Florida và mũi Santiago, giống như vòng cung ôm chặt chúng ta vào vậy. Kế hoạch này chủ yếu là brig, một lớp mà dự tính tới ba mươi chiếc, sloop khoảng hai chục, còn lại là galleon với tàu hạng ba, cũng đủ cho thấy quyết tâm đánh một trận ra trò rồi!

- Thật vậy à? – María tỏ vẻ hoài nghi – Con thấy nhiều cái ghi năm đặt lườn xa lắc rồi, có khi nào chỉ là chuyển sang bên kia để cất giữ cho an toàn không? Nếu với tốc độ hai năm một chiếc cho tàu hạng nhất thì đám brig, sloop đáng ra phải xong lâu rồi chứ! Vậy mà chúng ta không có bất kỳ một thông tin nào về việc đóng số lượng lớn tàu như vậy! Mọi người có thấy có gì đó sai sai không?

- Không loại trừ khả năng đó. – Bác già Giusepp gật đầu – Nhưng con quên điều này, con gái. Một bản thiết kế, dù đã đóng thành tàu rồi, vẫn có thể dựa vào đó mà đóng lại. Chúng viết bằng mực nên không tẩy xóa được, viết chèn hay gạch bỏ đều rất xấu, nên thường sẽ gửi nguyên thiết kế vậy cho bên đối tác để họ làm. Như vậy, từ một bản vẽ ban đầu, có thể đóng ra hàng chục tàu y hệt nhau. Có thể đây chính là điều họ đang làm, đưa những tài liệu “cũ” này sang các thuộc địa để họ đóng. Như vậy lỡ giữa đường có bị Angland hay nước nào khác bắt phải thì vẫn có thể tung hỏa mù, khiến đối phương tin rằng mình không có ý định đóng tàu! Cao tay là như vậy đấy!

- Có thể làm vậy ạ?

- Hoàn toàn, nhất là với đám lười thiết kế!

Lắc đầu, Martin nói cứ đoán già đoán non thế này cũng không có ích gì. Nhìn sang đám công chúa, thuyền trưởng hỏi:

- Thế nào, các cô? Có ý kiến gì không?

- Tôi chỉ là công chúa, có phải người bên hải quân đâu mà biết?

Nói thế, Elena nhún vai. Rồi cô tiếp:

- Nhưng tôi có nghe mấy quý tộc bàn về chuyên chạy đua vũ trang và chuẩn bị chiến tranh! Lý do thực sự bọn tôi lên La Maestro del Mar là để đi lánh nạn, tránh khỏi cuộc chiến sắp tới!

Rầm!

Nghe chỉ cần thế, Martin đập bàn, đứng phắt dậy. Mặt đầu nghiêm trọng, đỏ tía lên, nổi rõ mấy đường gân vằn vện, giọng ông dội khắp gian phòng:

- Cái gì? Chuyện như vậy sao cô không nói từ đầu?

- Tôi nghĩ điều đó không cần thiết. – Công chúa trả lời – Dù gì chúng tôi giờ cũng đã lên tàu, coi như có “chỗ trú ẩn an toàn” rồi. Lỡ có biến thật thì cũng không lo rớt đầu, đúng chứ?

- Cô… Miệng lưỡi lắm! Hai người có biết gì không?

Camine lẳng lặng gật đầu, trong khi Eleonora ngỡ ngàng ra mặt, đúng bộ dạng của người không hề biết gì. Martin không muốn nghi ngờ cô nàng tóc xoăn ấy, dù gì cũng là… mà thôi, kể cả vậy đi chăng nữa, có thể do lệnh nên mới không nói được. Nhưng điều Elena nói là thật sao? Sắp có chiến tranh? Giữa ai, Iberia với Angland à?

- Đây chỉ là điều tôi nghe lỏm được, nên cũng đừng tin quá.

- Cứ nói đi. – Silvers bảo – Nói hết mọi thứ cô biết. Ngay!

- Vâng.

Vẫn gương mặt điềm tĩnh đến kỳ lạ, như mặt nước hồ chẳng chút gợn sóng, Elena bắt đầu nói.

Năm ngoái, trong buổi lễ mùa đông, khi đang trên đường đến sảnh dạ tiệc của cung điện, Elena và Camine đã vô tình đi ngang qua phòng họp kín của các quan chức quân đội và hoàng gia. Vách phòng có một lỗ, rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để nghe. Vì tò mò, hai người áp tai vào nghe trộm thì bàng hoàng nhận ra rằng họ đang bàn việc chiến tranh.

Theo đó, lãnh thổ phía nam, tức Phó vương quốc Tân Andalusia do Chinh tướng Salazar cai quản, đang có ý định tách ra thành lập nhà nước riêng. Nguồn tình báo đáng tin cậy cho hay hoạt động buôn bán nô lệ, vốn bị đặt ra ngoài vòng pháp luật Iberia, lại đang được tiến hành lén lút ở Tân Andalusia. Chưa kể, nơi ấy còn đang cưỡng ép người bản xứ tòng quân, lập thành kho tàng, đóng tàu không thông qua triều đình, dấu hiệu rõ ràng muốn làm phản.

Tình hình ấy buộc Phó vương của Tân Iberia, công tước Alonso de Pizzaro xứ Inca, phải bẩm báo về triều đình và xin phép được xây dựng một hạm đội riêng, cũng như nếu cần thiết thì sẽ phát “thư miễn tội” cho cướp biển trong vùng. Yêu cầu được phê chuẩn, và với việc Tân Iberia đã luôn đi trước lãnh địa bên dưới trong công nghiệp hàng hải, việc đóng tàu được tiến hành nhanh chóng. Các tàu hạng năm mươi sáu, sáu mươi tư và bảy mươi tư đại bác xuất hiện ngày một nhiều. Ban đầu hoán cải từ tàu buôn, về sau là các galleon được đóng dành cho chiến trận riêng. Họ cũng đã bắt đầu làm tàu chiến tuyến hạng ba, chính là những chiếc mang hơn bảy chục cây thần công kia, để tang cường lực lượng.

Hiện tại, Salazar đang nhận sự ủng hộ ngầm từ Vương quốc liên hiệp Francois - Navarre, láng giềng của Đế quốc Iberia Thống nhất, để xây dựng thành thế lực riêng. Do Francois không có thuộc địa ở lục địa phía nam nên dùng một kẻ biến chất như vậy làm bù nhìn cũng không phải lựa chọn tồi. Chưa kể giai đoạn này Angland vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sau trận chiến giữa các liệt cường, Công quốc Weissen không có hải quân đủ mạnh còn Đế quốc Thần thánh quyết đinh trung lập, tình hình đang diễn ra vô cùng bất lợi cho Iberia. Francois đã luôn muốn lật đổ dòng họ Castello từ lâu, đưa người của nhà Capet lên cai trị, nên việc ủng hộ Salazar có thể mới chỉ là bước đầu cho một cuộc chiến lớn hơn.

Và vì để tránh việc lao vào một cuộc chiến hai mặt trận, triều đình đã quyết định tăng quyền tư trị cũng như năng lực vũ trang cho Tân Iberia nhằm biến nó thành cái đê chắn sóng. Quân lực của Tân Iberia mạnh ngang một cường quốc hạng trung, có thể chống lại Salazar dễ dàng. Chưa kể, Elena nói, do Salazar đã gây thù chuốc oán với không ít cướp biển, họ tin rằng nếu được nhận thư miễn tội để chống tên đó, thì toàn vùng Keraenean sẽ hết sức vui lòng mà thực hiện.

- Ừm, ừm, gãi đúng chỗ ngứa đấy! Ha ha ha ha ha!

Giusepp vỗ đùi, bật cườ ha hả.

- Salazar ai cũng thù, và giờ thì có thư ân xá của chính quyền? Còn gì ngon hơn, cơ hội trời cho để treo cái đầu chó của thằng đó lên sào néo trước!

- Nhưng mà chiến tranh à? Nghiêm túc chứ hả?

Silvers, vẫn còn thấy khá rối bời, hỏi lại:

- Nếu như biết Tân Iberia sắp thành chiến trường, sao cô còn phải chạy khỏi chính quốc? Ý tôi là, lẽ nào lục quân không tự tin sao?

- Không, lục quân rất tự tin. – Eleonora lên tiếng tham gia – Nhưng chính vì quá tự tin nên chúng tôi mới phải phòng hờ. Đích đến ban đầu cũng không phải Tân Iberia, mà là một đảo nhỏ nằm biệt lập thuộc quyền sở hữu cá nhân của Hoàng đế, nhưng trước khi tới thì chúng tôi bị tấn công.

- Nó mâu thuẫn với những gì các cô nói hôm qua. – Thuyền phó nhăn mặt, nhìn họ đầy nghi ngờ – Hôm qua các cô nói gì nào? Chỉ là đi thôi, không đề cập gì chuyện này. Làm sao chúng tôi tin được người đã lừa mình một lần?

- Hôm qua chúng tôi nói với tư cách tù binh. Tù binh thì không thể tin tưởng mà kể tất được.

Nhắm mắt lại, Elena nói:

- Nhưng bây giờ chúng tôi là thuyền viên rồi. Chẳng lẽ thuyền phó lại không tin lời thủy thủ?

- Chuyên này không phải đùa! Không thể cứ lấp lửng vậy được! Nếu thực sự sắp có biến lớn vậy, thì chúng tôi vừa mới can thiệp vào à?

- Chúng ta vốn can thiệp vào nhiều rồi.

Martin nói, làm tất cả im lặng. Dọn đống giấy vào hộp, cài lại cẩn thận, ông đứng dậy, bảo:

- Thôi để đó lát tính! Giờ đi ăn đã!

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.